Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 41: Giao Dịch




Vân Khoảnh Dương nắm tay chống dưới cằm, híp mắt nhìn mọi người trong sảnh đường, không nói một lời, chỉ lấy tay gõ từng nhịp lên tay vịn, không khí tựa hồ như cô đọng lại, áp lực khiến cho người ta hít thở không thông.

Vân Phi Vũ đứng phía sau hắn, vụng trộm liếc bốn phía. Từ khi vào sảnh đường, y liền cảm thấy địa vị của ba lão nhân kia ở Vân gia không thấp, bởi vì Vân Cẩm Tiêu cùng mẫu thân của y cư xử với họ rất tôn kính. Hiện tại, nghe thấy những lời bọn họ nói mới biết họ chính là ba người đứng đầu trong trưởng lão viện.

Nghe thấy những lời kia, y âm thầm tính toán tuổi tác. Nam nhân so với y lớn hơn năm tuổi, năm nay vừa đúng hai mươi ba, là tuổi đón nương tử theo quy định của Vân gia. Nếu không có y, chỉ sợ hắn đã thú thê sinh tử.

Vân Phi Vũ chằm chằm nhìn phía sau nam nhân, ngượng ngùng nhìn mẫu thân cùng những người khác. Dù sao mới trải qua việc kia, da mặt y cũng không đủ dày như nam nhân trước mặt mình.

Không biết là cảm nhận được ánh mắt hay suy nghĩ của y, Vân Khoảnh Dương quay đầu lại trừng mắt nhìn, bộ dạng vô lại, nào có khí thế cao cao tại thượng như lúc đối mắt với ba lão nhân khi nãy.

Mà mọi người lại vì động tác đó của nam nhân mà thoải mái hơn rất nhiều, lão nhân gầy thấp lại mở miệng: “Thiếu chủ, mong người mau chóng ra quyết định, bằng không…”

“Bằng không cái gì?” Vân Khoảnh Dương quay đầu, đôi mắt híp lại, khóe miệng gợi lên vẻ khinh thường.

Ba người im bặt, nhìn lẫn nhau, đang định tiếp tục can gián thuyết giáo lại nghe bên ngoài truyền tới tiếng bước chân hỗn độn, ngay sau đó, một gã hán tử trung niên bước vào: “Thiếu chủ, đã chuẩn bị xong xuôi.”

“Ở ngoài cửa đợi mệnh.”

“Dạ.”

Vừa thấy tình trạng này, ba lão nhân kia rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, đứng lên gầm với Vân Khoảnh Dương: “Ngươi muốn làm gì? Chúng ta là trưởng lão chấp pháp cao nhất của Vân gia, là người giám sát lịch đại gia chủ của Vân gia, ngươi dám…”

“Ta có gì không dám?” Vân Khoảnh Dương liên tục cười lạnh, lắc đầu hừ hai tiếng: “Chậc chậc, phải chăng các người sống lâu quá rồi nên đã quên mất người đứng đầu Vân gia hiện tại là ai. Các người không nhớ rõ ai đã nâng đỡ mình lên vị trí này? Các người có tư cách gì mà khoa tay múa chân với ta, hả?”

Giọng mũi nặng trịch lại mang theo khí thế bức bách. Nét mặt già nua của ba người tím tái, tức giận không nói nên lời.

“Dương Nhi, ngươi nói hơi quá đáng rồi đấy.” Vân Cẩm Tiêu nhịn không được liền ngắt lời. Ba người này chính là do y mời tới, kỳ thực muốn khiến cho huynh đệ bọn họ nhẫn rõ đúng sai, không tiếp tục phạm lỗi. Nhưng hiện tại mọi việc lại đi tới mức này khiến y có dự cảm không tốt.

“Câm miệng! Nơi này không có chỗ cho người nói xen vào.” Vân Khoảnh Dương nhìn lão nhân trên xe lăn, lạnh lùng nói: “Cho dù người từng là gia chủ của Vân gia, nhưng người đứng đầu hiện tại chính là ta. Ở đây, ta mới là người lớn nhất.”

Vân Cẩm Tiêu mấp máy môi, nhìn hắn, ánh mắt khó tin, sau đó lắc đầu thở dài: “Oan nghiệt, oan nghiệt mà!”

“Người đâu!” Vân Khoảnh Dương quát lạnh.

“Thiếu chủ.” Tráng hán khi nãy lại đi tới.

“Ba vị trưởng lão mệt mỏi, đưa bọn họ tới hậu sơn nghỉ ngơi, hầu hạ chu đáo.”

Nghe mấy từ cuối cùng mà hắn nhấn mạnh, hán tử ngây người, nhưng thấy vẻ mặt thiếu chủ phủ tầng sương lạnh, hắn lập tức cúi đầu, cung kính nói: “Tuân mệnh.”

Vân Phi Vũ vẫn ở phía sau cúi đầu không nói, nhưng hiện tại nghe thấy những lời nam nhân thốt ra, y lập tức hiểu hắn muốn làm gì, nhịn không được muốn mở miệng khuyên can, nam nhân lại đột nhiên quay đầu gọi khẽ: “Vũ Nhi.”

“Sao?”

“Cúi đầu xuống.” Nam nhân nhìn y, vẫy tay.

Vân Phi Vũ không nghe rõ nên cúi người tới phía trước, cũng chẳng ngờ nam nhân đột nhiên câu cổ y, bày trò hôn nồng nhiệt trước mặt mọi người.

Nhìn tiểu đông tây xấu hổ pha giận dữ đỏ bừng hai má, hiện tại đang dùng đôi mắt xinh đẹp hung tợn nhìn mình, Vân Khoảnh Dương ý do vị tẫn liếm môi, cười khẽ: “Mùi vị thật thơm.”(Ý do vị tẫn: Chưa thỏa mãn)

Vân Phi Vũ nắm chặt tay, hận không thể lập tức đánh cho gương mặt tươi cười cực kỳ vô lại kia chẳng ra hình người, nhưng nhìn trên trán hắn kết tầng mồ hôi mỏng, vươn tay kiểm tra, mở miệng hỏi: “Huynh làm sao vậy? Đầu lại bắt đầu đau?”

“Ân, không sao đâu, hôn môi bảo bối một lúc sẽ không đau nữa.” Vân Khoảnh Dương bắt lấy tay y đưa tới bên miệng cắn nhẹ, mặt mày hớn hở hỏi lại: “Bảo bối đau lòng?”

“Đi chết đi, tên hỗn đản này.” Vân Phi Vũ tức giận thu mạnh tay về, quay mặt không thèm nhìn hắn.

Vân Khoảnh Dương cười cười, quay đầu không nói.

Mọi người trong phòng bị tình cảnh vừa rồi khiến cho chấn động, trơ mắt nhìn ba vị trưởng lão Vân gia bị người ta tha ra ngoài như bao tải lại không ai dám bước lên ngăn cản.

“Đây là hài tử của hắn? Quả nhiên hài tử của ác ma cũng chính là ác ma. Không thể để Vũ Nhi ở bên hắn được.” Đỗ Nguyệt Nga vừa lấy lại *** thần trong cơn hoảng sợ liền thấy bộ dạng liếc mắt đưa tình của hai người, không khỏi quát chói tai: “Sao các người có thể không để ý tới thể diện như vậy, dám ở trước mặt mọi người làm ra các chuyện đồi phong bại tục đó hả! Vũ Nhi, nếu ngươi còn coi ta là mẫu thân của mình thì ngươi lập tức lại đây cho ta.”

“Tình huống như trên phim thế này cũng phát sinh trên người ta sao?” Vân Phi Vũ nhíu mày, sau đó nhìn phụ nhân: “Nương, con chẳng phải tiểu hài tử nữa, con làm gì thì tự bản thân con là người rõ ràng nhất. Cho nên, mong người đừng tiếp tục xen vào nữa!”

“Ngươi… chẳng lẽ ngươi không coi ta là mẫu thân của mình nữa hay sao?” Đỗ Nguyệt Nga tức giận, trước ngực khó chịu, sau đó ói ra một ngụm chất lỏng tanh nồng.

“Nương.”

Nhìn khóe miệng phụ nhân tràn ra chất lỏng đỏ tươi, Vân Phi Vũ vòng qua ghế định chạy lên, khóe mắt liếc qua nam nhân lại thấy hắn tái mặt ngã về phía trước, vội vàng ôm cổ hắn, kinh hoảng kêu to: “Huynh làm sao vậy?”

Vừa rồi thấy nam nhân cúi đầu còn tưởng hắn đang suy nghĩ chuyện gì nên không muốn quấy rầy, hiện tại nhìn hắn như vậy, tâm trí y nóng như lửa đốt.

Ôm nam nhân trở lại ghế dựa, nhìn gương mặt tái nhợt cùng mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra trên chán, Vân Phi Vũ áp chế kích động trong lòng, vừa lau mồ hôi vừa gọi khẽ: “Huynh làm sao vậy? Là đau đầu sao? Ta đi tìm đại phu tới.”

Đang định xoay người lại bị nam nhân nắm tay kéo lại. Vân Khoảnh Dương thở hắt ra, suy yếu nở nụ cười: “Ta không sao là bệnh cũ thôi, chịu đựng một lúc sẽ qua.”

“Nói bậy.” Vân Phi Vũ đau lòng trách mắng: “Nhìn bộ dạng hiện tại của huynh xem.”

“Ngoan, ta thực sự không có việc gì.” Vân Khoảnh Dương ngắt lời nam tử, vươn tay vuốt ve gương mặt y, bĩu môi về phía sau y: “Không tới xem mẫu thân của đệ sao?”

Quay đầu nhìn, thấy phụ nhân có Tử Trúc cùng Thanh Thủy chiếu cố, y lắc đầu nhìn nam nhân: “Ta ở bên huynh.”

“Ta không sao, trở về phòng nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại. Đệ tới thăm mẫu thân của mình đi.” Vân Khoảnh Dương chống thân đứng lên, lảo đảo ôm lấy vật nhỏ trước người, tựa đầu lên cần cổ y hút sâu vài cái, sau đó vỗ vỗ lưng y: “Ngoan. Đi cùng mẫu thân của đệ đi, ta trở về phòng nghỉ ngơi một chút.”

Nam nhân đẩy y ra liền vội vàng rời khỏi, Vân Phi Vũ nhìn theo bóng dáng hắn mà trong lòng tràn ngập nghi hoặc cùng khó hiểu, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Đang muốn đuổi theo lại nghe thấy tiếng phụ nhân kêu khóc gọi lại: “Vũ Nhi, con thật sự không cần nương nữa sao?”

“Aiz…” Thầm thở dài, y bất đắc dĩ đi về phía phụ nhân, sau đó liền nghe nàng không ngừng lải nhải, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho nam nhân: “Rốt cuộc là sao vậy, vì cớ gì lại đột nhiên đau đầu?”

“Vũ Nhi, tóm lại vết thương trên người con đã khôi phục rất nhiều, ngày mai chúng ta lập tức rời khỏi nơi này. Con cùng nương trở về vu tộc đi, nghe lời nương nha.”

Vân Phi Vũ lấy lại *** thần, cúi đầu suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nương, con nghĩ mình đã nói rất rõ ràng, con muốn ở lại đây. Người tự mình trở về đi.” Nói xong, không để ý phụ nhân khóc gọi, xoay người chạy ra khỏi cửa.

Khi tới chủ uyển liền thấy gã tiểu tư trông coi ngoài cửa, tiến lên hỏi: “Chủ tử của các người đâu, ở trong phòng?”

“Sao lại đến nhanh như vậy chứ?” Tiểu Đậu Tử có chút kích động, nói lắp: “Là… đang ở bên trong nghỉ ngơi… nhưng… nhưng thiếu gia nói… không cho phép bất luận người nào quấy rầy. Thiếu gia nói… nói nếu tiểu thiếu gia tới… thì mời người… trở về. Thiếu gia nói qua hai ngày nữa… sẽ tới thăm người.”

“Vì sao?” Càng như vậy, Vân Phi Vũ càng cảm thấy không thích hợp, nắm chặt cổ tay gã tiểu tư: “Rốt cuộc chủ tử của các ngươi làm sao vậy? Ngươi biết được điều gì thì nói mau!”

“Ta… ta chẳng biết gì cả!” Vẻ mặt Tiểu Đậu Tử đau khổ, cổ tay bị niết đau đớn nhưng có muốn rút lại cũng chẳng được, đành phải cầu xin: “Thất thiếu gia, cầu người trở về trước đi. Qua vài ngày nữa thiếu gia sẽ tới tìm người.”

Thấy vẻ mặt hắn thống khổ, Vân Phi Vũ cả kinh, biết mình bất giác lại sử dụng sức mạnh, y nhìn chằm chằm lên cánh cửa: “Không được, ta muốn vào thăm hắn.”

“Thất thiếu gia, người không thể vào đó.” Tiểu Đậu Tử phóng tới phía trước ngăn cản y: “Thất thiếu gia, cầu người dừng làm khó tiểu nhân, người về trước được không?”

Trong lòng sốt ruột, Vân Phi Vũ lộ vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt âm lệ: “Ngươi thực sự không để ta vào? Ngươi nên biết, nếu ta muốn động thủ thì ngươi căn bản không thể ngăn trở được?”

“Thất thiếu gia.” Tiểu Đậu Tử trưng vẻ tội nghiệp nhìn y, nhưng thấy y kiên trì, đành phải nói ra sự thực: “Thiếu gia vốn không có trong phòng, ngài có vào cũng vô dụng.”

Vân Phi Vũ ngây người, lập tức hỏi: “Không có ở đây? Vậy hắn đi đâu?”

Thấy gã tiểu tư lộ vẻ khó xử, y an ủi: “Ngươi an tâm, nếu thiếu gia các người hỏi tội, ta sẽ thay ngươi chịu trách nhiệm.”

Tiểu Đậu Tử do dự một lát, cuối cùng gật đầy, sau đó nhìn y: “Thất thiếu gia, mời người theo ta.”

Xuyên qua dãy hành lang dài thật dài, đi qua con đường mòn bằng đá, rẽ mấy lượt, cuối cùng tới một tiểu viện dựa lên lưng núi, gã tiểu tư dừng lại, chỉ lên thạch môn (cửa đá)che kín sơn động: “Thiếu gia đang bế quan luyện công trong đó.”

“Luyện công?” Vân Phi Vũ không khỏi cảm thấy kỳ lạ, “Tại sao lại đột nhiên luyện công? Chẳng lẽ có liên quan tới chứng đau đầu của hắn?”

“Các ngươi… có phải gần đây thiếu gia các người rất hay đau đầu?”

Tiểu Đậu Tử nhìn y, gật đầu: “Thiếu gia không cho tiểu nhân nói với người khác. Khi thiếu gia đau đầu không chịu nổi sẽ bế quan luyện công.”

“Bao lâu mới đi ra?”

“Có khi vài ngày, có khi mấy tháng, không thể nói chắc được.”

“Chứng đau đầu của hắn bắt đầu từ lúc nào?”

Tiểu Đậu Tử suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Đại khái hơn một năm trước.”

“Nga” Vân Phi Vũ đăm chiêu gật đầu, nói tiếp: “Gần đây thiếu gia các người có hay sinh bệnh cần tìm tới đại phu hay không?”

Tiểu Đậu Tử im lặng một lát mới mở miệng: “Trừ bỏ đau đầu, thiếu gia rất ít khi sinh bệnh cần phải dụng dược, trừ lần trước.”

“Lần trước?”

Vân Phi Vũ không khỏi buồn bực, nhưng thấy ánh mắt gã tiểu tư nhìn mình, y lập tức hiểu được là lần nào, không khỏi mặt đỏ tai hồng, xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, đang chuẩn bị chuyển đề tài lại nghe hắn nói.

“Kỳ thực thiếu gia mới bế quan cách đây không lâu, lẽ ra không thể đau đầu nhanh như vậy.”

Vừa nghe lời này, Vân Phi Vũ đột nhiên nhớ tới hình như có chuyện như vậy, mà người nọ bế quan chính là sau khi thương thế trên bả vai mình lành lại. Kỳ thực y đã sớm muốn hỏi có phải hắn giúp mình chữa khỏi hay không, nhưng sau đó phát sinh quá nhiều chuyện nên y đã quên mất. Nghĩ tới đó, y lập tức hỏi: “Tiểu Đậu Tử, thiếu gia nhà các người thường tìm vị đại phu nào trong sơn trang xem bệnh?”

“Người có thâm niên nhất trong sơn trang chính là Cổ đại phu, những người khác đều là trợ thủ hoặc đệ tử của y.”

“Uhm…” Vân Phi Vũ nhìn thạch môn đóng chặt: “Đưa ta đi tìm Cổ đại phu!”

“Vâng, được rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.