Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư

Chương 26: Khảo Thí Thuộc Tính




“Hoàng đại ca, Lí đại ca, xin lỗi, đã để hai người chờ lâu!”

Vừa lên lầu, Vân Phi Vũ mỉm cười khom người trước bọn họ, sau đó đẩy nam nhân bên cạnh tiến lên: “Lí đại ca, phiền huynh giúp…”

“Chờ một chút.” Vân Khoảnh Dương nói xen vào, vỗ tay y, kéo y tới trước bàn.

Vân Phi Vũ không hiểu dụng ý của nam nhân, nhưng nhìn biểu hiện khi nãy của hắn như có điều muốn nói, vì vậy y liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng chờ đợi.

Vân Khoảnh Dương nhìn thẳng hai người, bình tĩnh mở miệng: “Ta không nói vòng vo, vào thẳng vấn đề. Ta hy vọng các ngươi có thể cho ta một cái kỳ hạn, dù sao bệnh của giáo chủ các ngươi không phải cứ dùng dược vật là có thể trị dứt. Nếu cả đời này hắn không tỉnh táo lại, vậy các ngươi muốn Vũ Nhi ở bên hắn cả đời sao?”

Thấy hai người không nói tiếng nào, hắn lại nói: “Nếu các ngươi thực sự tính toán như vậy thì ta đây thay Vũ Nhi cự tuyệt hiệp nghị này. Ta thà phát độc mà chết cũng không cho các ngươi đưa Vũ Nhi đi.”

Vân Phi Vũ đang muốn mở miệng lại bị ánh mắt nam nhân ngăn lại.

“Vũ Nhi, lời ta nói đều là sự thật, cũng không phải làm khó dễ bọn họ. Đệ cũng hiểu thực ra ta không hề muốn để đệ đi, đúng không? Cho nên ta bắt bọn họ phải đưa ra kỳ hạn, đó đã là nhượng bộ lớn nhất của ta.”

Biểu hiện của nam nhân thực sự nghiêm túc, Vân Phi Vũ nhất thời nói không nên câu, suy tư một lát rồi gật đầu cùng hắn, áy náy nhìn hai người còn lại: “Hoàng đại ca, Lí đại ca, xin lỗi vì yêu cầu thất lễ này, nhưng Dương nói rất đúng, tuy rằng ta sẽ cố gắng giúp giáo chủ hai người tỉnh lại, nhưng không dám cam đoan nhất định thành công, vậy nên ta hy vọng hai người có thể đưa ra một cái kỳ hạn.”

Lí Lam Phong nhíu mày, Hoàng Trang thầm thở dài, xem ra giáo chủ thực sự mất đi người mình yêu, nhưng đó cũng không phải chuyện mà bọn họ có thể can thiệp. Hiện tại chỉ có thể làm giáo chủ tỉnh lại trước, sau đó để bọn họ tự mình giải quyết.

“Vậy được rồi.” Hoàng Trang nhìn bọn họ một lượt: “Vậy mọi người nghĩ thời gian bao lâu là thích hợp?”

“Một tháng.” Vân Khoảnh Dương lên tiếng.

“Một năm.” Lí Lam Phong đồng thời ra giá.

Vân Khoảnh Dương cau mày, thập phần uy áp nhìn về phía Lí Lam Phong, mà đối phương cũng không hề yếu thế, mắt lạnh đối lại.

Vân Phi Vũ kéo kéo cánh tay nam nhân của mình, nhẹ nhàng lắc đầu. Mà Hoàng trang dùng khửu tay phải đụng người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Nơi này không phải ma giáo, đối phương là thiếu chủ của Vân gia, đừng quá cứng, chuyện gì cũng có thể thương lượng.”

Song phương đều thu hồi tầm mắt, không khí lập tức dịu đi rất nhiều. Hoàng Trang lại mở miệng, cười ha ha: “Ta nghĩ hay là như vậy đi. Nửa năm, thế nào?”

“Không được!” Hai người đồng thanh cự tuyệt. Hoàng Trang đau đầu nhu nhu trán, sau đó nhìn về phía nam tử cũng đang nhíu mày như mình: “Tiểu Vũ, đệ nghĩ thế nào? Dù sao đệ cũng là đương sự, đệ quyết định đi.”

Vân Phi Vũ khó xử nhìn hai kẻ không chịu thoái nhượng kia, cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó nhìn về phía bọn họ: “Trước tiên cứ ước định là ba tháng.”

“Vũ Nhi.”

“Không được, ba tháng quá ngắn.”

“Nghe ta nói xong đã.” Vân Phi Vũ ngắt lời hai người, không để cho bọn họ có cơ hội mở miệng tiếp: “Lí đại ca, huynh thân là đại phu cũng nên hiểu được, nếu ta ở bên hắn ba tháng vẫn không chút hiệu quả, vậy mọi người đều có thể hiểu ta căn bản không giúp nổi hắn, chẳng phải sao? Ba tháng, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, nếu ta có thể giúp gì được cho hắn, vậy trong vòng ba tháng hẳn là sẽ có phản ứng, nếu trong kỳ hạn này mà hắn có phản ứng nhưng không hoàn toàn khôi phục, ta có thể ở lại thêm một thời gian ngắn. Tuy nhiên, nếu không có chút hiệu quả nào, ta cảm thấy không cần phải tiếp tục làm gì, mọi người cảm thấy như vậy có đúng không?”

Ba người đồng thời im lặng, một hồi lâu sau, Vân Khoảnh Dương ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt không nỡ: “Vũ Nhi, đệ đã quyết định rồi, ta nghe lời đệ. Nhưng mà… nhưng mà ba tháng rất lâu, có thể…”

“An tâm!” Vân Phi Vũ nắm chặt tay hắn, cười ấm áp, nói: “Ta sẽ cố gắng trợ giúp hắn khôi phục, sau đó sớm trở về tìm huynh, được không?”

Vân Khoảnh Dương than nhẹ một tiếng, nâng tay y đặt bên môi hôn nhẹ: “Đươc rồi, ta nghe lời đệ hết.”

Hoàng Trang kinh ngạc nhìn hành động của hai người, hắn không thể tin người đối diện chính là vị thiếu chủ Vân gia nổi danh sánh ngang với giáo chủ nhà mình. Cho tới lúc này, hắn vẫn đều được nghe nói kẻ này ngoài mặt tươi cười ôn nhu, nhưng trong đầu cất chứa đầy những mưu mô xỏa quyệt cùng bản tính lãnh huyết vô tình. Nhưng hiện tại hắn lại dịu ngoan như một con cừu nhỏ khiến người ta thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Giường như bị Hoàng Trang nhìn chăm chú có chút ngượng ngùng, Vân Phi Vũ rút tay về, sắc mặt đỏ ửng nhìn hắn: “Việc đó… Hoàng đại ca, huynh cảm thấy thế nào?”

“Sao? À!” Hoàng Trang xấu hổ cười gượng hai tiếng, gãi đầu: “Ta cảm thấy đệ nói rất có đạo lý! Lam Phong, còn ngươi thì sao?” Nói xong, hắn quay về phía bằng hữu đang nhíu mày bên cạnh.

Lí Lam Phong hiểu được, thời gian ba tháng cũng đủ để biết sơ sơ về kết quả, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng nhìn qua ba người kia, thấy bọn họ đều đã đồng ý, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, nhưng mà.” Hắn nhìn Vân Phi Vũ. “Nếu trong vòng ba tháng mà giáo chủ có phản ứng, ngươi nhất định phải lưu lại phối hợp điều trị cho đến khi hắn khỏi hẳn mới thôi.”

Mắt thấy nam nhân sẽ bùng nổ, Vân Phi Vũ cầm tay hắn trấn an, mỉm cười gật đầu: “Đó là tất nhiên, vậy thì, Lí đại ca, có phải nên bắt đầu bắt mạch rồi không?”

“Uhm.” Lí Lam Phong gật đầu.

“Aiz… thôi vậy.” Vân Khoảng Dương vừa bất đắc dĩ vừa tha thiết nhìn vật nhỏ cố gắng nở nụ cười. Biết y lo lắng cho mình, hắn thật sự không đành lòng khiến cho y thương tâm khổ sở, bất đắc dĩ nâng tay đặt ngang lên mặt bàn, chăm chú nhìn y không chớp mắt.

Qua thời gian một chung trà nhỏ, Lí Lam Phong thu tay, sau đó thẳng thắn nhìn nam tử đối diện, thần sắc dị thường nghiên túc: “Ngươi có biết mình trúng thiên huyễn từ lúc nào không?”

“Biết!” Vân Khoảnh Dương mỉm cười, sắc mặt có chút đau thương: “Ba năm trước ta đã bắt đầu dùng nó để tắm gội.”

Hai người vừa nghe liền thẫn thờ, Vân Phi Vũ đau lòng nắm chặt tay hắn: “Dương, hết thảy đều đã trôi qua, về sau có ta ở bên huynh, ta sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương huynh.”

Tâm tình Vân Khoảnh Dương vô cùng ấm áp, cầm ngược lại bàn tay nhỏ bé kia, tươi cười: “Ta không sao, an tâm đi!”

“Ân.”

Tuy rằng không rõ, nhưng rõ ràng người nọ cũng có quá khứ đau thương, chẳng qua điều này không can hệ tới mình, vậy nên Lí Lam Phong cũng chỉ thanh thanh cổ họng, nói tiếp: “Vậy ngươi có biết dược tính của thiên huyễn hay không?”

“Biết!”

“Hơn nữa, ngươi còn biết cách dùng nội lực tạm thời ngăn chặn độc tính, nhưng thời gian qua đi lại thấy phản phệ nhanh hơn?”

Vân Khoảnh Dương nhìn vật nhỏ bên người, do dự mà gật đầu.

“Vậy là huynh vẫn luôn vận công áp chế?” Vừa thấy hắn thừa nhận, hỏa nộ trong lòng Vân Phi Vũ bùng cháy dữ dội, ánh mắt tràn đầy đau thương cũng khổ sở.

“Vũ Nhi, ta…” Vân Khoảnh Dương vươn tay muốn kéo y lại, nhưng thấy bộ dạng phẫn nộ kia, cánh tay vô lực hạ xuống, trầm giọng nói: “Từ khi trơ mắt nhìn đệ rơi xuống vách núi kia, trong lòng ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất là báo thù, trừ bỏ tranh đấu, ta không biết mình sống còn có ý nghĩa gì. Thời gian độc phát, ta vừa vận công áp chế vừa chờ chết. Một năm trước, biết tin tức đệ còn sống, lúc đó ta mới bắt Cổ Phong nghiên cứu chế tạo giải dược, nhưng mọi việc đã quá chậm. Hiện tại, mỗi lần độc phát là đầu ta lại đau như muốn nứt ra. Ta không còn cách nào khác nên mới… Thực xin lỗi!”

“Là vì ta sao?” Vân Phi Vũ đau lòng khó nhịn, không thể tiếp tục trách cứ, hít sâu một hơi áp chế hỏa nộ, y lập tức ngồi cuống, căng thẳng nhìn nam tử đối diện. “Lí đại ca, độc trong cơ thể hắn còn… còn có thể giải không?”

Lí Lam Phong mặt không biến sắc nhìn y, một lát sau liền gật đầu: “Có thể, tuy nhiên…”

“Tuy nhiên làm sao?”

Lí Lam Phong nhìn nam nhân bên cạnh y, suy nghĩ, bỗng nhiên lại lắc đầu: “Ta nghĩ hẳn không thành vấn đề, đại nghiệp Vân gia đồ sộ, dược vật chân quý đối với các ngươi mà nói chắc không thành vấn đề.”

“Việc này thì ngươi có thể an tâm, ngươi cần dược liệu gì, ta sẽ lập tức sai người đi lấy.” Vân Khoảnh Dương lập tức tiếp lời.

“Được. Nhưng tốt nhất là trong vòng một tháng, nếu thời gian tiếp tục kéo dài thì cho dù ngươi có ăn giải dược cũng không còn công hiệu. Còn nữa, chứng đau đầu của ngươi không cần tiếp tục vận công áp chế, ngày thường cũng không nên dùng nội lực. Nhớ lấy!”

Nhìn vẻ mặt vật nhỏ thực sự căng thẳng, Vân Khoảnh Dương cong khóe môi tươi cười ấm áp, sau đó mở miệng: “Ta không vận công nữa là được, đệ an tâm.”

Vân Phi Vũ gật đầu, nhìn sang phía nam tử gương mặt lạnh lùng, ánh mắt mang theo mong đợi: “Lí đại ca, có phương pháp hay dược vật nào giúp hắn khống chế cơn đau đầu hay không?”

Vừa định lập tức phủ nhận, dưới bàn lại có người đá hắn, nhìn Hoàng Trang bên cạnh, Lí Lam Phong cau mày, nói những lời chẳng chút tình nguyện: “Nếu đau đầu thì tới tìm ta là được, ta dùng ngân châm đả huyệt giúp hắn ngừng đau.”

“Đa tạ, đa tạ!” Vân Phi Vũ dị thường vui sướng, ngay sao đó còn hỏi: “Không biết Hoàng đại ca cùng Lí đại ca đang trọ tại nơi nào? Nếu không thì tới Vân Tường khách *** ở cùng chúng ta cũng ổn, như vậy tiện lợi hơn.”

“Vậy thì quá tốt rồi.” Không để đồng bạn có cơ hội mở miệng cự tuyệt, Hoàng Trang vui vẻ mở miệng: “Gần đây luôn cố gắng tìm đệ nên vẫn chưa kịp tìm nơi ở.”

“Vậy tốt quá.” Vân Phi Vũ vui vẻ nhìn hai người, “Vậy chúng ta nên trở về luôn thôi, các huynh có thể nghỉ ngơi trước, sau đó buổi tối chúng ta sẽ mời mọi người một bữa cơm, thế nào?”

“Được được, ta rất nhớ mấy món đệ nấu nha.” Hoàng Trang cười ha hả, sau đó nhìn Lí Lam Phong vẫn đang ngồi bất động, kéo cánh tay hắn: “Đi thôi.”

Lí Lam Phong từ từ nhìn về phía Vân Phi Vũ: “Ta có thể lưu lại giải độc cho hắn, nhưng ta hy vọng ngươi có thể mau chóng xuất phát tới Phượng Hoàng sơn.”

Ba người đều đứng hình, Hoàng Trang thoáng nghĩ, giành mở miệng trước: “Tiểu Vũ, kỳ thực ta cũng có ý này. Tuy biết yêu cầu này có thể quá phận, nhưng hiện tại, tâm trạng của chúng ta cũng cấp bách như đệ vậy. Hy vọng đệ có thể hiểu được.”

“Không được, sao ta lại…”

Tựa hồ biết nam nhân muốn nói gì, Vân Phi Vũ vội vàng ngăn hắn lại, sau đó trầm tư một lát, nói: “Vậy được rồi, ba ngày sau có thể xuất phát.”

“Vũ Nhi.” Miệng bị che lại, nhìn ánh mắt cầu xin của vật nhỏ, Vân Khoảng Dương thùy hạ mi mắt, im lặng không nói.

Biết hắn luyến tiếc mình, nhưng vì giải độc trên người hắn thì không còn cách nào khác, hơn nữa, người kia phát cuồng đích thực có liên can tới y, mặc kệ có thể khiến hắn tỉnh lại hay không cũng phải tới đó xem xét. Nắm chặt tay nam nhân, mười ngón tay đan vào nhau, cảm nhận được nhiệt độ cùng mạch đập của đối Phương, thản nhiên tươi cười, Vân Phi Vũ mở miệng. “Ba ngày sau xuất phát, Hoàng đại ca cùng Lí đại ca cảm thấy thế nào?”

“Ta không ý kiến.” Hoàng Trang trả lời.

Lí Lam Phong không nói gì, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi. Chúng ta cùng quay về khách *** nào.”

Hai người đứng dậy xuống lầu, Vân Phi Vũ đang chuẩn bị đuổi theo lại bị nam nhân kéo lại.”

“Đệ muốn gặp hắn như vậy sao?”

Nhìn đôi mắt đỏ au cùng vầng trán không ngừng nổi lên gân xanh của hắn, Vân Phi Vũ thở dài, kéo đầu hắn xuống, ghé bên tai hắn ngâm khẽ: “Đồ ngốc, tóm lại đều phải đi, vậy đi sớm về sớm vẫn tốt hơn, rõ chưa.”

Miệng đột nhiên bị phủ lấy, Vân Khoảnh Dương ngây người, nhưng vật nhỏ nhanh chóng lùi lại khiến hắn có chút bất mãn, lập tức kéo y trở lại, cúi đầu cắn lên hai phiến hoa ngọt ngào, cẩn thận nhấm nháp thưởng thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.