Tự Thú Của Một Tín Đồ Shopping

Chương 24




Bức tranh "Quan Công Tượng" này rộng sáu mươi centimet, chất giấy ố vàng nhưng có vẻ khá tốt, trên hình là Quan Công cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, chuôi đao chĩa xuống, hai chân tách ra cưỡi Truy Phong Xích Thố, cặp mắt xếch trừng lên nhìn chung quanh, khí thế hào phóng tiêu sái, uy phong lẫm liệt.

Kim Mập lấy kính lúp ra cúi người thấp xuống bắt đầu xem xét bức tranh, dù nói cái này có thể là hàng giả của hậu thế nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ra chút manh mối. Chuyện giám định và thưởng thức hoàn toàn quan trọng, ngay cả dấu linh ấn trên bức tranh cũng có thể nhìn vào mà đoán thật giả.

- Có phải là vật thật không?

Thấy Trang Duệ quay về thì Miêu Phỉ Phỉ mở miệng hỏi, nàng biết mình không thể nhìn ra vấn đề, vì thế cũng lười tiến lên xem.

- Tôi sao có thể biết được? Sao cô không hỏi thầy Kim?

Trang Duệ thầm nói, hắn vừa rồi đã dùng linh khí quan sát, phát hiện bên trong có linh khí, hơn nữa linh khí màu vàng, số lượng nồng đậm, dựa theo kinh nghiệm dùng linh khí của hắn thì bức tranh kia là một tác phẩm phỏng chế thời nhà Thanh.

Vì những món đồ cổ thời Đường hay Tống đều có màu đỏ, nếu như là tinh phẩm sẽ có màu tím, ngay cả linh khí thời minh cũng chỉ có màu đỏ nhạt, chỉ có thời Thanh mới có màu trắng hoặc màu vàng.

Trang Duệ bây giờ đang nghĩ đến một vấn đề, đó là có ra tay thu mua bức tranh kia hay không, tuy nó không phải là tranh phục chế thời Tống, càng không phải là bút tích thực của Ngô Đạo Tử, nhưng thời nhà Thanh cũng có vài vị danh nhân làm giả, sản phẩm của bọn họ trên thị trường cũng có giá trị cao, rất có giá trị sưu tầm.

Thật ra phương diện sưu tầm thi họa vào thời hiện đại cũng được phân ra nhiều loại, thứ nhất chính là bút tích thật sự của danh gia, thứ này thì không cần nói nhiều lời, xưa nay tác phẩm của danh gia đều có giá của nó, chỉ cần anh cảm thấy có giá trị thì có thể tham gia đấu giá công khai, thu về vài món hàng tốt.

Tất nhiên có những thứ không phải có tiền là mua vào được, ví dụ như bút tích thực "Lan Đình Tử" của Vương Hi Chi, cũng không biết thứ này có tồn tại hay không, truyền thuyết là được chôn theo Lý Thế Dân, nếu có thì bán ra giá mười tỷ cũng không là vấn đề. Thứ này dần biến thành vật truyền thừa tron truyền thuyết, không phải dùng tiền tài để định giá.

Loại sưu tầm thứ hai chính là danh gia đời sau chế tác lại tác phẩm của các danh nhân thời trước, xa xưa có Đường Bá Hổ, Hoàng Công Vọng, thời cận đại có Trương Đại Thiên, Tề bạch Thạch...Bọn họ đều đã từng vẽ lại danh họa của các vị cổ nhân, tuy đó không phải là bút tích thực nhưng cũng là thứ có giá trị xa xỉ. Hơn nữa những món này truyền ra đời sau khá nhiều, cũng giống như những tác phẩm của tác giả thời cận đại, nó là những món được nhà sưu tầm cất giữ nhiều nhất.

Loại sưu tầm thứ ba là cực kỳ hiếm thấy, chúng đều là tranh cổ nhưng khó thể nào kiểm tra được thân phận hay lai lịch của tác giả, tuy không biết là ai nhưng tác phẩm rất tinh xảo, cũng không thua gì các danh gia, vi vậy mà cũng được người đời sau sưu tầm.

Người ta thống nhất một cái tên gọi cho những bức tranh không có tác giả là "Ẩn", tranh thời Tống chiếm đại đa số, thời Thanh cũng có vài tác phẩm ẩn lưu truyền đến bây giờ nhưng giá trị và kỹ thuật kém xa thời Tống. Những bức tranh ẩn của thời Tống lưu truyền đến ngày nay thật sự được nói cả trong thơ, trong điển tịch.

Vua Khang Hi và Càn long đã từng sưu tầm nhiều bức tranh ẩn thời Tống, hơn nữa còn lưu lại linh ấn của mình, vì những bức tranh kia không có mấy giá trị nhưng linh ấn trên bức tranh cũng có giá trị xa xỉ.

Còn những tác phẩm còn lại thì phần lớn là hàng giả, giá trị sưu tầm không lớn nhưng được truyền lưu nhiều, có những tiểu thương vô lương tâm thậm chí còn dùng những tác phẩm in ấn đi lừa gạt những vị vừa vào nghề, cũng có thể sử dụng những tác phẩm làm giả kém chất lượng.

Bức tranh đang đặt bên trên kia thuộc vào loại sưu tầm thứ hai, vì họa sĩ vẽ ra rất tinh xảo, bút pháp cực mạnh, làm nổi bật thần thái của Quan Công và Xích Thố, nhưng nếu không thể làm rõ bức tranh kia xuất xứ từ người nào, giá trị của nó cũng sẽ bị giảm, đây chính là nguyên nhân mà Trang Duệ do dự xem có nên ra tay hay không.

Có người nói rằng anh mua để giữ lại, cũng không phải trao đổi mua bán, như vậy cần gì phải quan tâm nó là của ai, treo trong nhà chính mình thưởng thức là được.

Nhưng cũng không thể nói như vậy, niềm vui thú chính là mua được bảo vật với giá vừa phải, anh bỏ ra ít tiền mà mua được một món tài vật có giá thật cao hơn biết bao lần mới có cảm giác. Nếu bức tranh kia không thể nào kiểm nghiệm tác giả, sợ rằng giá cũng chỉ là ba năm chục ngàn mà thôi.

Đồ cổ trước nay được truyền thừa tự động, nếu như có thể tìm ra tác giả, mà tác giả đó có chút danh tiếng, như vậy bức tranh "Quan Công Tượng" sẽ có giá vài trăm đến vài triệu, hai khía cạnh khác nhau quá xa. Phải biết rằng họa sĩ thời Minh Thanh vẽ lại những tác phẩm thời Đường, bỏ ra cái giá vài triệu để thu vào là bình thường. xem tại TruyenFull.vn

Vài phút sau Kim Mập đi về, Trang Duệ khẽ hỏi:

- Thầy Kim, ngài thấy bức tranh kia thế nào?

- Thời gian quá ít, xem không chuẩn, nhưng nhìn vào chất giấy và phong cách thì có lẽ là thời nhà Thanh, họa sĩ có bút pháp trôi chảy, nếu cho thêm chút thời gian sẽ kiểm chứng được người vẽ nó là ai.

Suy đoán của Kim Mập không khác gì của Trang Duệ, nhưng hắn cũng không thể nào đoán được người vẽ là ai, vì thế đang cau mày tự hỏi có nên thu vào hay không.

- Được rồi, các vị bằng hữu, xin mời về chỗ ngồi của mình, bức tranh Quan Công Tượng này có giá khởi điểm là năm ngàn đồng, mỗi lần tăng giá không ít hơn năm ngàn, những người nào có ý muốn mua sắm thì cứ hét giá...

Ma Cường cũng là người làm việc dứt khoát, sau khi thấy mọi người quay về thì lập tức lên tiếng đấu giá. Bức tranh này chỉ là món khai vị, giá cả không tính là cao, nếu không phải là hàng giả thời Minh Thanh thì chỉ vài ngàn đồng là có thể mua được.

- Tôi ra giá năm ngàn.

Trang Duệ cũng mặc kệ, hắn đoán trong lòng đám người kia có điều cố kỵ, nhưng hắn hiểu năm ngàn một bức tranh cũng coi là mua hời, nếu có người nâng giá cao thì mình không cần là xong.

Trang Duệ ra giá làm cho người ta có biểu hiện kỳ quái, vì khi Trang Duệ tiến lên xem thì chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, chẳng lẽ Kim Mập vừa rồi nói gì với hắn? Vì vậy có vài người rục rịch chuẩn bị ra giá.

- Thầy Trang ra giá năm ngàn, còn có ai ra giá nữa không? Đây là tranh cổ thật sự, mười ngàn cũng là cho không tặng không, ai có ý xin mời ra giá.

Ma Cường lại hét lớn, nhưng nếu so với vị chủ trì ở chợ đen thảo nguyên thì hắn lại nôn nóng hơn.

Ma Cường không hét lên thì không sao, nhưng lên tiếng thì Kim Mập lại nhíu mày, cuối cùng thở dài lắc đầu, rõ ràng không muốn ra tay, mà những người kia thấy cử động của tên mập thì cũng lặng lẽ thu quân.

- Không có ai ra giá nữa sao?

- Một lần cuối cùng, không có ai ra giá thì bức tranh này sẽ thuộc về thầy Trang.

- Được rồi, Ma Tử, thay vật khác đi, đừng hô hào nữa.

Kim Mập thật sự không nhịn được, rõ ràng không ai đấu giá với Trang Duệ, tên Ma Cường kia hò hét cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.