Tự Thú Của Một Tín Đồ Shopping

Chương 2




- Tôi có thể xem xét nó một chút được không?

Đúng lúc người bạn của Trịnh tiên sinh định đứng ra hét giá thì âm thanh của Trang Duệ vang lên làm cho đám người không khỏi đưa mắt nhìn, trong mắt là vẻ khinh bỉ, vì một tảng đá vứt đi thì còn giám định làm gì?

Tần Hạo Nhiên cũng không quá hài lòng vì hành động của Trang Duệ, hắn đã biết tình huống vài chục năm trước Trịnh lão tiên sinh đánh cuộc và suy sụp fi khối mao liêu kia, hắn cũng biết khối mao liêu còn sót lại cũng không thể nào dùng để đánh cuộc, nhìn qua cũng biết rồi, bây giờ mà lên xem chỉ làm người ta khinh thường mà thôi.

Trang Duệ căn bản không quan tâm đến ánh mắt người khác, sau khi được người chủ trì đồng ý thì thản nhiên đi về phía bàn đặt vật phẩm, làm ra vẻ chính thức quan sát khối nguyên thạch.

Đúng vậy, Trang Duệ chỉ làm ra vẻ mà thôi, thật ra hắn đã sớm vui mừng như hoa, vì vừa rồi hắn cũng không quan tâm đến khối mao liêu này, nhưng khi linh khí tiến vào bên trong thì hắn phát hiện ra vấn đề, bên trong là một loại phỉ thúy mà hắn thật sự chưa từng biết tên.

Trang Duệ là người chơi phỉ thúy chưa lâu nhưng cũng có thể nói là kinh nghiệm phong phú, những cực phẩm phỉ thúy mà hắn mở ra được còn nhiều hơn người khác cả đời, nhưng một khối nguyên thạch hầu như là phế liệu lại để hắn thấy được một loại phỉ thúy có màu sắc đặc biệt, màu tím.

Mọi người đều biết màu sắc của phỉ thúy được hình thành trong điều kiện cực kỳ hà khắc, trong đó màu xanh là nhiều, nhưng do hoàn cảnh đặc thù nên nguyên thạch cũng biến dị, thường sinh ra những màu như đỏ, vàng, xanh, tím...Đây cũng là những màu mà người ta gọi là phúc lộc thọ hỉ. Có những loại phỉ thúy thậm chí cùng lúc có nhiều màu sắc, nếu như chất lượng cao, cấp độ cao, như vậ sẽ được bán ra với giá cả cưc cao.

Nhưng phỉ thúy đơn sắc cực phẩm mơi là thứ được người ta coi trọng, càng thêm quý giá, ví dựnh đế vương lục và phỉ thúy đỏ huyết ngọc, hai thứ này không cần nhiều lời. Mặt khác phỉ thúy màu xanh lam, vàng, màu tím cực phẩm thì cũng là những tinh phẩm khó kiếm, giá cả không thua kém đế vương lục.

Phỉ Thúy bên trong khối nguyên thạch kia cũng không lớn, tuy không lớn còn phân tán, chỉ nhỏ như bá cái lòng đỏ trứng, chính giữa còn có nững đám mây tinh thể màu tím, tuy khá nhỏ nhưng màu sắc rực rỡ, màu tím thuần khiết, là thứ mà Trang Duệ chưa từng thấy. Hơn nữa thế nước trong suốt giống như một chùm nho lớn và mịn màng, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Dù được bao bọc trong nguyên thạch thì khối phỉ thúy màu tím ẫn làm cho Trang Duệ cảm thấy lóa mắt như một đóa lan nở rộ. Nếu như nói huyết ngọc làm cho những người phụ nữ cảm thấy cực kỳ thu hút thì lọa phỉ thúy tím này làm cho người ta sinh ra cảm giác quyến rũ giống như các cô gái Giang Nam.

"Vừa ném ra ba triêu, có lẽ sẽ thu về được ba chục triệu!"

Trang Duệ vui mừng mà trong lòng muốn nở hoa nhưng biểu hiện rất bình tĩnh, hắn nắm mao liêu lên xem xét vài lượt, sau đó đặt nó xuống khay, lại nhìn vị chủ trì đấu giá nói:

- Tôi trả nó giá năm chục ngàn.

Trang Duệ ra giá làm cho Trịnh lão tiên sinh cũng phải lắp bắp kinh hãi, lão giữ lại tảng đá kia chỉ là một ý niệm tưởng nhớ, bản thân lão thật sự xem nó là phế liệu.

Lần này lấy khối mao liêu kia ra đấu giá thì Trịnh lão tiên sinh cũng có chút khí huyết dâng trào, thật ra vừa rồi đã hối hận, thật ra cũng chẳng phải là không nỡ, lão chỉ sợ người ta đấu giá quá thấp, như vậy làm mình mất hết mặt mũi.

Chỉ là Trang Duệ nói ra cái giá năm chục ngàn làm cho Trịnh lão tiên sinh có chút kinh ngạc, mình và tiểu tử kia cói quan hệ gì đâu? Người ta cần gì phải nể mặt mình?

- Ừ, một khối nguyên liệu phế liệu mà được trả giá năm chục ngàn, coi như cũng có mặt mũi, sau này cần phải cho Trịnh Hoa cảm tạ cậu thanh niên này mới được...

Nhưng Trịnh lão tiên sinh thấy tiểu tử cháu nội của mình đứng cùng người kia một chỗ, vì vậy mà trong lòng bình tĩnh trở lại, thì ra là bạn của Trịnh Hoa, khó trách...

Chỉ là Trịnh lão tiên sinh không biết bây giờ Trịnh Hoa cũng buồn bực, vốn người bên cạnh định hô giá nhưng Trang Duệ đã chen ngang, hắn thấy ông nội gật đầu mỉm cười với mình thì càng thêm bức bối.

Nhưng Trịnh Hoa cũng bỏ đi ý nghĩ muốn hô giá, dù sao thì cũng chỉ là một tảng đá vứt đi, nếu tiếp tục nâng giá thì người sáng suốt cũng thấy vấn đề, chính hắn sẽ mất mặt.

- Người kia quá cổ quái, mua tảng đá vứt đi kia làm gì?

- Người ta có lẽ đang nể mặt Trịnh tiên sinh, điêu này có gì là kỳ quái chứ?

- Đúng vậy, đừng nói là tảng đã vứt đi, dù là Trịnh lão tiên sinh cầm cây tăm đưa ra cũng có thể bán được...

Người trong đại sảnh thấy Trang Duệ ra giá thì bắt đầu lên tiếng bàn luận, nhưng Trang Duệ dù sao cũng không nghe hiểu, vì thế mà dứt khoát làm ngơ, ánh mắt nhìn vào vị chủ trì đấu giá, chờ đối phương gõ búa định giá, xong mình sẽ đi.

- Còn có ai ra giá với khối nguyên thạch phỉ thúy này không? Mọi người dều biết thần tiên cũng chưa chắc bên trong đá có ngọc, biết đâu bên trong khối đá này có ngọc tốt? Còn ai ra giá không?

Vị chủ trì đấu giá lại lên tiếng hô hào, thổi phồng về khối nguyên thạch kia, nhưng hắn cũng không biết mình nói ra như vậy thật sự làm cho ba người muốn bóp chết mình.

Thứ này là sản phẩm đánh cuộc sụp đổ của Trịnh lão tiên sinh, vị chủ trì nói như ậy chính là tát vào mặt Trịnh lão tiên sinh, đây không phải là chỉ vào hào thượng mắng con lừa ngốc sao? Không ngờ lão tiên sinh lại mò mẫm như vậy, mắt quá kém, để vài chục năm mà không thấy bảo bối bên trong.

Trịnh Hoa cũng tức giận, mà Trang Duệ cũng hận không thể tiến lên cho tên chủ trì đấu giá một đấm, nếu có thằng khùng nào đó nâng giá khối mao liêu này quá hai triệu, như vậy mình chẳng phải trơ mắt nhìn đối phương lấy đi thứ tốt sao?

May mà sự việc Trang Duệ lo lắng cũng không phát sinh, vị chủ trì đấu giá giống như cũng thấy ánh mắt bất thiện của Trang Duệ, sau khi nói lên câu vừa rồi thì vài giây sau đã gõ búa xuống. Trái tim Trang Duệ trở lại bình thường, coi như tiếp tục đặt trong lồng ngực.

- Không đúng, Trang Duệ kia nói là người kinh doanh nguyên liệu ngọc thạch trong đại lục, hắn sẽ không vì thật sự biết trong nguyên thạch có thứ gì mới mua lại chứ?

Trịnh Hoa thầm cảm thấy bất thường, hắn cố gắng phân tích hành vi của Trang Duệ, sau dód trong đầu chợt sáng ngời:

- Chẳng lẽ đối phương muốn đưa nguyên thạch về đại lục để khoe khoang? Để truyền sự kiện năm xưa ông nội đánh cuộc sụp đổ ra khắp nước?

- Có thể là như vậy, nếu không phải lấy lòng mọi người thì cần gì phải bỏ ra năm mươi ngàn để mua thứ kia?

Trịnh Hoa cho rằng mình tìm được nguyên nhân, nhưng hắn định gọi bạn lên tiếng đấu giá thì búa đã gõ xuống, Trang Duệ đã trả tiền. Điều này làm cho Trịnh Hoa rất khói hiểu, chuẩn bị đợi chút nữa sẽ can thiệp với Trang Duệ, xem có thể thu mua lại hay không?

Lúc này người dẫn chương trình họ Uống chợt lấy ra một cái túi lớn bỏ khối mao liêu năm sáu ký vào bên trong, đợi đến khi Trang Duệ trả tiền xong thì giao túi vào trong tay hắn. Tất nhiên bà còn nói vài lời cảm tạ Trang tiên sinh ví sự nghiệp từ thiện...

Trang Duệ thật sự không có gì vui, hắn căn bản không quan tâm, chỉ định xách cái túi đi về phía Tần Huyên Băng. Hắn thầm nghĩ xem nên cởi bỏ lớp vỏ ở bên ngoài ở đại lục hay Hongkong.

- Tiêu tử kia, chờ chút... Nguồn tại http://Truyện FULL

Trang Duệ rời khỏi bàn bên này thì một âm thanh lớn vang lên.

- Tư lệnh Hoàng, anh gọi tôi sao?

Đám người trong đại sảnh chợt giật mình, chính Trang Duệ thấy vị tư lệnh Hoàng đi về phía mình thì cũng rất ngạc nhiên, mình nào có nhận ra đối phương là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.