Tử Thời

Chương 41: 41: Tình Yêu Thời Tận Thế 2




Bên trong phòng được bài trí theo phong cách Thượng Hải cũ, tuy trông có vẻ hơi lạc hậu, nhưng nhìn nơi đâu cũng toát ra sự xa hoa giàu có.

Rất có ý vị.

Hồng Tinh cảm thấy riêng cánh cửa của căn nhà này thôi đã lớn hơn so với căn nhà mà cô ta thuê rồi. Bước qua cửa, phòng khách ở bên trong càng lớn đến mức vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô ta.

“Chúng ta già rồi đều sợ lạnh, nên trong nhà phải trải thảm, tụi trẻ các cháu bây giờ không thích phong cách này lắm sẽ cảm thấy nhà ông bà lạc hậu, nhưng ông bà thấy không quan trọng, trong căn nhà lớn thế này chỉ có mình bà và ông cháu ở, thêm dì Hoa giúp việc nữa cũng chỉ có ba người ở, rõ ràng rất trống trải. Cũng may có con nhóc Yên Vũ thường về thăm ông bà.”

Bà Đường bảo Hồng Tinh để hành lý xuống rồi kéo cô ta ngồi lên ghế sô pha: “Đúng rồi, Yên Vũ là cháu gái của bà, nó cũng xấp xỉ tuổi cháu đấy, sang năm mới chắc con bé sẽ đến, lúc ấy bà sẽ giới thiệu hai đứa với nhau, chắc cháu sẽ nói chuyện hợp với nó, cả hai đứa đứa nào cũng ngoan, hiếu thảo và chu đáo cả.”

Hồng Tinh vẫn đang choáng ngợp bởi căn phòng nên chỉ biết vừa nghe vừa gật đầu.

Sau này cô ta sẽ ở nơi này sao?

Tại sao càng ngày cô ta lại càng có cảm giác không chân thực thế nhỉ?

Có phải cô ta đang ở trong truyện cổ tích không.

Đường lão cầm một cái hộp đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô ta rồi đặt chiếc hộp lên bàn trà.

“Vào nhà là an toàn rồi, giờ chúng ta có thể nói cho cháu biết về món đồ chứng minh thân phận mà chúng ta đã nói lúc ở trên máy bay rồi.” Ông cũng không vội vã mở hộp ra, mà nhìn Hồng Tinh và hỏi: “Tiểu Tinh à, ông hỏi cháu, bố của cháu có đồ vật gì vẫn luôn mang theo bên người từ lúc còn ở viện mồ côi không?”

Bà Đường cũng nhìn cô ta đầy mong đợi: “Tinh Tinh, cháu suy nghĩ kỹ vào nhé, có lẽ cháu không quá chú ý đến đồ vật ấy, nhưng đấy là tín vật rất quan trọng với Đường gia chúng ta.”

Thứ gì mà từ lúc rời khỏi viện mồ côi bố cô ta vẫn luôn mang theo bên người? Lúc này Hồng Tinh cũng rất mong kỳ tích xuất hiện, có lẽ năm đó bố cô ta còn nhỏ nên không nhớ rõ mọi chuyện, thật ra ông ấy cũng không biết cha mẹ mình là ai chăng?

Biết đâu, cô ta thật sự là cháu gái của Đường gia?

Hồng Tinh hơi mong đợi, cố gắng nhớ lại.

Bỗng, trong đầu cô ta lóe lên một chuyện, có một lần cô ta nói chuyện với bố về những năm tháng bố sống ở viện phúc lợi Hồng Tâm, bố cô ta có nói tới một chuyện.

Lúc đó cô ta cũng đã lớn và hiểu được ít chuyện, khi trò chuyện với bố về viện phúc lợi Hồng Tâm, cô ta đã hỏi ông vì sao lại không được người ta nhận nuôi, bố cô ta lắc đầu nói: “Lúc ấy những đứa trẻ được nhận nuôi đi theo cha mẹ mới, có đứa vui mừng, có đứa sợ hãi, đứa lại không hiểu chuyện gì, nhưng ở trong mắt bố thì chẳng bằng ở lại viện mồ côi cho xong, mẹ viện trưởng rất tốt, cũng không để cho bọn bố phải đói bao giờ. Thời điểm đó thường xuyên có người quyên góp đồ ăn, quần áo cho viện mồ côi, bố cảm thấy sống ở đấy rất tốt, nếu về nhà mới nhỡ đâu sau này bố mẹ mới không thích mình nữa, rồi bị đánh bị mắng thì sao? Cho nên năm đó bố muốn ở lại luôn trong viện, lúc còn nhỏ bố khá nhút nhát và hướng nội, vừa có người đến là bố lại cố ý làm ra vẻ càng nhút nhát hơn, sợ hãi rụt rè, những người đến nhận nuôi đều không thích những đứa trẻ như vậy, thế nên bố mãi vẫn không được nhận nuôi. Nhưng đứa trẻ ở cùng với bố thì lại có rất nhiều người muốn nhận nuôi, nó không nói lời nào nhưng có gương mặt rất đẹp, nếu dùng cách nói của bây giờ thì phải gọi là cậu bé dễ thương. Có người quyên quần áo, lúc mẹ viện trưởng phát quần áo, nếu phát đến cậu ta mà cậu ta không thích sẽ không nói gì cả, tự mình lên đổi một bộ khác luôn. Ha, mà nói chứ, cậu ta cũng rất có mắt nhìn quần áo nhé, những bộ mà cậu ta chọn bao giờ mặc lên cũng đẹp hơn so với bọn bố.”

Bố cô ta uống chút rượu, ngồi một lúc lại nhớ tiếp, ông nói thao thao bất tuyệt mãi không ngừng, hôm đó khi nói về chuyện của cậu bé thường im lặng kia, ông còn nói thêm một chuyện.

“Trên cổ thằng bé đó luôn đeo một sợi dây màu đỏ, chắc là trên đó có treo một cái mặt dây chuyền, nhưng mà cậu ta giữ cái mặt đó kĩ lắm, luôn để quần áo che đi không cho ai nhìn thấy. Lúc ấy bố còn nghĩ hay là do mẹ viện trưởng lén cho cậu ta, vì sao những đứa trẻ khác trong viện mồ côi không có mà chỉ có một mình cậu ta có?”

“Tiểu Tinh, cháu nghĩ ra được gì chưa?” Ông Đường nhìn cô ta đầy mong chờ.

Hồng Tinh sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, thấy ánh mắt mong đợi của ông, đầu óc cô ta nóng lên, miệng bật thốt ra: “Cháu không biết có phải cái đó không, có phải là một sợi dây màu đỏ, đeo trên cổ?”

Nghe được những lời này, Đường lão và vợ quay sang nhìn nhau, cả hai cùng trở nên kích động. Hai tay của Đường lão còn run rẩy, ông vội truy hỏi: “Đúng là sợi dây màu đỏ, trên sợi dây ấy có một món đồ, cháu có biết nó là cái gì không? Đã từng thấy nó lần nào chưa?”

Cái này thì đúng là cô ta không biết thật.

Thực ra, khi Hồng Tinh nói ra câu vừa rồi đã cảm thấy hối hận, trước đó chỉ là nói đến những chuyện mà mình đã biết, còn hiện giờ có tính là cô ta đang lừa gạt hai ông bà già này không?

Nhưng nhìn bọn họ, cô ta không làm sao nói lời giải thích ra miệng được. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô ta lại nói như thế này: “Cháu chưa từng nhìn thấy ạ, bố cháu nói, đó là món đồ mà từ trước khi vào viện mồ côi ông ấy đã luôn đeo trên cổ.”

Thực ra bố cô ta nói, sau đó có người đi hỏi mẹ viện trưởng, mẹ viện trưởng nói không phải bà ấy cho thằng bé kia quà. Bọn họ lại đến hỏi đứa bé kia, nó chỉ bướng bỉnh nói một câu, đây là đồ riêng của nó!

Sau đó liền chạy mất.

Hồng Tinh nói xong liền cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hai ông bà nữa.

Đường lão vội vàng hỏi: “Vậy sau này bố cháu có giao vật đó cho cháu không?”

Vốn dĩ bố cô ta làm gì có vật ấy, làm sao đưa cho cô ta được? Hồng Tinh lắc đầu: “Không ạ, về sau bố cháu nói lớn rồi mà còn đeo vật ấy thì hơi xấu hổ, nên bỏ ra. Cháu cũng không hỏi ông ấy đã để nó ở đâu. Ông à, đó là vật gì thế ạ? Nó rất quan trọng sao?” Hồng Tinh hỏi.

Đường lão gật đầu: “Đúng vậy, rất quan trọng! Nó là một cái nhẫn ngọc, nhưng nó không đơn thuần chỉ là một chiếc nhẫn đơn giản như vậy, thực chất thì nó là một tín vật, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, cũng không biết cái tín vật kia còn có thể dùng được nữa hay không…” Đường lão thở dài, mở chiếc hộp ra.

Hồng Tinh còn tưởng trong hộp có vật gì quý lắm, ai dè bên trong chỉ có một tấm ảnh mà Đường lão không đưa cho cô ta xem, ông khẽ vuốt ve tấm ảnh chụp, sau đó thở một hơi thật dài.

“Ông Đường…”

Hồng Tinh rất muốn nhìn thấy thứ đó là gì, nhưng ở góc độ của cô ta chỉ có thể thấy được một góc nhỏ mang màu sắc trắng của món đồ, còn hình dáng cụ thể của nó như thế nào, cô ta không nhìn thấy được.

“Được rồi, không cần xem cái này nữa.” Đường lão lấy lại tinh thần, bỏ tấm ảnh vào trong chiếc hộp và khép nắp lại.

Bà Đường lau nước mắt, cầm hai tay Hồng Tinh, nói với vẻ kích động: “Tinh Tinh à, thế thì cháu có 50% khả năng là cháu gái ruột của chúng ta đấy. Món đồ kia, năm đó đích thân bà đeo lên cổ con trai, bà đã nói với nó nhất định phải bảo vệ thật tốt món đồ đó, không thể vứt đi, cũng không được tùy tiện cho người khác nhìn thấy.”

“Nhưng mà, sao một món đồ quan trọng như vậy lại để cho một đứa bé đeo ạ?” Hồng Tinh thấy khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.