Tử Thời

Chương 38: Hành trình tận thế (9)




Trong quán café yên lặng, Trạc Thác đến trước mặt một chàng trai mặc đồ tây màu trắng thì ngừng lại, nhàn nhạt nói: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Tư Đồ Thụy nhìn chàng trai trước mắt với tuấn mỹ tuyệt luân, toàn thân tràn ngập khí chất lãnh mị, trong lòng không ngừng hâm mộ cùng đố kỵ: “Ngồi xuống trước đã. Uống gì không?”

“Tôi tới đây không phải để uống trà nói chuyện phiếm với cậu. Vừa rồi trong điện thoại cậu có đề cập đến chuyện gì, nói nhanh đi.” Gương mặt Trạc Thác vẫn tràn đầy lãnh khốc, tuy nơi này là câu lạc bộ tư nhân nhưng anh vẫn dùng kính râm để che đi nửa khuôn mặt bởi hôm nay anh không muốn bất cứ ai truy đuổi, anh thầm nghĩ đến đây có thể nghe được từ chính miệng người đàn ông kia chuyện của cô ấy.

Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới “Thưa ông, xin hỏi ông muốn uống chút gì không?”

“Một ly nước lọc!” Anh cúi đầu xuống, khuôn mặc không mang bất kỳ biểu lộ gì.

Khi nhân viên đi rồi, Trạc Thác mới tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Thụy, mất kiên nhẫn nói: “Thời gian của tôi rất quý, có chuyện gì mau nói đi.”

Thái độ của anh làm cho Tư Đồ Thụy cảm thấy rất khó chịu, nếu như không vì Tư Vũ thì anh đã không nhịn được nữa rồi. Kìm nén buồn bữ trong lòng, anh lúng túng nói: “Trạc Thác, tôi đã hiểu tại sao điện thoại của Tư Vũ luôn trong tình trạng tắt máy rồi.”

“Cô ấy tắt máy thì có liên quan gì đến cậu? Không muốn nghe điện thoại của cậu thì đương nhiên là phải tắt máy rồi.”

“Tuyệt đối không phải như vậy. Tư Vũ sẽ không vô duyên vô cớ cự tuyệt điện thoại của tôi như thế, cô ấy còn hứa với tôi sẽ cùng nhau sang Canada thăm bạn.”

Anh còn chưa dứt lời thì Trạc Thác đã trở nên tức giận, ánh mắt nóng như lửa hướng đến “Tư Đồ Thụy, cậu nghe rõ cho tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, từ nay về sau đừng để tôi biết cậu vẫn còn nhìn cô ấy không thì đừng trách tôi không khách khí.”

Không đếm xỉa đến sự giận dữ của anh, Tư Đồ Thụy lo lắng hỏi: “Điện thoại của Tư Vũ không gọi được, cũng không online MSN, chẳng nhẽ….anh nhốt cô ấy?”

“Nếu như cậu hẹn tôi ra đây chỉ để nói chuyện này thì tôi nghĩ mình không cần phải lãng phí thời gian nữa!” Nói xong, Trạc Thác chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Chờ một lát!” Tư Đồ Thụy vội vàng gọi anh lại “Đừng đối xử như vậy với Tư Vũ được không? Nếu như anh không yêu cô ấy thì hãy thả cô ấy ra, có được không?”

“Thả cô ấy? Cậu đừng tưởng bở! Dù có phải hủy hoại cô ấy thì tôi cũng sẽ không để cho cậu có được cô ấy đâu!” Trên mặt Tư Đồ Thụy lộ rõ vẻ cầu khẩn làm anh cảm thấy khó chịu, vô cùng đáng giận!

“Anh!” Tư Đồ Thụy cũng phẫn nộ “Anh dựa vào cái gì mà đối xử với cô ấy như vậy? Anh cũng biết trước kia cô ấy ngây thơ, hạnh phúc ra sao, nhưng tất cả đều vì anh nên cô ấy mới biến thành như vậy; nếu như không phải do anh thì cô ấy vẫn là một thiên kim tiểu thư cao quý vô tư lự.”

“Hừ, không phải cậu rất yêu cô ấy sao? Tại sao năm đó lại chấp nhận để cô rời di? Chẳng lẽ đơn giản chỉ vì cô ấy đã là người đàn bà dâm đãng của tôi?”

“Đương nhiên không phải!” Tư Đồ Thụy thống khổ hét lớn, anh sở dĩ buông cô ra vì cô không yêu mình, nếu như mình có thể ở trong lòng cô chiếm một vị trí thì…..sáu năm trước chắc chắn anh sẽ cố gắng giữ lấy.

“Chẳng lẽ là vì chê kỹ năng trên giường của cô ta không tốt? Đó cũng là do sáu năm trước cô ta chỉ là một cô bé trẻ con, thật sự tôi muốn nói cho cậu biết, cô ta bây giờ là báu vật, cậu mãi mãi không thể tưởng tượng được cô ta dâm đãng như thế nào, có bao nhiêu sức quyến rũ, bởi vì cô ta – mãi mãi chỉ có thể ở dưới người tôi mà rên rỉ, Trạc Thác cảm thấy vô cùng thoải mái mà tận tình khoe khoang.

“Anh…….” Nghe thấy công chúa Bạch Tuyết trong suy nghĩ thuần khiết tao nhã của mình bị chửi bới, vũ nhục như vậy, Tư Đồ Thụy lòng đầy căm phẫn: “Anh là đồ ma quỷ, vốn dĩ anh không xứng đáng có được tình yêu của Tư Vũ, Tư Vũ yêu anh là sai lầm lớn nhất mà cả đời này cô ấy gặp phải.”

“Thật không?” Tôi nói này, sáu năm trước cô ta cùng lên giường với cậu mới là sai lầm lớn!” Anh lại nghĩ đến năm đó, trong phòng Vũ nhi nhìn được cảnh tượng này, gương mặt trở nên càng thêm lo lắng, hận không thể giết chết Tư Đồ Thụy.

“Anh đừng ngậm máu phun người, tôi với Tư Vũ hoàn toàn trong sạch.” Tu Đồ Thụy thẹn quá hóa giận.

“Trong sạch? Cậu đừng nói với tôi rằng năm đó hai người trần truồng nằm trên giường chỉ là lặng lặng chứ không hề làm cái gì nhé? Tôi không tin chuyện ma quỷ này đâu.” Trạc Thác đố kỵ gầm lên.

Vốn dĩ chúng tôi làm vậy là để cho anh hiểu lầm, để cho anh hết hy vọng, thật ra bên trong chúng tôi có mặc quần áo.” Tư Đồ Thụy vội vàng thay Tư Vũ giải thích, khi anh nhìn thấy biểu lộ không thể tin được xuất hiện trên mặt Trạc Thác thì lắp bắp nói: “Chẳng lẽ Tư Vũ……..chưa giải thích gì với anh chuyện này?”

“Cậu nói cía gì? Tranh thủ thời gian hãy nói rõ cho tôi biết đi.” Trạc Thác hoảng loạn, kích động ngồi thằng dậy chăm chú nhìn Tư Đồ Thụy.

“Thật ra, lúc chị Vương đến báo lại là có người đột nhiên xông vào Thẩm gia, Tư Vũ biết anh vẫn còn chưa hết hy vọng, đúng lúc tôi cũng đang ở đó nên cô ấy xin tôi phối hợp với cô ấy tạo ra một vở kịch để anh hiểu lầm rằng chúng tôi có quan hệ mờ ám. Sau khi anh tuyệt vọng rời khỏi Tư Vũ mới thống khổ khóc lên.” Đến giờ anh vẫn còn nhớ gương mặt mỹ lệ khi khóc lóc thảm thiết như thế nào, nhưng cô không phải khóc vì mình mà là khóc vì một người đàn ông khác.

Trạc Thác khiếp sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, đúng là như vậy ư? Thật sự cô không làm gì với người khác, từ trước tới nay luôn thuộc về chính mình? “Tại sao cô ấy lại làm như vậy?” Anh chần chờ hỏi.

“Tôi…cũng không biết, cô ấy không chịu nói nguyên nhân, chỉ cầu xin tôi giúp thôi.” Đúng là Tư Đồ Thụy đã từng hỏi qua cô mấy lần nhưng cô không chịu nói nên cũng thôi.

Trạc Thác vừa mừng vừa sợ, bỗng nhớ lại những lời hôm qua Trương Thiên Minh báo cáo với anh: “Tổng giám đốc, căn cứ vào tin tức tôi tìm được, năm đó tập đoàn Thẩm thị phát sinh nguy cơ, cuối cùng không được tập đoàn Tư Đồ giúp đỡ nên bị phá sản. Còn về phần cô Tư Vũ, sáu năm nay chưa từng liên lạc với Tư Đồ Thụy, cho đến cuối tuần trước bọn họ mới bắt đầu qua lại, nhưng bình thường rất ít khi gặp gỡ, hỡn nữa mỗi lần gặp nhau đều không có bất cứ quan hệ thân mật nào, ngoại trừ…..Ngoại trừ tạp chí đưa tin lần kia!”

Anh lại nghĩ đến lần trước những lời bà Thẩm và Lương Mục Thuần nói với mình, nội tâm nghi hoặc càng lúc càng lớn, chẳng nhẽ năm đó Vũ nhi chia tay với mình vì có nỗi khổ tâm gì sao? Đứa bé bị phá bỏ cũng không phải chủ ý của cô ấy? Nhưng tại sao lại không giải thích cho mình rõ ràng, tại sao lại luôn giấu mình? Đột nhiên anh muốn lập tức trở về nhà, trở về để hỏi cô xem năm đó rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

“Tôi đi trước.” Anh đứng thẳng người, lần đầu tiên nhìn Tư Đồ Thụy ôn hòa nói: “Cám ơn cậu!” Sau đó vội vàng rời khỏi.

Nhìn bóng người cao lớn nhanh chóng rời đi, Tư Đồ Thụy đang phiền muộn bỗng trở nên vui mừng. Anh rốt cuộc đã biết Trạc Thác vẫn còn yêu cô ấy, như vậy những hiểu lầm của bọn họ đã được hóa giải, chắc hẳn sẽ hạnh phúc sống cùng nhau. Đã nhiều năm mà tình cảm của mình không hề có kết quả gì, liệu mình có nên buông xuống???

Trạc Thác lái xe như bay, rất nhanh sau đó đã trở về nhà, khi anh mở cửa phòng ngủ chính ra thì thấy trên giường lớn hoàn toàn trống rỗng, không có bóng dáng mong muốn xuất hiện thì anh rất buồn bực, sau đó anh chạy khắp nơi tìm nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Cuối cùng, anh sốt ruột trở về phòng khách, nhìn thấy trên bàn trà có hai phong thư liền vội vàng cầm lên; trong đó một cái viết “Trạc Thác thân yêu”, một phong thư khác thì viết “Ba mẹ thân yêu.”

Cảm giác sợ hãi đột nhiên xẹt qua, anh run rẩy mở bức thư ra, lấy từ bên trong ra tờ giấy viết thư, bên trong chỉ đơn giản viết một câu đơn giản lại ý nghĩa sâu sắc: “Thác, cái gì nên còn thì vẫn còn, bảo trọng – Tư Vũ.”

Đây là ý gì? Cái gì nên còn thì cũng còn rồi, rốt cục cô muốn gì chứ? Trạc Thác không hiểu chút nào, hoang mang lo sợ, nhìn bức thư còn lại anh do dự một chút rồi cũng mở nó ra. Khi anh xem hết nội dung bên trong thì gương mặt lập tức tái nhợt, biểu hiện cứng đơ, nội tâm sợ hãi dần dần lan tỏa, tay chân anh vội vàng lấy điện thoại ra, chân tay luống cuống bấm số: “Bác gái, Vũ nhi xảy ra chuyện rồi, bác mau đến nhà cháu đi.”

Sau đó anh lại gọi cho Trương Thiên Minh: “Thiên Minh, cậu giúp tôi điều tra xem Hà Sơn rốt cục là ở đâu? Cách chỗ chúng ta có xa không. Cậu điều tra tất cả mọi chuyện rồi lập tức báo cáo lại với tôi.”

Để điện thoại di động xuống, anh lại chạy về phòng ngủ tiếp tục tìm nghĩ rằng sẽ tìm thêm được thông tin gì đó, đột nhiên ánh mắt anh chuyển đến góc bàn phía trước cửa sổ, đây là nơi Vũ nhi hay sắp xếp, bình thường cô ấy rất hay cúi đầu viết cái gì đó nhưng mình vừa đến gần thì cô ấy vội vàng giấu ngay. Anh chậm rãi kéo ngăn kéo ra, bên trong có một quyển sổ ghi chép màu xanh đậm, anh vội vàng mở ra đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.