Tử Thời

Chương 26: Lòng người thời tận thế (17)




“Mẹ, con biết rồi, con sẽ chú ý! Ba mẹ cũng phải chú ý sức khỏe, mấy ngày nữa con sẽ về thăm hai người.” Vừa về đến nhà, Tư Vũ không chờ đợi được mà gọi điện chia sẻ tin vui với ba mẹ. Họ vui vẻ và luôn miệng nhắc cô nên chú ý.

Sau đó cô bấm số điện thoại của Mục Thuần, vừa nghe thấy thanh âm ôn hoàn kia, cô vội vàng hưng phấn nói: “Mục Thuần, em cho anh biết, anh nên chuẩn bị hai phần lễ vật đi, đến lúc đó sẽ có hai tiểu bảo bảo nhận anh làm cha nuôi.”

“Cái gì? Ý em là em mang thai sinh đôi sao?” Mục Thuần kinh hỉ.

“Vâng!”

“Oa, em thật lợi hại, một đứa thành hai đứa nên em phải gắng bảo trọng thân thể, ăn nhiều một chút, em có thể bị đói nhưng đừng để hai đứa nhỏ bị đói.”

“Làm sao anh biết là con trai? Nói không chừng là con gái cũng nên.”

“Tốt nhất là long phượng thai, một nam một nữ. Haha, nghĩ đến có hai đứa trẻ đi hai bên gọi cha nuôi, anh rất vui.”

“Haha, vui thật.” Vừa nói, trong đầu Tư Vũ cũng hiện lên hình ảnh Trạc Thác nắm tay cô, mỗi người lại dắt theo một đứa trẻ; bé trai lớn lên rất giống Trạc Thác, bé gái lớn lên giống hệt mình, một nhà bốn người vui vẻ đi trên đường lớn.

“Tư Vũ, có khách muốn mua tranh, lát nữa anh gọi lại cho em nhé.”

“Không cần đâu, anh bán hàng di, em cũng phải đi nấu cơm đây.” Gác điện thoại, cô đi vào trong bếp, vừa ngân nga một khúc hát vừa chuẩn bị bữa tối.

--------

“Vũ nhi, kết quả kiểm tra hôm nay thế nào? Mọi chuyện………có tốt đẹp không?” Trạc Thác đang ăn cơm, khuôn mặt suy tư hỏi cô.

Nuốt nốt miếng thức ăn, Tư Vũ nhẹ gật đầu, thần sắc vui vẻ nói: “Bác sĩ Triệu nói mọi thứ đều ổn, anh ấy dặn em nên ăn nhiều một chút vì anh ấy nghi em đang mang thai song sinh, dinh dưỡng cần gấp đôi.” Nói xong, cô lại gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

Trạc Thác tinh thần hốt hoảng nhìn cô.

“Thác, anh nghĩ chúng ta nên đặt tên con là gì?” Tư Vũ nhìn anh hưng phấn nói.

“À, việc này lát nữa rồi nói.”

“Nhưng hiện tại chưa biết rõ giới tính nên em thật sự rất nóng lòng.” Tư Vũ cười hắc hắc hai cái rồi tiếp tục ăn cơm.

Mấy ngày sau Tư Vũ vẫn như bình thường, ban ngày tự do hoạt động, tối lại phụ trách nấu cơm cho Trạc Thác. Cô phát hiện rằng mấy ngày nay Trạc Thác đòi hỏi với mình càng lúc càng mãnh liệt, tối trước khi đi ngủ chắc chắn anh sẽ đòi hỏi lần thứ nhất, có khi nửa đêm lay cô dậy làm lần thứ hai. Mỗi lần hoan ái đều chọn tư thế rất bất đồng, mỗi lần tiến vào đều gấp gáp mà mãnh liệt.

Nhiều lần không chịu được cô gọi anh đình chỉ nhưng anh không chịu, luôn dùng đôi mắt và tiếng nói trầm thấp dụ dỗ cô; tà ác hơn là mỗi lần cô quyết định từ chối thì anh đều nghĩ mọi cách để cô bắt đầu nhen nhóm dục vọng, hại cô mỗi lần đều đần độn gật đầu, cuối cùng lại cùng anh hưởng thuc mỹ hảo và thống khổ cao trào.

Từ phòng tắm bước ra thấy Trạc Thác đã nằm trên gường, hai mắt khép hờ, cô cho rằng anh đã ngủ, trong lòng vô cùng vui mừng, để tránh đánh thức anh, cô rón rén lep lên giường nằm xuống cạnh anh.

Ai ngờ đâu khi thân thể cô vừa chạm giường, một cánh tay dài lập tức chuyển đến eo cô, ôm chặt lấy.

Cô kinh ngạc kêu lên, chống lại Trạc Thác, lắp bắp nói: “Anh……không phải anh đang ngủ sao?”

Khóe miệng Trạc Thác hơi nhếch lên một chút, tà mị nói: “Em không cho anh ăn no làm sao anh có thể ngủ được chứ?”

Trời ơi, thịt ngon tê dại, rất tuyệt! Hai gò má Tư Vũ ửng đỏ nhưng nghĩ đến chuyện mấy ngày nay thất thường liền âu sầu nói: “Thác, hay là ngừng một tuần đi được không? Gần đây em cảm thấy bụng dưới không thoải mái, cảm giác như có cái gì đó muốn thoát ra ngoài vậy.”

Trạc Thác vui mừng nhướn mày, ánh mắt hiện lên một tia vui mừng nhưng rất nhanh lại biến mất, tiếp tục yên bình nhìn cô nói: “Có con đều như vậy mà. Vũ nhi, không phải em nói yêu anh nhất sao? Em nhẫn tâm để anh chịu khổ sao?”

“Em……..Nhưng mà trong sách y nói mấy tháng đầu mang thai tốt nhất không nên sinh hoạt vợ chồng.” Tư Vũ vẫn có chút lo lắng.

“Không phải cái gì trên sách cũng đúng tuyệt đối, do mỗi người một khác, huống chi hai tháng nay chúng ta đều như vầy phải không? Không phải vẫn bình thường sao. Vũ nhi” Nói xong, không chờ Tư Vũ phản ứng liền tham tiến vào quần áo của cô, đẩy áo lót của cô ra mạnh tay mà xoa nắn bờ ngực vì đang mang thai mà trở nên đầy đặn.

Đột nhiên có khoái cảm làm cô kêu lên một tiếng, toàn thân lập tức trở nên run rẩy.

Trạc Thác thấy thế trong lòng mừng thầm, tay kia cũng chầm chậm chuyển xuống phía dưới tìm kiếm khu vực tam giác thần bí của cô, vỗ về chơi đùa cách một chiếc quần mỏng.

Tư Vũ cố nén dục vọng đang dâng lên cảm giác tê dại, cơ thể muốn đẩy anh ra nhưng Trạc Thác lại ngăn chặn cô, khẩn cầu nói: “Vũ nhi, chỉ đêm nay nữa thôi được không? Từ mai anh cam đoan sẽ cấm dục hai tháng, chẳng nhẽ em để anh khó chịu như vậy sao?”

Nhìn biểu lộ đáng thương đí, nghe những lời mị hoặc của anh Tư Vũ đành đầu hàng vô điều kiện.

Thấy cô đồng ý, trong mắt Trạc Thác hiện lên vẻ đắc ý mà không ai có thể phát hiện. Rất nhanh sau đó cả hai người đều toàn thân xích lõa. Khi hai người không chờ thêm được nữa, Trạc Thác tiến vào trong cô, bắt đầu dùng lục đong đưa.

Tư Vũ hưng phấn mà kết hợp với anh, cảm nhận được hôm nay anh điên cuồng hơn, mạnh mẽ hơn, phân thân cực đại của anh tiến vào nơi sâu nhất trong u cốc của mình không ngừng va chạm mạnh vào tử cung của cô. Một luồng sóng khuây khỏa làm cho cô không nhịn được mà lớn tiếng rên rỉ, Trạc Thác cười lạnh rồi ra sức đong đưa eo bụng.

Đột nhiên Tư Vũ cảm thấy bụng dưới bắt đầu đau, long mày cô nhíu chặt, lớn tiếng kêu: “Thác, mau dừng lại, chỗ đó của em đau quá.”

Trạc Thác chẳng những không hề để ý tới, ngược lại còn tiếp tục tăng tốc, đem đôi tay muốn đẩy mình ra chuyển lên đỉnh đầu ngăn chặn lại, đem toàn lực tiến vào nơi sâu nhất của cô.

Cảm giác đau đớn càng lúc càng nghiêm trọng, Tư Vũ cảm thấy toàn thân như bị xé nát, cô cảm thấy có cái gì đó như muốn từ trong cơ thể mình chảy ra, đứa trẻ! Đầu cô bỗng lóe ra ý nghĩ này, cô lớn tiếng khóc cầu khẩn: “Thác, đứa bé gặp nguy hiểm, đừng tiếp tục nữa. Thác, cầu xin anh đấy.”

Đáng tiếc rằng Trạc Thác như không nghe thấy lời thỉnh cầu của cô, anh vẫn cố tình lãnh khốc tiến vào, đến khi dục vọng đạt đến cao trao, dòng tinh dịch nóng ấm phun ra anh mới dừng lại, thở hồng hộc ghé vào người Tư Vũ.

Tư Vũ vội vàng dùng sức đẩy anh ra, anh vừa rời khỏi cơ thể thì cô cảm giác được có sự khác lạ, có thứ gì đó đang chảy ra, cảm giác nặng nề quen thuộc làm sắc mặt cô trở nên tái nhợt, cảm giác giống hệt của sáu năm trước! Không! Trong lòng cô gào thét, cô lập tức nhấc eo lên, thấy giữa hai chân mình là một dòng máu nóng đang tuôn ra thì cô bi thống ngất đi.

“Vũ nhi! Vũ nhi!” Còn chưa phục hồi từ cao trào, Trạc Thác thấy thế vội vàng lay gọi cô, đáng tiếc cô không hề tức giận mà chỉ nằm yên, anh thấy dòng máu giữa hai chân từ chỗ tư mật đang cuồn cuộn chảy ra thì anh vô cùng sợ hãi, không hề để ý đến việc mặc cho xong quần áo, anh vội vàng nhảy xuống giường cầm điện thoại gọi: “Đông Nghị, cậu nhanh đến nhà tớ đi, Vũ nhi giống như bị xảy thai.” Vừa cúp điện thoại, anh nhanh chóng chạy sang phòng bên cạnh lấy băng vệ sinh lần trước Tư Vũ dùng còn thừa rồi lại lập tức xông về phòng ngủ, nhét vào chỗ tư mật của cô mong ngăn cản máu không tiếp tục chảy ra nữa.

Trên mặt đất đã có một đống lớn ga trải giường bị máu nhuộm đỏ, có thể là máu của cô do không thể nào cầm được. Trạc Thác chuân tay luống cuống, bước qua bước lại cầu nguyện Đông Nghị đến nhanh một chút.

Hai mươi phút sau Đông Nghị mới xuất hiện, khi anh biết đứa trẻ không thể cứu được liền vội vàng cứu Tư Vũ, qua nửa tiếng cố gắng, máu cuối cùng cũng ngừng chảy, sau khi kiểm tra toàn thân cô xong anh thở phào nhẹ nhõm, tiếc hận nói: “Kevin, cậu có thể nói cho tớ biết tất cả mọi chuyện được không? Hôm trước cô ấy đến kiểm tra thai nhi rõ ràng rất tốt, tại sao tự nhiên lại bị sảy thai?”

Trạc Thác không nói gì chỉ ngơ ngác nhìn người trên giường.

“Có phải vì tình dục quá độ không?” Đông Nghị chần chờ hỏi ra.

Trạc Thác đảo mắt nhìn về phía anh kinh ngạc.

“Ayyy, không phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Thai nhi của cô ấy vốn dĩ đã có điểm bất ổn, bảo cậu đừng sinh hoạt vợ chồng quá nhiều cậu lại không nghe.” Đối với người bạn này, anh muốn tức mà lại không thể. Khi anh thấy gương mặt hối hận của Trạc Thác cùng thần sắc bất ổn thì giật mình, lắp bắp nói: “Kevin, chẳng lẽ…..chẳng lẽ cậu cố ý?”

Trạc Thác không hề trả lời chỉ lẳng lặng đến bên cửa sổ, anh cúi đầu nhìn xuống những ngọn đèn xanh xanh đỏ đỏ bên dưới.

“Trời ạ! Cậu…….” Đông Nghị kinh hãi không tin.

Không ai để ý đến, trên giường có một đôi mắt khẽ động đậy, hai hàng nước mắt từ khóe mắt chầm chậm tràn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.