Tù Thê

Chương 8: Cuộc thi




Gương mặt Chu Sâm u ám, ném điện thoại lên tủ đầu giường: "Nếu như chồng em làm em không hài lòng, có phải em cũng bỏ tôi tìm người khác thay thế không?"

"Anh sao vậy? Không hiểu gì cả, tự dưng lại nổi nóng với em? Hừ".

"Em làm chuyện tốt gì thì tự mình rõ ràng nhất, Y Khả Kiều, đừng nói là bên ngoài tôi không có..., ngày nào tôi đó tôi có người khác, tôi sẽ nói cho em biết, em không cần phải dùng thủ đoạn cho người theo dõi tôi! Tôi là đàn ông! Tôi là ông chủ của công ty Sâm Quang!"

Chu Sâm đẩy cửa ra, anh ta cảm thấy ở trên thương trường mình là nhân vật hô mưa gọi gió, bị vợ của mình phái người theo dõi, chuyện như vậy đả kích lòng tự ái của anh ta nghiêm trọng!

Y Khả Kiều mở điện thoại di động ra, thân thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất, lần này xong rồi! Bị anh phát hiện rồi.

Y Khả Kiều còn chưa từ bỏ ý định muốn bù đắp, không ngừng gọi đến số điện thoại của Chu Sâm, vẫn tắt máy, Y Khả Kiều lại gửi vài tin nhắn tới.

"Ông xã, thật xin lỗi, tha thứ cho em, em không có cố ý. Anh mau trở lại, được không?"

Nhưng đối phương cũng không hề trả lời, lần này Y Khả Kiều tự cảm nhận được thế nào là cảm giác cầm đá tự đập lên chân của mình.

Cô ta trăm phương ngàn kế, cắt đứt mối quan hệ của Chu Sâm và Vương Tuyệt Nhiên, lúc này lại thất bại, càng đẩy Vương Tuyệt Nhiên vào trong lòng Chu Sâm.

"Chu Sâm, nếu anh dám phản bội tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho các người!" Y Khả Kiều giống như kẻ điên quét hết tất cả đồ trang điểm trên bàn rơi xuống đất.

Trước kia bất kỳ người phụ nữ nào ở bên cạnh Chu Sâm, cô ta đều nắm chắc mười phần thắng trong tay vì cô ta có thể giữ lấy trái tim của Chu Sâm, nhưng Vương Tuyệt Nhiên này lại khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, Y Khả Kiều thật sự cảm thấy nguy hiểm!

Cô ta thật vất vả mới lấy được, không thể để cho Vương Tuyệt Nhiên cướp đi!

Y Khả Kiều cầm điện thoại lên, "Này, Hồng Uyển, là tôi, kế hoạch kia nên tiến hành sớm một chút, càng sớm càng tốt!"

Chu Sâm vừa lái xe, vừa rút điếu thuốc trong tay, anh ta không muốn, nhưng vẫn vô thức lái đến bệnh viện, dừng xe xa xa ở ven đường.

Ngồi ở trong xe, hút thuốc, nhìn chằm chằm người con gái ôm tay trên bậc thang trước mặt! Gió đêm lạnh thổi tóc của cô, cô giống như con nai con quật cường, không thấy cứu tinh không bỏ qua, cả khuôn mặt sợ lạnh chôn ở trên đùi, nằm gục xuống lộ ra đôi mắt trong veo như nước, gắt gao nhìn chăm chú vào dòng xe trước mặt.

Chu Sâm biết cô đang đợi anh ta.

"Anh xong việc sẽ đến đón tôi sao?"

Bên tai lần nữa vang lên những lời này của cô.

Điếu thuốc trong tay Chu Sâm đã đốt cháy gần hết, anh ta vẫn giống như pho tượng lẳng lặng ngồi trong xe, vẫn không nhúc nhích, anh ta rất rõ ràng, một bước này đại biểu cho việc gì.

"Hắt xì." Tuyệt Nhiên hắt xì, che kín quần áo trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn ta đông lạnh đến đỏ bừng.

Chu Sâm bóp tắt tàn thuốc trong tay, mở cửa xe, cởi xuống áo khoác âu phục trên người, đi tới bóng dáng cô đơn đó.

Tuyệt Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, trong khóe mắt tràn ngập nước mắt, giống như cô gái nhỏ vui mừng, mở rộng hai cánh tay, chạy về phía anh ta, nhào vào trong ngực dày rộng của anh ta.

"Tôi rất sợ anh không đến, tôi rất sợ, rất sợ anh sẽ không gặp tôi nữa!" Tuyệt Nhiên chôn ở ngực anh ta khóc, cô thật sự rất sợ, nhưng chính là cô chưa muốn từ bỏ ý định, cô muốn ở nơi này chờ, chờ anh ta đến trời sáng, xem rốt cuộc người đàn ông này có để ý gì đến hay không.

Khi thấy tầm mắt anh ta phát hiện ra mình, không biết tại sao, lại muốn khóc!

"Thật xin lỗi, tôi đã đến chậm." Chu Sâm khoác áo lên người của cô, ôm hông của cô: "Đi thôi, lên xe."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.