Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

Chương 7: Các Người Có Thể Cút Rồi




Bản mệnh Phi kiếm từ lục phẩm bước vào ngũ phẩm, cả ngày lẫn đêm đều là dùng kiếm ý nuôi dưỡng bên trong đan điền. Hơn nữa là mấy tháng gần đây, Yên Vũ kiếm ý đạt đến cấp bậc lĩnh vực kiếm ý, khiến cho phi kiếm sau khi đột phá cũng ẩn chứa rất nhiều đặc thù của kiếm ý. Cho dù là tùy ý vung lên, kiếm quang cũng sẽ hóa thành mưa bụi lất phất, thoáng mang theo cảm giác vui sướng linh động.

Thi triển Yên Vũ kiếm thuật tất nhiên là thuận buồm xuối gió.

Bất tri bất giác, trong lòng Tần Vân lại nhớ tới đêm trung thu hôm ấy, tiếng sóng dịu dàng, ánh trăng mông lung, cưỡi trên mây mù, hắn kìm lòng không được mà hôn Y Tiêu.

Nước sông dịu dàng kia…

Ánh trăng mông lung trên không trung kia…

Tiên tử dưới ánh trăng, càng là cả đời khó quên.

- Vù!

Tần Vân thu kiếm dừng lại, nhẹ nhàng thở ra một luồng kiếm khí.

Xoạt.

Kiếm khí màu trắng thoát ra từ trong miệng nháy mắt cắt qua bầu trời, xẹt qua không trung Quảng Lăng quận, giống như trăng sáng mông lung mọc lên trên sông. Vệt kiếm khí này nháy mặt vượt qua hai mươi dặm, bay ra khỏi phạm vi Quảng Lăng quận, cuối cùng vượt qua khỏi phạm vi cảm nhận Tần Vân đối với Thiên Địa lực lượng. Cuối cùng tại tầng mù lại bay đi hơn mười dặm mới dần dần yếu thế và tiêu tán.

Kiếm khí tung hoành hơn mười dặm, đây cũng không phải là pháp bảo phi kiếm mà chỉ thuần túy là kiếm khí! Quả thật là kinh khủng!

- Cuối cùng cũng sáng tạo ra chiêu này.

Tần Vân nở nụ cười.

- Vậy cứ gọi là Giang Thượng Minh Nguyệt (trăng sáng trên sông) đi.

Một bóng người bay đến từ không trung, đáp xuống trong đình viện của Tần Vân. Đúng là Y Tiêu.

- Chuyện gì xảy ra? Ta cảm nhận được một dao động rất mạnh.

Y Tiêu nói.

- Cảm giác như cấp độ Tiên Thiên Thực Đan Cảnh đỉnh phong.

- Ta vừa ngộ ra một chiêu kiếm, cũng là chiêu một kiếm mạnh nhất của Yên Vũ kiếm quyết.

Tần Vân cười nói.

- Tần Vân, là chiêu kiếm mạnh nhất của ngươi sao? Uy lực chỉ đến như vậy?

Y Tiêu nghi hoặc, nàng hiểu rất rõ thực lực của Tần Vân.

Tần Vân cười cười:

- Vì để cho Tuần Thiên giám không cảm ứng được, ta dùng kiếm khí thi triển một chiêu này, cũng không sử dụng phi kiếm, nhưng mà uy lực còn mạnh hơn ta dự liệu một chút.

- Thuần túy kiếm khí?

Y Tiêu giật mình.

- Một luồng kiếm khí?

- Phải, một luồng kiếm khí.

Tần Vân gật đầu.

- Nếu như phóng ra mười luồng trăm luồng kiếm khí, uy thế kia…

Y Tiêu không nhịn được nói.

Tần Vân lắc đầu:

- Đây là chiêu mạnh nhất bây giờ của ta, thi triển ra cũng không dễ, có thể đồng thời phóng thích ra ba luồng kiếm khí với chiêu số như vậy cũng đã rất khó.

Y Tiêu nhìn bộ dáng này của Tần Vân, không khỏi nói:

- Nhìn ngươi đắc ý kìa, đơn thuần kiếm khí đã có uy thế như vậy. Nếu như dùng bản mệnh Phi kiếm thi triển ra, đáng sợ đến mức nào! Sao chiêu kiếm này lợi hại như vậy? Tên của chiêu này là gì?

- Ta vừa đặt tên, gọi là Giang Thượng Minh Nguyệt.

Tần Vân nhìn Y Tiêu.

Y Tiêu lập tức hiểu rõ hàm nghĩa cái tên của chiêu kiếm này. Nàng nhớ lại đêm trung thu đó, mặt ửng đỏ, liếc nhìn hắn một cái.

- Đêm hôm đó kiếm ý của ta rốt cuộc tích lũy cực hạn, bước vào cảnh giới lĩnh vực kiếm ý.

Tần Vân nói ra.

- Mấy tháng gần đây, ta vẫn luôn hoàn thiện Yên Vũ kiếm quyết của ta! Tận lực chuyển hóa một cách hoàn mỹ ảo diệu chứa trong Yên Vũ kiếm ý thành kiếm chiêu. Mà trong đó, kiếm pháp ta muốn sáng tạo nhất là kiếm pháp của một khắc kia, ta và nàng cùng thưởng thức ánh trăng, trên dòng sông đó.

- Mãi đến hôm nay, bản mệnh Phi kiếm của ta đạt đến ngũ phẩm, lúc thi triển kiếm pháp, lòng có sở ngộ, tự sáng tạo ra chiêu này.

- Chiêu kiếm này đại biểu cho một cảnh giới cao nhất trong Yên Vũ kiếm ý của ta bây giờ.

Tần Vân nhìn Y Tiêu:

- Đương nhiên, chẳng qua là đỉnh phong của hiện tại. Ta tiếp tục tu hành, sẽ không ngừng hoàn thiện một kiếm này.

Nói xong Tần Vân cầm lấy tay Y Tiêu.

Y Tiêu cũng không trốn tránh, chỉ là đỏ mặt.

- Đường tu hành dài dằng dặc, nàng có thể đi cùng ta không?

Tần Vân nhìn Y Tiêu.

Y Tiêu cũng nắm tay Tần Vân, nhìn vào hắn:

- Chỉ nguyện nắm tay đến bạc đầu, sống chết không rời.

- Sống chết không rời.

Tần Vân gật đầu nói.

Hai người nhìn vào đối phương.

Tần Vân ôm lấy Y Tiêu. Y Tiêu tựa vào lòng Tần Vân.

Đêm, yên tĩnh, hai người đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.

- Tần Vân.

Y Tiêu ở trong ngực Tần Vân, nhẹ nhàng nói:

- Tháng hai sang năm, ta muốn về Thần Tiêu môn một chuyến.

- Về Thần Tiêu môn? Có chuyện gì?

Tần Vân hỏi.

- Xuân lôi dẫn ra lôi trì, lúc này là thời cơ tốt để vào Lôi Trì tu luyện.

Y Tiêu nói.

- Ta hiện đang tu hành lôi pháp Tiên Thiên Nhất Khí, chỉ cần đạt đến viên mãn là có thể tu hành lôi pháp mạnh nhất của Thần Tiêu môn, Thần Tiêu lôi pháp. Y thị bồi dưỡng ta, cũng là hi vọng ta có thể luyện thành Thần Tiêu lôi pháp. Sư phụ dạy bảo ta, cũng là hi vọng ta có thể nắm giữ Thần Tiêu lôi pháp. Tiến vào lôi trì bế quan tu hành chỉ cần ba tháng, chờ sau khi bế quan kết thúc, ta sẽ lập tức đến Quảng Lăng gặp lại ngươi.

- Ừm, tu hành cũng quan trọng.

Tần Vân gật đầu cười nói.

- Ba tháng mà thôi, sẽ qua rất nhanh.

Y Tiêu khẽ gật đầu.

Tại Quảng Lăng quận, Tần Vân và Y Tiêu cùng trải qua khoảng thời gian thần tiên quyến lữ.

Mà tại trong địa giới của Bà Châu, trong một sơn thôn vắng vẻ, toàn bộ thôn dân bên trong đã chết hết, trên bầu trời sơn thôn thì đang diễn ra một trận chiến đấu.

- Giao Long Vương, hôm nay các ngươi đừng hòng đi.

Lụa trắng bay múa giữa trời, vô số sợi tơ trắng lượn lờ xung quanh. Một mỹ nữ tuyệt đẹp nhưng lại có sáu cái đuôi lông xù trắng như tuyết, bóng dáng của nàng mờ ảo, xuất hiện khắp bốn phương tám hướng.

- Cút đi!

Long trảo màu đen to lớn như một ngọn núi nhỏ hạ xuống từ tầng mây, xé nát một phần sợi tơ cùng với một phần bóng ảnh của nữ tử tuyệt đẹp kia. Nhưng mà những bóng ảnh khác vẫn phân tán tại bốn phương tám hướng như trước.

- Đại ca, hồ yêu này thân pháp quá lợi hợi, chúng ta không giết ả nổi, đi mau lên.

Báo Yêu bèn nói.

- Được, đi.

Giao Long Vương phẫn nộ thử mấy chiêu, sau đó dù là thực lực chiếm ưu thế nhưng lại hoàn toàn không đụng đến được đối phương,

- Không hổ là có huyết mạch của Cửu Vĩ Hồ (hồ ly chín đuôi). Chờ ta bước vào Tiên Thiên Kim Đan, ta nhất định phải bắt ngươi, ra sức tra tấn mới thỏa cơn giận trong lòng.

Vù.

Giao Long Vương mang theo Báo Yêu Vương, Miêu yêu Vương lập tức bắt đầu chạy trốn.

Ầm!!!!

Bọn họ cưỡng ép chạy trốn, long du vân vũ, tốc độ cực nhanh. Hồ yêu sáu đuôi mặc dù liều mạng đuổi theo phía sau nhưng đối phương lại đã ra khỏi cảm ứng Thiên Địa lực lượng của nàng, thậm chí không bao lâu sau, chút dấu vết cũng không thấy nữa.

Một lát sau.

- Thất cô nương.

Từ trên không trung, một chiếc phi thuyền màu vàng kim bay đến, bên trên có ba người tu hành nhân tộc, một vị nam tử áo trắng dẫn đầu nói:

- Ba yêu vương Ác Long Sơn đâu?

- Các ngươi đến quá chậm!

Gương mặt xinh đẹp của hồ yêu sáu đuôi đầy giận dữ.

- Ta truy đuổi mấy tháng trời, cuối cùng tìm được bọn chúng một lần, vừa tìm được ta lập tức báo cho các ngươi. Chờ các ngươi đến, bọn chúng đã chạy thoát cả rồi!

- Đuổi đến cũng cần thời gian di chuyển, chúng ta đã chạy đến nhanh nhất.

Nam tử áo trắng cầm đầu giải thích.

- Tuần Thiên minh các ngươi thật vô dụng, xem ra vẫn phải dựa vào Thiêu Yêu Cung chúng ta.

Hồ yêu sáu đuôi Yến Thất Nương lòng đầy lửa giận.

- Nói về nhân thủ trải rộng thiên hạ không ai bì kịp nhân tộc ta.

Nam tử áo trắng an ủi.

- Chẳng qua là con ác long kia quá giảo hoạt, trốn cũng thật nhanh.

Yến Thất Nương mắt ứa lệ.

Nàng phẫn nộ, nàng không cam lòng, nhưng nàng cũng hiểu… đối phương nói đúng! Tuần Thiên minh quả thật đã đến bằng tốc độ nhanh nhất.

Người tu hành bình thường lại có mấy ai như nàng, không ngủ không nghỉ, điên cuồng tìm kiếm khắp thiên hạ, có một chút dấu vết nào sẽ không ngừng phi hành dò xét lần theo khắp nơi. Là thù hận mới khiến nàng điên cuồng như vậy. Mấy tháng truy tìm, cuối cùng may mắn gặp được, nhưng lần này lại để cho đối phương chạy thoát, lần tiếp theo biết chừng nào mới tìm lại được?

- Coi như là tìm đến thì sao?

- Ta không giết được bọn chúng, ngay cả một tên cũng không, thậm chí nếu như không phải ỷ vào thân pháp, ta cũng phải là đối thủ của Giao Long Vương.

Yến Thất nương đau khổ, lập tức nhớ đến lời thề mình lập trước mộ phần, nhớ đến những đoạn thời gian tươi đẹp đã qua, trong lòng Yến Thất Nương dâng lên thù hận vô tận.

- Tam Lang, cho dù là thế nào, dù là đuổi đến chân trời góc bể ta nhất định cũng sẽ giết bọn chúng, báo thù cho ngươi.

Yến Thất Nương lập tức hóa thành một đám mây mù, nhẹ bay đi.

- Hầy.

Trên phi thuyền, ba người tu hành âm thầm lắc đầu.

- Yến Thất Nương đuổi theo ba yêu vương Ác Long sơn kia, đuổi muốn điên rồi.

Nam tử áo trắng lắc đầu.

- Nhưng theo được thì thế nào? Thực lực Giao Long Vương quá mạnh, tu hành truyền thừa Ma Thần nhất mạch, đã sớm đạt đến cực hạn Tiên Thiên Thực Đan cảnh! Bản thể lại là giao long, chiến lực mạnh đến mức có thể giao thủ với cả Tiên Thiên Kim Đan. Trước đó sư thúc ta cũng đã phát hiện ra con Giao Long Vương này, nhưng cuối cùng vẫn là để cho nó chạy trốn. Chạy thoát được từ tay của Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, đại yêu dạng này, muốn giết, quá khó!

- Hơn nữa, ở mỗi một châu, Tiên Thiên Kim Đan Cảnh chỉ có mấy người, hoặc là tọa trấn nơi trọng yếu, hoặc là ở trong tông phái, gia tộc của mình. Ba yêu vương Ác Long Sơn biết rõ nhóm Tiên Thiên Kim Đan Cảnh ở đâu, đã sớm tránh thật xa. Coi như là Yến Thất Nương phát hiện ra ba yêu vương Ác Long Sơn, người tu hành Tiên Thiên Kim Đan Cảnh cũng cách quá xa, không đến kịp.

- Yêu ma trong thiên hạ này quá nhiều. Ba yêu vương Ác Long sơn dù thực lực lợi hại nhưng quá gian xảo, chứng cứ phạm tội còn chưa lớn. Triều đình đối phó với rất nhiều yêu ma trong thiên hạ, với ba con yêu vương luôn bỏ chạy trốn này cũng không muốn hao phí quá nhiều sức lực.

- Được rồi, chúng ta cũng không làm gì được ba yêu vương ma đầu này. Coi như gặp phải, ba người chúng ta liên thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng hãm chân chúng.

Ba người tu hành này nói xong thì lên phi thuyền rời đi.

Nhân tộc và yêu ma tranh đấu năm tháng dài đằng đẵng. Mặc dù nhân tộc chiếm thượng phong nhưng yêu ma cũng không dễ dàng đối phó như vậy.

Vù.

Ba người Giao Long Vương phi hành trong mây mù.

- Ả hồ yêu đúng là bám dai như đỉa. Chúng ta chạy khắp thiên hạ, không ngờ lần này vẫn bị ả đuổi đến.

Báo Yêu Vương phẫn hận nói.

- Một nam tử phàm nhân nhân tộc mà đã làm ả ta nổi điên như vậy?

Giao Long Vương cũng khó thở.

- Lần này bị đuổi kịp rồi, chúng ta phải ẩn núp một đoạn thời gian, tốt nhất là rời khỏi Bà châu.

Miêu yêu Vương bên cạnh nói.

Giao Long Vương khẽ gật đầu:

- Như vậy đi, chúng ta dứt khoát cứ đi Giang châu đi! Đi Quảng Lăng, Giang châu, làm thịt tên Tần Vân kia trước!

- Được.

Báo Yêu Vương gật đầu.

- Đi Giang châu.

- Đi giết Tần Vân, sau khi lấy được tiên tinh, kiếm tiên Tần Vân kia hẳn là cũng có không ít bảo bối. Đến lúc đó đại ca cũng có thể thử đột phá một lần.

Miêu yêu Vương nói.

- Ha ha… Nói không chừng sẽ một lần đột phá đến Tiên Thiên Kim Đan. Đi, đi Quảng Lăng, Giang châu!

Giao Long Vương cười to, thay đổi phương hướng.

Vù.

Ba đại yêu vương phi hành trong tầng mây, bay về hướng Giang châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.