Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

Chương 11: Cho Một Lời Giải Thích




Báo Yêu Vương nhìn thanh phi kiếm kia đến trước mặt như sóng triều mãnh liệt, rất là hoảng hốt:

- Không phải nói Tần Vân này mới là Tiên Thiên Hư Đan sao? Tại sao lại lợi hại như vậy, tại sao lại lợi hại như vậy!

Hắn không hiểu, hắn hoang mang, hắn sợ hãi.

Giờ phút này, Báo Yêu Vương dốc hết toàn lực thi triển thương pháp. Chung quanh cơ thể hắn có một làm sương vô hình tràn ngập ra, phi kiếm tiến vào đó cũng gặp phải tầng tầng cản trở, uy lực bị ảnh hưởng. Đây cũng là pháp bảo quan trọng nhất của Báo Yêu Vương, pháp bảo ngũ phẩm Thiên Ti Chướng!

Màn sương có lực cản cực lớn, hơn nữa bên trong còn có những sợi tơ ngăn cản.

Vù vù, mà thương pháp của Báo Yêu Vương lại vờn xung quanh, không có bất kì ảnh hưởng nảo, thương pháp phòng thủ giọt nước cũng không lọt.

Phành.

Phi kiếm kinh khủng xuyên thấu qua ngăn cản của Thiên Ti Chướng, va chạm vào thương của Báo Yêu Vương. Thương pháp của hắn vô cùng lợi hại, cũng cố gắng mượn lực nhưng vẫn bị cán thương bị ép xuống đụng vào, thân mình lõm xuống, miệng phun ra máu tươi, cơ thể không kiềm được văng ngược ra sau.

- Ầm!!!

Đại ấn kia rốt cuộc chạy đến, phát sinh va chạm với phi kiếm đã suy yếu kia.

Cả hai chạm vào nhau.

Đại ấn bị chấn xuống giữa không trung, phi kiếm cũng đình trệ.

- Ta còn sống, còn sống.

Bay ngược đụng nát núi đá rồi ngã xuống đất, Báo Yêu Vương vừa sợ hãi vừa vui sướng. Hắn điên cuồng chạy ra xa:

- Tần Vân này thật đáng sợ, nếu như không phải pháp bảo của đại ca đến cứu ta, cho dù ta miễn cưỡng ngăn một kiếm thì cũng sẽ có kiếm thứ hai thứ ba. Ta hẳn phải chết chắc.

Cảm giác nghiền ép, như thể đối phương có thể tùy tiện lấy đi tính mạng của mình này làm Báo Yêu Vương run cầm cập.

Lần trước có cảm giác này …

Đó là khi cao nhân Tiên Thiên Kim Đan Cảnh kia xuất hiện, lần đó cũng là Giao Long Vương đại ca ngăn cản, đồng thời mang bọn họ chạy trốn.

- Một gã kiếm tiên Tiên Thiên Hư Đan Cảnh đã có thể sánh với cao nhân Tiên Thiên Kim Đan Cảnh?

Báo Yêu Vương không thể tin nổi.

Ầmmm!

Không trung trên khe núi.

Đại ấn như đỉnh núi kia lại lần nữa giao thủ với phi kiếm.

Lần này, dưới sự công kích hung mãnh như cuồng triều của phi kiếm, đại ấn kia ào ào trở ngược, đụng thẳng vào vách đá trên hẻm núi, làm cho vô số đá vụn văng tán loạn xuống. Dọa cho đám yêu quái núp ở xa xa vộ vàng núp xuống. Bọn chúng cũng muốn chạy nhưng trận pháp đã phong cấm toàn bộ hạp cốc, bọn họ hoàn toàn không ra được.

- Thật đáng sợ.

- Chúng ta phải chạy đi, nếu không giao thủ kinh khủng thế này lan đến chúng ta, chúng ta chết chắc!

- Trốn thế nào? Xung quanh đều là pháp lực màu đen này.

Đám yêu quái đến gần biên giới trận pháp, sờ lên năng lượng màu đen ngăn cách trong ngoài, hoàn toàn không cách nào ra khỏi.

- Tần Vân, ngươi đừng cao hứng quá sớm.

Giao Long Vương gào gầm thét một tiếng, đại ấn kia bay trở về bên cạnh hắn. Hắn lại hóa về bản thể, trở thành một con giao long khổng lồ màu đen. Giao long dài chừng ba mươi trượng, uốn lượn trên không trung, khí tức yêu ma tràn ra, xào xào rung động, khiến cho cây cối xung quanh đều bị ăn mòn, thân cây chết héo, vài cây còn hóa thành bột phấn, ngay cả những thực vật sống được vào mùa đông khắc nghiệt cũng nhanh chóng héo rũ mà chết.

- Không.

Đám dân chúng núp trong lao gỗ co lại một chỗ với nhau, kinh hồn táng đảm nhìn tất cả, nhất là khi nhìn đến khí tức yêu ma lan đến đây, những nơi đi qua cây cối héo khô, bọn họ càng sợ hãi vô cùng.

- Ừm?

Tần Vân thấy thế thì kéo Y Tiêu, bay đến phía trước những người đó.

Y Tiêu thi triển pháp bảo.

Vù vù.

Tầng tầng lớp lớp màn bảo vệ bảo vệ đám người sau lưng.

- Yên tâm đi, không có chuyện gì.

Y Tiêu mỉm cười với bọn họ.

Những người này nhìn đôi nam nữ thần tiên phía trước cản trở hết mọi hắc ám, không khỏi an tâm lại.

Tần Vân nghiêng người nhìn giao long đen trên không trung:

- Xem ra ma thân này rất mạnh, mạnh hơn Công Dã Bính nhiều.

- Dù sao bản thể cũng là giao long.

Y Tiêu nói.

- Tần Vân, nhận lấy cái chết.

Giao long đen bay lượn, lao thẳng về phía Tần Vân. Vuốt rồng to lớn màu đen cũng chụp xuống. Bản thể của hắn là một con giao long đen dài hơn ba mươi trượng, ngay cả một cái móng vuốt cũng không thua gì hình thể trước đây của Thủy Viên đại yêu. Vuốt rồng bén ngót, sức mạnh cũng ngang tàng vô bì, phát huy ra thiên phú của hắn đến cực hạn.

- Đi.

Tần Vân động ý niệm.

Bản mệnh Phi kiếm thay đổi kiếm thuật thi triển ra.

Từ Yên Vũ kiếm quyết Lôi Triều chuyển thành Huyết Vị Lãnh (máu chưa lạnh).

Vụt vụt vụt.

Ở trên không trung, thanh phi kiếm màu bạc nháy mắt hóa thành một vệt kiếm quang mang màu máu, thậm chí còn mang vẻ thê lương.

Giao long đen cũng nghe thấy bên tai vang lên tiếng chiếm giết sa trường, nghe thấy mùi máu tươi phảng phất, thấy cả những giọt máu rơi lả tả xung quanh vệt kiếm hồng kia. Càng nhanh, càng thê lương, tuy rằng giảm bớt đi vẻ dữ tợn thuần túy nhưng lại càng thêm giống một thích khách, càng thêm giống tướng sĩ quyết cùng đến chỗ chết với địch nhân trên chiến trường.

- Ngăn cản.

Đôi vuốt của Giao Long Vương toàn lực ngăn trở, móng vuốt cực lớn cũng rất huyền diệu, đúng lúc ngăn cản được kiếm của Tần Vân.

Ầm ầm ầm!

Phi kiếm giao chiến với vuốt rồng, làm cho Giao Long Vương vô cùng khó nhọc, thậm chí trên vuốt cũng mơ hồ cảm thấy đau đớn, tê dại.

- Không xong, phi kiếm của hắn quá nhanh, qua tàn nhẫn. Ta lúc nào cũng có thể không đở nổi.

Giao Long Vương lập tức nhận ra điều này.

Phụp!

Ngay sau đó, vuốt rồng cản hụt, phi kiếm cắt một vết thương thật lớn trên bụng Giao Long Vương, máu tươi đầm đìa chảy tí tách. Dòng máu ẩn chứ khí tức yêu ma rơi xuống đất, rơi đến đâu cũng làm cho mặt đất xèo xèo xèo vang, ăn mòn thành một cái hố sâu.

- Thân thể thật mạnh, có thể chịu được một kiếm của ta, nhưng có thể chịu được mười kiếm trăm kiếm của ta chăng?

Tần Vân ánh mắt lạnh lẽo.

Mà ở phía xa, sát biên giới trận pháp, Miêu yêu Vương và Báo Yêu Vương đã chuẩn bị lúc nào cũng có thể chạy ra khỏi trận pháp, vốn dĩ chúng vẫn chờ xem, xem đại ca của chúng đối phó với kiếm tiên Tần Vân này!

- Đại ca là long tộc, tu luyện xác thân yêu ma đạt đến cấp độ cực cao, vậy mà không chịu nổi phi kiếm của hắn?

Báo Yêu Vương trợn trừng mắt.

- Tần Vân thực sự chỉ là một Tiên Thiên Hư Đan Cảnh sao?

Miêu yêu Vương không tin nổi.

- Nhị ca, cho dù Tần Vân nắm giữ kiếm ý cũng không thể mạnh như vậy!

Đứng ở phía trước đám người, Y Tiêu nhìn cảnh này, lại nhìn Tần Vân gần đó, cảm thấy thật tự hào. Nàng thầm nghĩ:

- Các ngươi sao biết được, từ cảnh giới Hậu Thiên Tần Vân đã nắm giữ kiếm ý, ngưng tụ ra Tiên Thiên Hư Đan thì càng cô đọng mức tận cùng. Nói về pháp lực tinh thần, chàng không thua gì phần lớn Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, cũng chỉ kém Tiên Thiên Kim Đan Cảnh một cấp bậc lớn mà thôi. Mà nói về ý cảnh, chàng có thể sánh với cấp bậc cao nhất của phần lớn Tiên Thiên Kim Đan Cảnh. Cho dù là cao thủ Tiên Thiên Kim Đan Cảnh chân chính, ai thắng ai thua cũng còn khó nói.

Trên không trung.

Giao Long Vương dùng hết toàn lực, vuốt rồng, đuôi rồng đều toàn lực chống trả, nhưng theo một tiếng vang ầm, phi kiếm tấn công một kích, thân thể khổng lồ của Giao Long Vương cũng phải bay ngược vào vách đá phía sau, máu tươi văng khắp mỏm núi.

- Đại ca, Tần Vân quá lợi hại, chúng ta không đánh lại đâu.

Báo Yêu Vương lo lắng truyền âm nói.

- Đại ca, đấu tiếp nữa ba yêu vương chúng ta e là phải chết một hai ngươi ở đây, nhận thua đi thôi!

Miêu yêu Vương cũng truyền âm nói. Hai người thật sự sợ rồi!

- Dừng dừng dừng!!!

Giao Long Vương bỗng nhiên quát lên, âm thanh vang vọng cả sơn cốc.

Tần Vân hơi sững sờ.

Phi kiếm bạc dừng lại giữa không trung.

- Ngươi có gì muốn nói?

Tần Vân nhìn Giao Long Vương.

Các tiểu yên trốn sát biên giới trận pháp cũng ngẩng đầu nhìn giao long đen trên bầu trời.

Giao Long Vương đáp xuống, hóa thành nửa hình người, chắp tay nói:

- Tần Vân đạo hữu, lần này là ta có mắt không tròng, mạo phạm đạo hữu, ba huynh muội chúng ta nhận thua!

- Đúng đúng, chúng ta nhận thua.

Báo Yêu Vương cũng hô lên.

- Còn mong kiếm tiên Tần Vân đạo hữu đại nhân đại lượng, bỏ qua cho chúng ta.

Miêu yêu Vương cũng cao giọng hô lên.

Trong lúc nhất thời.

Đám người, đám tiểu yêu xung quanh thấy cảnh nảy đều nghẹn họng trân trối.

- Vậy mà cầu xin tha thứ ư?

Y Tiêu cũng hơi kinh ngạc.

- Ba huynh muội chúng ta cũng không muốn đấu nữa.

Giao Long Vương nói.

- Chúng ta chịu thua, nguyện ý bồi thường lễ vật, xin Tần Vân đạo hữu khoan dung đại lượng, thả chúng ta đi.

- Chúng ta nguyện ý bồi thường

Miêu yêu Vương, Báo Yêu Vương cũng nói theo.

Ba đại yêu vương thái độ khiêm tốn.

- Cầu xin tha thứ? Các ngươi đang cầu xin tha sao?

Tần Vân mở miệng nói.

Giao Long Vương hơi xấu hổ, cười hà hà nói:

- Thật đánh tiếp, ba chúng ta sẽ phải chết một hai người ở đây. Nhưng những thôn dân này e rằng cũng bị chúng ta ảnh hưởng mà chết, nói không chừng ngay cả mỹ nhân bên người Tần Vân đạo hữu cũng bị liên lụy. Như vậy cũng không hay.

Giao Long Vương cũng ngấm ngầm uy hiếp.

Hắn báo cho Tần Vân biết, giết không được Tần Vân ngươi, nhưng người xung quanh ngươi thì chúng ta vẫn có thể uy hiếp.

- Chúng ta bồi thường, đạo hữu thả chúng ta đi, thế nào?

Giao Long Vương cười nói.

- Tần Vân đạo hữu, xin hãy bỏ qua cho chúng ta.

Báo Yêu Vương liền nói. Miêu yêu Vương cũng nhìn Tần Vân.

Ba đại yêu vương ra sức lấy lòng, cầu xin tha.

- Ta tha các ngươi một mạng? Vậy những thôn xóm bị các người tàn sát kia, vô số thôn dân kia, ai tha cho bọn họ một mạng?

Tần Vân nhìn đám Giao Long Vương,

- Lúc bọn họ khóc cầu xin các ngươi, các ngươi có từng lưu tình?

- Ta nói cho các ngươi biết. Hôm nay ba yêu vương các ngươi, toàn bộ phải chết! Đừng kẻ nào hòng thoát!

Giọng nói lạnh như băng của Tần Vân vang vọng cả khe núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.