Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị

Chương 25: Lãnh địa bị xâm phạm




Haii giây sau, cô ta mới hốt hoảng xin, “Đại ca! Đại Ca! Cầu xin anh hãy buông tha nó xuống! Em gái tôi không phải nói nhân vật lớn đó, em gái tôi đang nói một người khác, một con tiện nhân!”.

Ngũ Nhân Tâm cũng bị dọa sợ, lắp bắp nói: “Đúng vậy, tôi đang mắng Ngũ Y Y! Ngũ Y Y!”.

Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, một người vừa gật đầu, người kia lập tức móc một con dao găm từ sau hông ra, con dao tỏa ra ánh sáng sắc bén.

“Dám mắng người phụ nữ của lão đại chúng tôi! Cắt lưỡi cô ta trước!”.

“Cắt lưỡi xong thì báo cho anh Trung, xem xem có nên giết cả nhà cô ta không!”.

“không cần nói nhiều, người phụ nữ của lão đại mà cũng dám mắng, có khi còn giết cả họ ấy chứ.”

A?

Cả Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Ái đều hoảng sợ đến choáng váng. Ngũ Nhân Tâm nhìn dao, sợ hãi dãy dụa, kêu la: “Cứu mạng! Tha cho tôi đi! Tôi thật sự không có mắng người phụ nữ của lão đại các anh! Người tôi mắng không phải cô ấy! Tôi đang mắng người trong nhà chúng tôi, gọi là Ngũ Y Y!”

Ngũ Nhân Ái run rẩy, quỳ xuống van xin: “Cầu xin các anh, hãy thả em gái của tôi ra đi, nó thật sự không có mắng người đó, nó đang mắng một người tên là Ngũ Y Y.”

Hai người đàn ông trợn tròn mắt, quát lên: “Còn dám nhắc đến tên người phụ nữ của lão đại? Câm mồm!”

Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm đều bối rối. Có phải là người này không nghe rõ không? Bọn họ đã nhấn mạnh là không phải bọn họ đang mắng nhân vật lớn trong kia, bọn họ sao có thể quen người phụ nữ trong kia mà mắng cô ta được. Bọn họ chỉ đang chửi Ngũ Y Y thôi. Nhưng tại sao hai người này lại không nghe lọt thế?

một người bóp miệng của Ngũ Nhân Tâm, đưa dao găm đến gấn.

“Hu hu hu, cứu với…Hu huh u, tha mạng…..” Ngũ Nhân Tâm bị dọa, sắc mặt ái nhợt, cả người run lên.

“Bên kia xảy ra chuyện gì? Sao ồn ào thế? đang ăn hồ lô đường cũng bị mấy người làm cho ăn không vô nữa. Tôi phải mất rất nhiều công sức mới lấy được kẹo hồ lô này đấy. Có hiểu không?” Hàn Giang Đình thò đầu ra, quát lên.

Ha ha, thật hạnh phúc, kể từ khi trở thành thân tín của Hoắc Phi Đoạt, cậu ta có thể nói này nói nọ, cũng có thể hét mắng cái này cài kia. Quả nhiên, tư vị khi làm lão đại quả thật là cực kỳ thoải mái. Ha ha ha.

“Anh! Bên này có người mắng Ngũ tiểu thư!”. một đàn em tự tin trả lời.

“Người nào lớn gan thế?” Hàn Gian Đình nheo mắt, làm bộ lão đại, khi cậu ta nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Ái liền kinh ngạc trợn mắt, há mồm.

“A? Tại sao lại là hai người? Xảy ra chuyện gi?” Hàn Giang Đình chỉ Ngũ Nhân Tâm, chớp chớp mắt.

Ngũ Nhân Tâm rớt nước mắt, nhìn Hàn Giang ĐÌnh: “Giang Đình……Cứu em….”

Hàn Giang Đình thấy đại lực sĩ đang siết cô ta, vội vàng khoát tay: “Buông cô ta xuống trước đi! Buông cô ta xuống! Tôi biết cô ta.”

“Hả? Biết sao?” Người kia thả Ngũ Nhân Tâm xuống, cô ta liền co quắp ngã xuống đất, che cổ, hít thở khó khăn.

Hàn Giang Đình đi tới nhìn Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Tâm, kinh ngạc hỏi: “Hai người các cô chạy tới đây làm gì?”

“Anh, hai con nhóc này chỉ mặt gọi tên mắng chửi Ngũ tiểu thư!.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.