Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 53: Hai năm sau




Ta tĩnh dưỡng suốt hai ngày, mới dần dần thấy thoải mái hơn. Vì thế vào buổi sáng hai ngày sau đó, ta mang theo một túi tiền, đeo đôi giày da dê màu vàng, phẫn nam trang, hô khẩu hiệu rời nhà trốn đi, nghênh ngang đi ra cửa lớn, bắt đầu bỏ trốn. Đương nhiên, phía sau còn có thêm cái đuôi — An Ninh. Nàng mặt dày mày dạn muốn theo ta ra ngoài chơi, vì thế còn biểu diễn một tràng xiếc khỉ, oh không, là biểu diễn võ thuật cho ta xem, ta thấy công phu của nàng cũng khá tốt, liền cho nàng đi cùng, để nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, nàng còn có thể bảo vệ ta? Từ nhỏ mẹ đã dậy ta luôn phải cẩn thận, nhưng ta cũng tự hiểu, mang theo một bảo tiêu có thể đề phòng vạn nhất, hơn nữa, gia sản của ta cũng không có nhiều gì, nếu bị tên tặc nào theo dõi, ta lại đánh không lại hắn thì sao. Những thứ này ta vất vả lắm mới “Cướp đoạt” được, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không phải nhỏ, đủ để ta đi ra ngoài tiêu xài. Ta đoán chức quan của Dạ Trạch Vũ cũng lớn, nếu không làm gì có núi vàng núi bạc chất cao như vậy được, khiến ta hoa cả mắt.

Trên đường

“Phu nhân…”

“Khụ khụ…” Ta liếc mắt nhìn nàng “Gọi là gì?”

“Chủ tử, chúng ta đang đi đâu đây?” An Ninh thụ giáo(thụ giáo: vâng chịu sự dạy dỗ) nói. gãi gãi đầu, “Bình thường đều là phía nam phong cảnh tú lệ, chúng ta liền hướng phía nam mà đi thôi.”

“Nhưng là phu… Chủ tử, chúng ta vẫn nên…”

“Hồi phủ thì miễn bàn, ta sẽ không quay về. Lời đã định, ta liền hướng phía nam đi.” Tên kia đã có bản lĩnh “Ăn no” bỏ chạy, ta đây cũng phải cho hắn thấy, hắn mà không tới tìm ta nhận sai, thì mơ tưởng ta ngoan ngoãn trở về, hừ!

“Nhưng là…”

Ta trừng mắt liếc nàng một cái “Đừng nhưng là nhưng là nữa, ta mang ngươi đi theo không phải là để nghe ngươi lải nhải. Chúng ta đang đi chơi, không đúng, là đang rời nhà bỏ trốn.”

“Là nô tỳ muốn nói, nguyện ý một trăm lần đi du lịch cùng phu nhân, nhưng phu nhân phải biết, gia nhất định sẽ bắt nô tỳ dọn vườn.”

“Yên tâm, có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng.” Ta vỗ vỗ lên vai nàng, cho nàng yên tâm.

An Ninh cười khẽ, cười rất là sáng lạn “Nô tỳ tạ phu nhân… Oh không, chủ tử ân điển.”

Ta gợi lên một chút mỉm cười, cũng không để ý tới nàng nữa, chính là tùy tay vén màn lên, một con đường đá với nhiều nhà mái ngói xanh hiện ra, lần trước rời nhà, ta cũng chưa được xem xét cẩn thận, lại bị bọn người kia bắt đi, lần này đi cùng An Ninh, chắc sẽ không gặp chuyện như vậy nữa.

Trời gần tối, bên ngoài cũng có nhiều người thanh nhã tú lệ đi lại. Chúng ta lên xe ngựa đi tìm quán trọ. Sáng sớm ngày hôm sau, ta liền lôi kéo An Ninh ra quán trọ, đi dạo vào sáng sớm thế này cũng là chuyện khá thú vị.

“An Ninh à…”

“Chuyện gì vậy, chủ tử.”

“Ta có một số việc vẫn để trong đầu, ta rất muốn biết, ta nghĩ ngươi đi theo Dạ Trạch Vũ nhiều năm như vậy, hẳn là biết một chút, cho nên…” Xác thực, mấy ngày gần đây không có việc gì ta lại nghĩ đến việc này, Dạ Trạch Vũ rốt cuộc thích ta sao? Hay là thân thể ban đầu của Hiểu Diên này, đã quên nói, tình cờ, ta xuyên qua đến đây, thế nhưng lại cùng họ cùng tên với thân thể này, chuyện này thực sự cũng làm ta vô cùng kinh ngạc, có lẽ, ta chỉ là trùng hợp mà xuyên qua thôi.

“Chủ tử mời nói…” An Ninh hướng ta nháy mắt, nói.

Ta có chút mờ mịt nhìn nàng, một lòng hy vọng nàng có thể giải đáp cho ta “Dạ Trạch Vũ kia, lúc trước vì sao lại cưới ta?” Ngày ta xuyên qua đến đây, đã ở trong hỉ phòng rồi, trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn rốt cuộc có thích ta không? Mấy ngày này, dấu chấm hỏi ấy luôn xoay quanh đầu ta.

An Ninh đột nhiên bắt đầu ho khan, dường như muốn đem mứt quả ghim thành xâu cũng ho ra.”Chủ tử… Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?” An Ninh thần sắc hơi cổ quái, ta thấy vậy trong lòng càng khẩn trương.

“Như thế nào? Dạ Trạch Vũ không cho các ngươi nói cho ta biết sao?”

An Ninh không ngừng xua tay nói “Không phải vậy, kỳ thật gia ngược lại có phân phó nô tỳ, nói phu nhân nếu là muốn biết chuyện gì, không cần gạt ngài, đem mọi việc đều nói cho phu nhân.”

Nằm ngoài ý nghĩ của ta rồi “Hắn thật sự nói vậy?” Nhìn không ra người này còn có chút lương tâm.

“Vâng.”

“Tốt lắm, vậy ngươi nói một chút, rốt cuộc là vì sao hắn lại cưới ta vào cửa?”

“Việc này kỳ thật rất phức tạp, có một số việc nô tỳ cho rằng để gia nói cho phu nhân mới thích hợp. Nhưng ban đầu gia cưới phu nhân vào cửa, thật ra là bị Hoàng Thượng bức nhanh chóng thành thân.”

Ta nhẹ nhàng thở ra, thì ra trước kia không phải hắn thích thân mình này nên mới cưới nàng, lo lắng mầy ngày chỉ thành vô ích, ta cầm lấy tay An Ninh “Cũng chính là Dạ Trạch Vũ trước kia không phải vì thích ta mới cưới ta? Một chút đều không thích sao?”

An Ninh có chút kỳ quái nhìn ta, ta lúc này mới cảm thấy việc ta làm không đúng, dù sao cũng không có người nào cả ngày đi hỏi lão công trước kia có bao nhiêu không thích mình.

An Ninh thấy ta thất thần, sợ ta miên man suy nghĩ, vội vàng không cần nghĩ ngợi gì đã khẳng định “Đúng vậy, đúng vậy.”

Nói như vậy, hắn thích chính là ta, chứ không phải thể xác này… Ta không nhịn được âm thầm cười trộm, trong lòng giống như sau cơn mưa trời lại sáng.

“Xem chủ tử cười ngọt ngào như vậy, lần này khẳng định là đang nghĩ đến gia.” An Ninh cười trộm nhìn ta, bộ dáng như thể đã biết trước rồi.

Ta cười đánh nàng một cái, An Ninh ôm đầu kêu đau, lại vừa cười vừa cầu xin tha thứ, hai người cùng nói cùng đùa thật vui vẻ.

“An Ninh, ngươi xem hai quán bên kia làm gì, nhìn qua thật khá.” Ta một tay cầm túi nhỏ mới mua, một tay chỉ nói.

“Chủ tử, tú lâu này là…” An Ninh ghé vào tai ta, lặng lẽ nói vài câu.

“Là thanh lâu?”

Thấy An Ninh gật đầu, ta liền hưng phấn, thật muốn mở mắt một chút, đột nhiên ta quay đầu, bán tín bán nghi nheo mắt “An Ninh, sao ngươi lại rõ ràng như vậy, chẳng lẽ… Gia của các ngươi?”

An Ninh cuống quít lắc đầu xua tay, “Chủ tử đừng có hiểu lầm, nô tỳ không bao giờ cùng gia đi tới những nơi này.”

Ta ha ha nở nụ cười, lạnh lùng nói “Nói cách khác An Thần cùng hắn từng đến rồi sao.” Không đợi An Ninh giải thích, ta nghiến răng nghiến lợi liền bước đi nhanh hướng tới đó. Thật sự là một tên nam nhân không biết kiểm điểm!

“Chủ tử…” An Ninh bước nhanh theo, một bên muốn cùng ta giải thích.

Mới đi đến trước cửa, đột nhiên, bùm một tiếng, nghênh đón chúng ta là một người vừa ngã xuống đất, gục ở trước mặt chúng ta, hình như là một thiếu niên.

Ta ngăn An Ninh đang khẩn trương lại, trấn an cười, tiện đà dìu hắn đứng dậy, thiếu niên kia vẻ mặt dơ bẩn, lại dấu không được bộ dáng thanh tú. Ta đang muốn hỏi vài câu thì đã thấy trong quán có mấy đại hán trong tay cầm côn bổng chạy ra, hiển nhiên là tới bắt hắn.

Đứng trước đại hán là một nữ nhân trang điểm rất đậm, đang tinh tế đánh giá, hai gò má đỏ tươi kia thực có thể so sánh được với mông khỉ trong vườn bách thú. Xem bộ dáng này, khẳng định là tú bà rồi. Thì ra năm tháng thật sự sẽ đem đến cho nữ nhân tính đả kích hủy diệt như vậy…

Ta chậc chậc vài tiếng, gượng cười tiến lên từng bước, chắn đằng trước thiếu niên kia.

Tú bà vừa thấy, cười đến là kinh tâm động phách(rung động lòng người) “Yo, vị gia này đến sớm nha, là khách mới sao.”

Ta gật gật đầu, “Tú bà ngài tiếng tăm lan xa, tại hạ chính là nghe danh mà đến.” Ta quay đầu liếc nhìn An Ninh, nàng cũng vội vàng vuốt cằm nhận thức.

Tú bà vừa nghe thấy vậy tâm tình tất nhiên là tốt, nói “Vị gia này cũng thật biết ăn nói, đến đến… Hai vị gia mời vào.”

Ta đi được vài bước, thấy thiếu niên kia vẫn đứng như cũ, cười nói “Còn đứng đó để làm chi, còn không cùng gia ta đi vào?”

Vừa muốn đưa tay kéo hắn, tú bà đã tươi cười ngăn cản “Thật có lỗi, đều do ta không trông trừng hắn cho tốt. Mới không để ý một chút đã để thằng nhóc này chạy ra đây, còn kinh động đến gia, ta sẽ bảo người đưa hắn xuống ngay, sẽ giáo huấn hắn nha.” Nói xong ánh mắt nhìn xuống vài tráng hán ở phía sau, ta thấy bọn họ đang muốn tiến lên lôi thiếu niên kia đi.

Ta khẽ mỉm cười như có như không, tiện đà cười cầm lấy tay thiếu niên, quay đầu nhìn tú bà “Gia ta thấy thích hắn rồi đó, hay để cho hắn bồi gia uống vài chén đi.” Ta làm bộ lấy tay nhéo nhéo cằm thiếu niên kia, lại bị hắn cường ngạnh tránh thoát. Ta ha ha cười, nhớ lại cảnh trong phim cổ trang trước kia xem trên TV, nhưng thật ra càng diễn càng thấy hứng thú “Có chút cá tính, gia thích.”

Quay đầu nhìn tú bà, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của nàng.

Tú bà khó hiểu nhìn ta “Thế này chỉ sợ…”

Hiểu rồi, muốn quỷ thôi ma(sai khiến cả ma quỷ), đương nhiên là cần… Ta quay đầu lại, nháy mắt với An Ninh, An Ninh hiểu ý đưa cho ta nén bạc. Ta nhận lấy đưa cho tú bà, nói “Gia ta chẳng mấy khi thấy ai thuận mắt, tú bà ngươi cũng không phải là người không để cho gia chút mặt mũi nào chứ.”Thiếu niên kia có chút ngỡ ngàng nhìn ta, ta hướng hắn bĩu môi, lặng lẽ làm cái mặt quỷ.

Tú bà cầm khăn tay lau đi lau lại nén bạc kia, cười đến là rạng rỡ “Cảm tình tốt như vậy sao, nếu vị gia này đã nhìn trúng Vũ Tạ, lão thân ta nào dám ngăn cản. Người đâu, còn không mau hầu hạ vị gia này đi vào.” Nói xong nàng quay đầu đẩy thiếu niên kia một cái, nói “Còn ngươi nữa, nhanh đi tắm rửa, hầu hạ thật tốt hai vị gia này cho ta.”

Ta mỉm cười đắc ý, liền lôi kéo An Ninh đi vào bên trong. An Ninh nghi hoặc nhỏ giọng hỏi “Chủ tử, vì sao phải cứu hắn?”

Ta cười cười dừng bước, thần bí ý bảo nàng tới gần ta, An Ninh nhích lại gần, ta cười trộm nói “Bởi vì chơi đùa đó…”

“Ôi chao?” An Ninh nhất thời ngây ngốc đứng im tại chỗ.

Ta cũng mặc nàng, từ từ rút cây quạt mới mua kẹp ở bên hông ra, đắc ý lắc lắc, ta đương nhiên sẽ không nói cho nàng, chẳng lẽ chờ nàng đi mật báo sao? Đây chính là diễn viên nam chính của ta đó, nếu hắn tự đưa lên cửa, sao ta lại có thể bỏ qua chứ?

Hừ, lần này thế nào ta cũng phải khiến cái núi băng ngàn năm cổ hủ kia chính mồm thừa nhận hắn thích ta. Về phần cái gì Vũ Tạ kia à, ta là ân nhân cứu mạng của hắn, cho dù hắn không muốn giúp ta diễn trò cũng khó.

Huống chi ta thấy từ ánh mắt hắn cũng không phải là khổ dân tầm thường, không giống những đứa nhỏ nghèo khổ không hiểu chuyện mà cũng có kiên cường và cao ngạo, chuyến đi này, sẽ không hề buồn chán!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.