Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 50: Nghi ngờ




Ngân châm của tên nhị đương gia kia ngừng lại ngay trước ngực ta, ta chưa bao giờ thấy hối hận như giờ phút này, trước đây vì sao ta lại không chăm chỉ học karate cơ chứ? Bỏ dở nửa chừng nên mới dẫn đến hậu quả xấu như thế này đây. Nhị đương gia ở phía sau cao giọng quát “Dạ Trạch Vũ, ta muốn báo thù vì các huynh đệ đã chết!” Dứt lời hắn đắc ý cười một tiếng, lại nói “Không phải ngươi rất để ý đến nữ nhân này sao? Ngay trước mặt ngươi đây, ta sẽ cho nàng chết thật thống khổ, ha ha! Ta muốn ngươi tận mắt thấy nữ nhân ngươi yêu thương từng chút từng chút một chết đi!”

Ta có chút bối rối nhìn Dạ Trạch Vũ, mắt lạnh lùng, vẻ mặt hung ác nham hiểm, uy nghiêm, khí thế khiếp người, rốt cục ta đã hiểu được vì sao hai nam nhân một béo một gầy kia lại khiếp sợ hắn như vậy. Có thể không tức giận sao, một người cao ngạo như thế lại bị đem ra trêu đùa, sẽ rất mất mặt. Chỉ có người vô tội là ta đây mới đáng thương, bị trở thành con tin, cũng gần mất mạng. Xem ra, ta phải tự lập tự sống mới được.

Chủ ý đã quyết, ta hắng giọng, nói “Vị đại ca này, ngươi tốt nhất hãy làm rõ ràng, ta không phải là nữ nhân hắn yêu thương, ngươi uy hiếp hắn cũng vô dụng. Không bằng hãy tha cho ta đi, sớm chạy trối chết đi thôi.”

Tên mập mạp phía sau kia không ngừng thấp giọng đáp “Đúng vậy, nhị đương gia, hắn mà giết ai thì lục thân cũng không nhận ra(lục thân: cha, mẹ, vợ, con, anh chị, em), một nữ nhân như thế này, giết nàng cũng không được cái gì, chúng ta phải đi nhanh lên thôi.”

Nhị đương gia gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, lớn tiếng quát “Ngươi biết cái gì? Nếu chỉ là một nữ nhân hắn không thèm quan tâm, hắn có thể đem ta đến trao đổi sao?”

Ta vừa nghe, ngăn lại nói “Đó là bởi vì hắn kiêu ngạo, sợ đánh mất mặt mũi, nếu ta là như thế, đã sớm được ở trong phủ bảo vệ thật tốt, làm sao các ngươi có thể bắt ta để uy hiếp hắn?”

“Câm miệng.” Dạ Trạch Vũ khẽ quát. Giọng nói lạnh lùng làm ta không khỏi rùng mình, nam nhân này, sắp chết đến nơi rồi, nếu ta không tự cứu mình thì phải chịu chết sao, hắn lại còn ngăn cản ta! Đồ lãnh khốc, ta mà chết thì có biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi.

Ta hung hăng trừng mắt liếc hắn, một bên suy nghĩ biện pháp chạy trốn, một bên cầu nguyện các vị thần tiên có thể hiển linh, mau mau cứu cái mạng nhỏ của ta.

Dạ Trạch Vũ lạnh lùng nhìn nhị đương gia phía sau ta, lại giơ lên khóe miệng, hơi hơi nở nụ cười. Nhìn hắn tươi cười yêu mị quỷ dị như vậy, dường như ta đã quên giờ phút này mình còn đang bị bắt làm con tin, toàn tâm sa vào nụ cười tuyệt mĩ của hắn.

Ta nắm chặt tay, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay làm tinh thần ta chấn động. Thầm nghĩ, giờ phút này nhị đương gia kia, cho dù không bị tên kia tươi cười mê hoặc, thì tươi cười như vậy ít nhất cũng sẽ làm cho hắn kinh ngạc một trận. Tính ra hắn cũng thông minh, thời khắc mấu chốt còn biết dùng mỹ nam kế. Ta phải bắt lấy cơ hội, giờ phút này không trốn, còn đợi khi nào. Ta nói thì chậm mà hành động thì nhanh, đột nhiên nâng chân lên, hung hăng đá vào chân phải của hắn.

Như mong muốn nghe được tiếng kêu như giết heo của hắn, ta nhanh chân muốn hướng phía Dạ Trạch Vũ chạy đi. Nhưng sự thật chứng minh, ta thật sự là quá ngây thơ rồi, không chạy được vài bước, ta đã bị bàn tay phía sau bắt được, “Ngươi kỹ nữ này.” Nói xong hắn lại giơ cao ngân châm, lúc này đã không hề do dự muốn lấy mạng ta.

Ta sợ tới mức nhắm chặt mắt, nhưng một hồi lâu, trên người một chút cảm giác cũng không có. Ta vội vàng mở mắt, đã thấy Dạ Trạch Vũ kia không biết khi nào đã đi tới trước ta, chỉ thấy ánh mắt hắn nghiêm nghị hạ tay phải xuống, một tiếng vang cổ quái, chất lỏng màu đỏ ấm áp bắn lên mặt ta, thân thể nhị đương gia kia xụi lơ ngã xuống, về phần đầu sao, chẳng biết đã đi đâu.

Ta nâng tay sờ sờ hai má, trên tay dấp dính, ta vừa nhìn, dĩ nhiên là máu… Ta hét to một tiếng, nháy mắt mất đi ý thức…

Khi tỉnh lại, ta nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, đây không phải là phòng của ta sao? Ta khi nào thì trở về? Ta cúi đầu nhìn nhìn trong lòng bàn tay, sạch sẽ.

Thấy ta tỉnh lại, bên cạnh Thu Ngữ vừa khóc vừa nói “Phu nhân cuối cùng cũng tỉnh, phu nhân đã ngủ cả ngày rồi.

Ta giương mắt nhìn nàng “Ta ngủ lâu như vậy ?”

“Đúng vậy. Lúc phu nhân trở về trên người đầy máu, làm nô tỳ thật sợ hãi.”

Ta từ từ đứng lên, Thu Ngữ giúp ta xuống giường. Đúng rồi, là hắn đã cứu ta.

Ta mặc thêm áo, hỏi “Dạ Trạch Vũ đâu?” Cho dù hắn có lời nói lạnh nhạt, lại cổ quái chán ghét, nhưng có tình có lễ, ta cũng phải cảm ơn hắn, dù sao hắn cũng đã tự mình đến cứu ta trở về.

“Nghe nói gia vì cứu phu nhân mà bị thương, thái y bây giờ đang bắt mạch cho gia”

Bị thương? Sao lại có thể? Ta bỗng nhiên chạy vội ra ngoài, đến phòng cách vách. Ta đẩy người phía trước ra. Trời ạ, đây là Dạ Trạch Vũ sao? Giờ phút này hắn nằm trên giường vẻ mặt trắng xanh, thậm chí ngay cả môi cũng không có huyết sắc, khuôn mặt xanh xao như quỷ, nhưng ta lại không thể nào cười nổi, thấy hắn không hề có sức lực nằm ở đó, làm cho ta quả thực không thể tin được đây chính là Dạ Trạch Vũ ngày thường luôn mặt lạnh nghiêm khắc giáo huấn người khác.

Tại sao có thể như vậy? Ta nhìn sang vẻ mặt lo lắng của An Thần bên cạnh thái y, vội vàng cầm lấy tay hắn “An Thần, ngươi nói cho ta, Dạ Trạch Vũ sao lại bị như vậy?

An Thần cúi đầu, “Phu nhân, ngân châm của nhị đương gia Thanh bang kia chứa kịch độc, gia vì cứu phu nhân, dùng thân thể thay phu nhân chắn đi công kích của hắn.”

Ta kinh ngạc quay đầu nhìn Dạ Trạch Vũ, trong lòng nhất thời khó có thể chấp nhận sự thật.

Hắn đã vì ta mà trúng một châm? Vì cái gì? Là vì cái gì đây?

Lúc này, Thái y đứng dậy, nhìn ta nói “Khởi bẩm phu nhân, Dạ đại nhân trúng độc là hoắc hương kế. Độc này là rất hung hiểm, chỉ sợ…”

Chỉ sợ? Chẳng lẽ hắn chỉ có thể chờ chết? Ta bắt lấy ống tay áo của thái y, “Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?”

Thái y cau mày, trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói “Ta nhớ rõ dược thánh từng lưu lại phương thức, nghe nói có thể giải kì độc của thế gian, bất quá bởi vì dược liệu không dễ tìm kiếm, cho nên ít người biết đến. Dược liệu này cần mất nhiều thời gian và ngân lượng để tìm, nhưng là…”

“Bất kể cái gì… ?” Một giọng nói uy nghiêm từ phía sau truyền đến, tất cả mọi người nhìn hắn, tất cả sợ hãi quỳ rạp xuống đất “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Ta bị An Ninh ở bên cạnh kéo một chút, cũng quỳ xuống theo. Hoàng đế tự mình đến xem người kia? Hắn quan trọng như vậy sao? Trong đầu lượn vòng thiệt nhiều dấu chấm hỏi không thể giải thích, ta đơn giản cũng không cần để ý đến chúng. Hiện tại quan trọng nhất là làm sao để giải độc cho Dạ Trạch Vũ?

“Bình thân, Tôn thái y ngươi tiếp tục nói.”

Tôn Thái y lên tiếng, tiếp tục nói “Nhưng là cỏ linh chi long huyết không phải có thời gian, có ngân lượng là có thể có được.”

Ta kinh hô “Chẳng lẽ sẽ không biện pháp khác sao?”

Thái y bất đắc dĩ lắc đầu, ta nhìn về phía Dạ Trạch Vũ còn đang trong hôn mê, trong lòng thật khó chịu, hắn sẽ chết sao? Tuy rằng ta thực chán ghét bộ mặt lạnh như băng của hắn, nhưng đối với hắn…

“Hóa ra là cỏ linh chi long huyết, người đâu, đem cỏ linh chi long huyết năm trước Triều Tiên tiến cống tới đây, còn cần gì nữa không? Tôn Thái y, đem những gì cần lấy đi sắc thuốc nhanh lên.” Hoàng đế trấn an cười, hạ lệnh nói. Ta bây giờ mới có tâm tư đánh giá hoàng đế này, tuy rằng nhìn qua ít nhất cũng hơn 50 tuổi rồi, nhưng là ý vị uy nghi, rất có khí phách của thiên tử. Nghĩ đến hắn cứu Dạ Trạch Vũ, trong lòng cũng có ấn tượng tốt về hắn.

Ta cuối cũng nhẹ nhàng thở ra, kinh ngạc nhìn Dạ Trạch Vũ đang nằm trên giường. Chợt thấy tay áo bị người bên cạnh kéo, ta nghiêng đầu nhìn lại, An Ninh hướng phía trước bĩu môi, ta vòng vo đi qua, thấy hoàng đế tựa tiếu phi tiếu(như cười mà không cười) nhìn ta chằm chằm, An Ninh đẩy ta một chút, thầm nghĩ “Hoàng Thượng gọi ngươi đi qua đó.”

Ta bước vài bước nhỏ tiến lên, cũng không biết nên hành lễ như thế nào, liền đơn giản quỳ xuống, “Tham kiến Hoàng Thượng.”

Hắn phất phất tay “Đứng lên đi.”

“Dạ.” Ta chống đứng dậy, thuận tiện phủi phủi đầu gối, vừa rồi thật căng thẳng, đầu gối đến bây giờ còn có chút ẩn ẩn đau.

“Ngươi là thê tử của Dạ Trạch Vũ?”

“Đúng.” Hắn tò mò nhìn ta, ta lại tò mò nhìn hắn, một thê tử của đại thần thôi, có thần kì như vậy sao? Ta có cảm giác trong mắt hắn ta như là động vật quý hiếm vậy.

Đoán là hắn đã nhìn đủ rồi, một lúc sau, hắn đột nhiên đứng lên, “Hãy chăm sóc Trạch Vũ thật tốt.” Nói xong liền mang theo người ngựa oanh oanh liệt liệt đi ra cửa lớn.

Ta ngay cả “Vâng” đều đã quên đáp, chính là trừng mắt nhìn hoàng đế đột nhiên xuất hiện, đột nhiên trốn chạy này.

Không lâu sau, Tôn thái y cầm bát thuốc thật cẩn thận uy Dạ Trạch Vũ hét lên một tiếng, “Hô…” Một phòng người chỉnh tề đến độ hô khẩu khí, ta nghe buồn cười, không khỏi cũng thoải mái không ít, cuối cùng cũng được an toàn rồi.

Ta nhìn hắn nặng nề ngủ, trong lòng đã có cảm giác vui mừng, người kia, tính tình tuy kém nhưng sống vẫn rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.