Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 4: Ngũ quốc




“Ca… không chỉ giết Hứa Sơn, ta còn muốn tự mình đem hắn vứt đến đồng nội hoang vùng ở ngoại, tận mắt nhìn thấy toàn gia hắn ba người đều bị dã cẩu ăn tươi nuốt sống!“

Phảng phất không chịu thua kém, dường như khó hiểu mối hận trong lòng nàng.

“Được rồi!” Hạng ngạo ngây thơ không có cách nào làm nàng bình tâm lại rồi.

Trong phòng giam âm u ẩm ướt.

Mai Tuyết Tình đi ở phía trước, hai vị đại thần đi theo phía sau.

Ngục tốt mở cửa đại lao.

“Hai vị đại nhân, nghe nói người nào uống hạc đỉnh hồng loại độc dược này, thất khiếu chảy máu mà chết, bộ dáng rất kinh khủng, buổi chiều ngủ đều bị ám ảnh mà gặp cơn ác mộng!“

Mai Tuyết Tình nhìn hai vị đại thần liếc mắt một cái, “Nếu có hứng thú, không ngại cùng tiến vào xem!“

“Không được… Không được…“

Hai vị đại thần run lập cập, “Hay là vi thần cứ ở bên ngoài chờ vậy! Sau đó, vi thần trực tiếp khám nghiệm thi thể là được rồi!“

Đều do Vương lão đầu đề nghị, bằng không không có người nào nguyện ý đến nơi âm u không có ánh nắng mặt trời này chứ!

Công chúa nói muốn tự mình xử trí thì cứ để cho nàng tự xử trí đi, công chúa đối với cả nhà Hứa Sơn hận thấu xương như vậy, còn có thể tự mình thả cả nhà hắn ra sao?

Lại còn phái hai người đến giám sát nữa, thật sự là phiền phức!

Đứng ở ngoài cửa đại lao, hai vị đại thần trong lòng oán giận.

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hứa Sơn tội đại cực ác, làm thương tổn đương kim công chúa, ứng với công chúa bản thân thỉnh cầu, Trẫm đồng ý để công chúa tự mình xử trí. Khâm thử.

“Hứa Sơn, đây là thánh chỉ của hoàng đế…” Sau khi tuyên đọc xong, Mai Tuyết Tình mở ra thánh chỉ trong tay đưa cho Hứa Sơn xem.

Hứa sơn quỳ trên mặt đất, sau khi xem xong, sắc mặt khẽ biến.

Mai Tuyết Tình đưa lưng về phía cửa, hướng về phía hắn khẽ lắc đầu.

Hứa Sơn quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái, “Tạ chủ long ân!“

Cả nhà ba người uống xong hạc đỉnh hồng, không lâu sau thì khí tuyệt bỏ mình.

“Hai vị đại nhân, có thể lại đây rồi!” Mai Tuyết Tình không chút hoang mang phân phó.

Một vị đại thần vươn hai ngón tay trước mũi bọn họ, xác định thật là không còn hô hấp nữa, mới nói: “Công chúa, có thể nâng đi ra ngoài!“

Hai vị ngục tốt tiến lại, đem tử thi ba người nâng lên đem ra khỏi ngục thất bỏ lên xe ngựa.

“Đi, ta muốn đem bọn họ vứt đến đồng nội hoang ở ngoại ô…” Mai Tuyết Tình quay đầu lại yêu cầu hai vị đại thần, “Hai vị đại nhân chi bằng cũng cùng đi với bổn cung xem qua một chút đi!“

“Miễn rồi… Miễn rồi…“

Hai vị đại thần lắc đầu, trời đang giá rét, xem thi thể bị dã cẩu cắn xé, thật là chuyện mất hứng!

Công chúa vậy mà lại có thể hăng hái như vậy!

“Đi…” Mai Tuyết Tình phân phó.

Xe ngựa cuồn cuộn xa luân vung lên một trận cát bụi…

Ra khỏi kinh thành.

“Dừng… Hàn thanh… Dừng…” Mai Tuyết Tình hô lên.

“Hu…” Hàn Thanh dừng xe ngựa lại, “Công chúa, chuyện gì?“

“Mau tới… Giúp giúp ta…” Mai Tuyết Tình ló đầu ra hô.

“Chuyện gì?” Hàn Thanh xốc màn xe lên, nhìn thấy Mai Tuyết Tình đang ôm Tráng nhi, đổ vật gì vào trong miệng hắn.

“Công chúa… Ngài… Ngài đang làm cái gì vậy?” Hàn Thanh khó hiểu, ôm một người chết, lại còn cho hắn uống vật gì nữa, công chúa có phải hay không đã bị kích động rồi?

“Mau tới… Ngươi xoa bóp cằm hài tử…“

Mai Tuyết Tình phân phó, “Mau lên, trời tối rồi không còn kịp nữa!“

“Công chúa, ngài đang làm cái gì vậy?” Hàn thanh hồ đồ rồi.

Nhưng mà, hắn lại chiếu theo chỉ thị của Mai Tuyết Tình làm.

Chỉ chốc lát sau, Tráng nhi sắc mặt hồng hào trở lại, hô hấp cũng có rồi.

“Công chúa… Ngài… Ngài đây là đang làm cái gì vậy?“

Hàn Thanh không thể tin được.

“Làm cái gì, ngươi không nhìn thấy sao?” Mai Tuyết Tình nhìn hắn một cái, “Bằng không tìm ngươi làm gì?“

“Công chúa… Hoàng thượng biết không?“

Hàn Thanh vẫn không hề ngừng động tác tay.

“Trở về, ta sẽ nói lại cho hắn biết!“

Mai Tuyết Tình đầu cũng không ngẩng lên, “Hắn từng đáp ứng qua ta, nói không giết Hứa Sơn!“

Thời gian không lâu sau, mẫu thân Tráng nhi cùng với Hứa Sơn cũng đều có hô hấp lại.

“Công chúa…” Hàn Thanh nghĩ muốn nói cái gì đó, nhưng bị Mai Tuyết Tình ngăn lại.

“Không cần lo lắng cho ta!” Mai Tuyết Tình ngăn cản hắn nói, “Ta sẽ xử lý tốt!“

Hàn Thanh thở dài một hơi, công chúa này lá gan cũng rất lớn.

Bất quá, hắn trong lòng cũng ấm áp, chuyện lớn như vậy, Mai Tuyết Tình không tìm người khác, hết lần này tới lần khác tìm đến hắn, rõ ràng Mai Tuyết Tình vốn là rất tín nhiệm hắn.

… … … … … … … … … … … … … … … … … … … … …

“Tạ ơn công chúa thi ân không giết…” cả nhà ba người quỳ trên mặt đất, không ngừng khấu đầu cảm tạ.

“Mau đứng lên… Mau đứng lên…” Mai Tuyết Tình nâng bọn họ dậy, “Không phải là công lao của ta, vốn là Hoàng thượng bảo ta làm như vậy! Muốn cảm tạ, các ngươi cứ tạ ơn Hoàng thượng đi!“

Cả nhà ba người hướng về phía kinh thành vừa lại vừa dập đầu, “Tạ ơn Hoàng thượng thi ân không giết!“

Mai Tuyết Tình từ trong tay áo móc ra một tấm ngân phiếu, còn có một chút bạc vụn, “Thứ này cho các ngươi mang theo, sau này có thể sử dụng, nhớ kỹ, đi càng xa càng tốt!“

“Tạ ơn công chúa…“

Vừa lại vang lên tiếng dập đầu bái tạ. “Tìm được nơi dừng chân, cho ta biết tin tức, tránh cho ta trong lòng nhớ thương!“

Mai Tuyết Tình kéo tay mẫu thân Tráng nhi lưu luyến không rời, “Nhớ cho ta biết tin tức, cứ cho người trực tiếp tìm gặp Hàn Thanh báo là được rồi!“

“Được…” mẫu thân Tráng nhi chảy xuống nước mắt nóng bỏng.

“Còn nữa, huynh đệ của ngươi, ta tin tưởng Hoàng thượng cũng không làm khó bọn họ, các ngươi cứ yên tâm rời đi!” Mai Tuyết Tình nói với Hứa Sơn.

“Tạ ơn công chúa…” Hứa Sơn thật không biết nên nói gì hơn, đại ân không lời nào cám ơn hết được, nhân tiện đều ghi tạc trong lòng!

“Còn có thật nhiều chuyện, các ngươi nhất định muốn hỏi ta, thời gian gấp gáp, chờ sau này có cơ hội gặp mặt, chúng ta lại trò chuyện!“

Mai Tuyết Tình cuối cùng ôm lấy Tráng nhi hôn một cái, “Các ngươi đi nhanh đi!“

Nhìn một nhà ba người biến mất trong bão cát, Hàn Thanh cùng Mai Tuyết Tình mới trở lại kinh thành.

Trên chiếc noãn giường mới vừa kiến lập, Hạng Ngạo Thiên đang chờ Mai Tuyết Tình.

Mai Tuyết Tình đi vào trong phòng, cẩn thận cài chốt cửa lại, chuẩn bị thoải mái nghỉ ngơi một chút. Quá mệt mỏi rồi, nàng cũng muốn tĩnh tâm suy nghĩ, như thế nào đem chuyện này nói cho Hạng Ngạo Thiên.

Quay người lại, phát hiện Hạng Ngạo Thiên đang ngồi trên noãn giường, cười khanh khách nhìn nàng.

Mai Tuyết Tình thiếu chút nữa kinh hô lên tiếng!

“Ngươi… Ngươi đến đây lúc nào?“

Mai Tuyết Tình tâm thần bất an hỏi.

Xem ra, không có thời gian suy nghĩ xem như thế nào cùng hắn nói chuyện này rồi, người ngay trước mặt, lúc này chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.

“Mệt không?“

Hạng Ngạo Thiên giúp Mai Tuyết Tình đem áo choàng cỡi ra, ôm nàng bế lên trên noãn giường.

Mai Tuyết Tình trong lòng ấm áp, có một nam nhân yêu thương mình nhiều như vậy, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, một loại cảm giác chưa bao giờ từng có.

Mai Tuyết Tình vứt bỏ ý định ban đầu, thật lòng yêu nhau không nên có điều giấu diếm, hay là nói thật ra hết đi, hắn hẳn là có thể hiểu.

Không hề quanh co lòng vòng, Mai Tuyết Tình đi thẳng vào vấn đề mà nói, “Ngạo thiên, kỳ thật ta không muốn cho cả nhà Hứa Sơn chết hết…“

Nàng vùi đầu vào trong lòng Hạng Ngạo Thiên, hấp thu sự ấm áp trên người hắn.

“Vậy ngươi như thế nào lại có ý nghĩ nông nổi, thế nào cũng phải đòi đem bọn họ ra giết? Khiến cho ta hoàng đế này cũng bị lừa gạt rồi!“

Hạng Ngạo Thiên đem Mai Tuyết Tình ngã xuống trên noãn giường, cùng lúc vốn là làm cho nàng mau chóng ấm lên, cùng lúc cũng vì mình muốn cướp đoạt.

“Ngạo thiên, ta không muốn giết bọn!“

Mai Tuyết Tình nghiêm túc nhìn chăm chú vào hai mắt Hạng Ngạo Thiên.

End chap 97

Phi Tử của Ca Ca:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.