Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 24: Âm mưu




Để lại phong thư, Hàn Thanh cùng Mai Tuyết Tình ra khỏi cửa thành, chạy về hướng biên cảnh!

Hàn Thanh phát hiện ngựa Mai Tuyết Tình cỡi không phải là Truy Nguyệt, “Công chúa, con ngựa này, ty chức phảng phất như đã gặp qua nơi nào rồi!”

Vù vù tiếng gió thổi xẹt qua bên tai.

“Vốn là của Trần Nhất Kiếm…” Mai Tuyết Tình lớn tiếng trả lời, không biết, Hàn Thanh có thể nghe thấy hay không.

Hàn Thanh đối với hành động của Mai Tuyết Tình thật rất kinh ngạc, quả thực không thể nào tin được, nơi quê hương của nàng nữ nhân đều giống như nàng như vậy sao?

Như vậy cũng đủ làm cho các nam nhân đau đầu rồi!

Mai Tuyết Tình vui mừng nắm trong tay lệnh bài, vốn là được đặc biệt ban cho, nói cách khác, nàng chỉ cần đợi được đến ngày mai, ban ngày là có thể vào thành rồi!

Như vậy, kế hoạch nguyệt lão của mình liền tuyên cáo thất bại.

Hai người khoái mã không ngừng gia tăng, lúc trời vừa hừng đông, tìm một quán ăn nhỏ ven đường dừng lại, người cần phải bổ sung thể lực, ngựa càng cần hơn nữa!

Lúc ăn cơm, Mai Tuyết Tình đem mọi chuyện đầu đuôi ngọn nguồn, đại khái sơ lược qua một lần cho Hàn Thanh nghe!

Nàng nói, Trần Nhất Kiếm bị bệnh, chỉ có Ngạo Mai mới có thể chữa, Trần Nhất Kiếm còn muốn sớm quay về Nam Trần quốc, cho nên, nàng không thể không đến biên cảnh, mang quan binh Nam Trần quốc đến.

Về phương diện nào đó, chính là mong muốn có người của Nam Trần quốc, tiếp hắn trở về, về phương diện khác, Mai Tuyết Tình cũng muốn nghiệm chứng lời của Trần Nhất Kiếm, chuyện ngọc bội có thể điều động đại quân, là có thật hay là không!

Nàng đương nhiên không nói cho Hàn Thanh biết, nàng đã cho Trần Nhất Kiếm uống thang dược!

Chính là tam mỵ tán cùng nhuyễn cân tán!

Những thứ này đều là do nàng, hướng lão thái y cầu có được!

Ra là, nàng muốn lão thái y cho nàng thất mỵ tán, tựa như nàng lần trước trúng phải loại dược này!

Thế nhưng, lão thái y nói, loại dược này đa số chỉ lưu truyền lưu trong chốn giang hồ, trong hoàng cung chỉ có tam mỵ tán, chính là để hoàng đế dùng!

Đáng tiếc, hoàng đế tiếp xúc nữ sắc thời gian không nhiều lắm, hắn còn chưa từng có dùng qua! Đoạn đường đi về phía trước, có Hàn Thanh làm bạn, bọn họ lộ trình ít nhiều gì cũng bớt hiu quạnh.

Còn chưa tới giữa trưa, bọn họ đã tới biên cảnh rồi.

Trong Đông trạch viện.

Tiểu Hoa chuẩn bị xong thức ăn bưng đến trước mặt Trần Nhất Kiếm.

“Đại ca ca, tỷ tỷ nói, nếu ngươi ăn hết những thứ này, Ngạo Mai tỷ tỷ sẽ tới gặp ngươi!” Tiểu Hoa nói một mạch những gì Mai Tuyết Tình căn dặn trước lúc đi.

Trần Nhất Kiếm mỉm cười.

Nàng không nói, hắn cũng là sẽ ăn sạch, đoạn đường tới đây, chưa uống miếng nước nào, lại càng chưa ăn chút gì! Lúc này, trong bụng hắn đúng là đang trống rỗng kêu lên đây!

Tiểu Hoa né đi ra ngoài, sau khi phỏng chừng Trần Nhất Kiếm ăn xong, nàng thu thập chén bát. Sau đó, lại bưng ra một ly trà cho Trần Nhất Kiếm.

Trà lạnh rồi, uống hết nước. Ngạo Mai như thế nào vẫn còn không có ra đây?

Trần Nhất Kiếm rốt cục nhẫn nại không chịu nổi, hắn chạy đến bên ngoài cửa phòng Ngạo Mai.

“Bang.. bang…” tiếng đập cửa dồn dập vang lên.

“Tỷ tỷ, vào đi.” Trong phòng truyền đến thanh âm của Ngạo Mai. Thanh âm khàn khàn, phảng phất như đã khóc đến khản tiếng.

Trần Nhất Kiếm đẩy cửa bước vào.

Ngạo Mai quay đầu, hai mắt sưng đỏ ửng.

“Ngươi… Ngươi… Người nào cho ngươi vào?” Thân đứng lên, đi tới. “Ngươi đi ra ngoài!” Nàng dùng sức khước từ Trần Nhất Kiếm. Trần Nhất Kiếm nhanh tay lẹ mắt, hắn giữ cửa khép lại, dùng thân mình dựa vào cánh cửa, vẫn cứ như ánh mặt trời ấm áp tươi cười.

“Ngươi đi ra ngoài!” Ngạo Mai dùng sức đẩy Trần Nhất Kiếm. Trần Nhất Kiếm vẫn bất động, tiếp tục mỉm cười nhìn nàng. Ngạo Mai đấm đánh đối với hắn mà nói, không tạo được bất cứ uy hiếp gì. Trái lại, hắn hơi dùng một chút lực, nhân tiện đem Ngạo Mai ôm vào trong lòng rồi.

Đột nhiên, trong tích tắc hắn nghĩ muốn âu yếm, cả người đột nhiên thấy như không khỏe.

“Ngạo Mai?” Hắn đẩy Ngạo Mai ra, thẳng tới bên giường, nằm xuống, “Ta mệt mỏi quá.”

Ngạo Mai tưởng rằng hắn cố ý trêu chọc, không thèm để ý đến hắn nữa.

Rời khỏi phòng của mình, đi tới phòng của Mai Tuyết Tình.

“Tỷ tỷ.” Không người nào trả lời. “Tỷ tỷ?” Vừa lại gọi lên một tiếng.

“Ngạo Mai tỷ tỷ, Ngạo Sương tỷ tỷ xuất môn làm việc rồi!” Tiểu Hoa tiếp tục đọc thuộc lòng những gì Mai Tuyết Tình dạy nàng, “Tỷ tỷ lúc gần đi có nói qua, Đại ca ca bị bệnh, chỉ có ngươi mới có thể chữa trị!” Tiểu Hoa xoay người, hướng ra phía ngoài chạy đi. “Được rồi, ta phải về nhà đây, ba ngày sau sẽ trở lại!”

Ngạo Mai nghi hoặc khó hiểu, “Tại sao?”

“Không biết, tỷ tỷ lúc gần đi chỉ căn dặn vậy!” thân ảnh bé nhỏ của Tiểu Hoa dần biến mất trong bóng đêm.

“Trần Nhất Kiếm…” Ngạo Mai chạy về phòng của mình, “Ngươi như thế nào bị bệnh, ngươi bị bệnh gì?”

“Không có gì quan trọng, có thể là đường xá xa xôi, làm mệt mỏi!” Tưởng Ngạo Mai quan tâm mình, Trần Nhất Kiếm an ủi nàng.

Trần Nhất Kiếm cố nén cảm giác nóng hừng hực từ phía bụng dưới bốc lên, tại sao bôn ba mệt nhọc như thế, hắn còn có dục vọng phát sinh? Thân thể vốn mệt nhọc, thế nhưng trong lòng không ngừng cuồn cuộn nảy sinh ham muốn dục vọng, điều này thật ngoài hiểu biết về y liệu của hắn!

“Vậy làm sao bây giờ đây? Tỷ tỷ trước khi đi có nói, chỉ có ta mới có thể trị liệu bệnh của ngươi, nhưng mà ta không biết y thuật!” Ngạo Mai thật sự nóng nảy. Mặc dù biểu hiện ra, nàng hận Trần Nhất Kiếm, nhưng tận sâu trong nội tâm chính là một mực tưởng nhớ hắn. Hơn nữa khi nghe được tin tức hắn mắc bệnh, thật làm cho nàng càng thêm lo lắng.

“Cái gì?” Trần Nhất Kiếm ngẩng đầu, Ngạo Mai nói làm cho hắn đột nhiên hiểu rõ ra vài phần.

Hắn mặc dù thân là hoàng đế cao quý, nhưng mà, hắn có tinh thông một chút y thuật! Chẳng lẽ…. Chẳng lẽ nàng hạ dược mình rồi? Bằng không Ngạo Mai như thế nào lại nói như vậy? Hơn nữa, nàng biết Ngạo Mai không biết y thuật!

Trần Nhất Kiếm vừa lại hồi tưởng lúc Tiểu Hoa nói, “Đại ca ca, tỷ tỷ nói, nếu ngươi ăn hết những thứ này, Ngạo Mai tỷ tỷ sẽ tới gặp ngươi!”

Thì ra, nàng quả nhiên hạ dược trong thức ăn của hắn rồi!

Nữ nhân này!

Trần Nhất Kiếm phân tích ngọn nguồn mọi chuyện.

Chẳng lẽ… Chẳng lẽ nàng hạ dược là vì thành toàn Ngạo Mai cùng chính mình? Thế nhưng, nếu Ngạo Mai không cứu mình, vậy công lực của hắn sẽ bị hao tổn! Cái này cũng thật phiêu lưu mạo hiểm rất nhiều!

“Tỷ tỷ của nàng đâu?” Trần Nhất Kiếm thân thể suy yếu. Hắn cảm giác được trên người khí lực đang từng chút từng cút một như tiêu tán đi. Bụng dưới nghẹn trướng làm cho hắn càng lúc càng thêm khó chịu.

“Tiểu Hoa nói, tỷ tỷ đi ra ngoài, qua vài ngày nữa mới có thể trở về!” Ngạo Mai không biết gì, cho nên nàng thành thật trả lời.

Nữ nhân đáng căm hận kia!

“Ngươi đến tột cùng nơi nào cảm thấy không thoải mái?” Ngạo Mai nhìn ra được, Trần Nhất Kiếm không phải giả bộ. Nàng vươn bàn tay nhỏ bé, sờ lên trên trán của hắn. Như thế nào lại nóng đến như vậy?

“Đừng lo lắng, thật là vô dụng!” Trần Nhất Kiếm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, “Tỷ tỷ nàng bỏ nhuyễn cân tán hay đại loại cái gì đó vào trong thức ăn của ta…!” Hắn không nói cho nàng biết còn có xuân dược, sợ Ngạo Mai không tiếp nhận được. Nếu không hắn vô cùng tín nhiệm các nàng, cũng không phải xuất hiện cục diện chật vật trước mắt này!

“Cái gì!” Ngạo Mai kinh ngạc không thôi! Tỷ tỷ như thế nào lại làm ra loại chuyện này? “Vậy phải làm sao bây giờ?” Trong lúc nhất thời, Ngạo Mai không có chủ ý. Nhưng mà, Trần Nhất Kiếm cũng không có thể lừa gạt nàng ah! Chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự hạ dược? “Phải rồi… Hay là, ta vào trong trấn tìm cho ngươi vài thang dược nha!” Ngạo Mai thật lòng khẩn trương lo lắng cho Trần Nhất Kiếm.

Trần Nhất Kiếm nắm chặt tay nàng không muốn buông ra. Bàn tay nhỏ bé của nàng so với nhiệt độ cơ thể của hắn, man mát lành lạnh, thật thoải mái! “Nàng có thể bận lòng vì ta như vậy cũng đủ lắm rồi!” Trần Nhất Kiếm trong lòng vô cùng ấm áp địa, xem ra, hắn lần này không có đến vô ích. Ít nhất biết được, Ngạo Mai thật quan tâm hắn!

“Trời tối như vậy rồi, nàng một thiếu nữ đi ra ngoài một mình, ta thật rất lo lắng!” Trần Nhất Kiếm thay Ngạo Mai lo âu, “Nếu nàng có gì sơ xuất, ta sẽ rất đau lòng!” Trần Nhất Kiếm tình ý chân thành tha thiết, “Ta sẽ cố chịu đựng, hẳn là tánh mạnh không có gì đâu, nàng đừng quá bận tâm!”

Ngạo Mai trong mắt ngấn đầy nước mắt. Hắn hóa ra vẫn còn đang quan tâm mình! “Ngạo Mai, giúp ta mang một chậu nước lạnh đến đây!”

“Được...” Ngạo Mai vội vàng chạy đi. Bây giờ có bảo nàng lên núi đao, hay nhảy xuống chảo dầu cũng không sợ nữa rồi, chỉ cần Trần Nhất Kiếm không có việc gì là được! Hoạn nạn mới thấy chân tình!

Nhìn thân ảnh Ngạo Mai biến mất sau cửa, Trần Nhất Kiếm di chuyển thân thể suy yếu, gượng ngồi dậy, sau đó ngồi xếp bằng, ngồi trên mặt đất lạnh như băng. Hắn cố gắng đè nén dục vọng trong lòng xuống. Nữ nhân đáng căm hận kia, không biết đã cho bao nhiêu dược vào thức ăn của hắn? Bình thường mà nói, hắn là người có nội công, hạ dược liều lượng nhỏ đối với hắn mà nói không tạo được chút thương tổn nào! Nhưng mà, hiện tại trong lòng hắn vô cùng trống rỗng, không chút sức sực, phản ứng của thân thể, làm cho hắn có chút khó khăn khống chế.

Ngạo Mai bưng vào một chậu nước lạnh, bên trong chậu nước còn có một cái khăn. “Ah? Ngươi như thế nào lại ngồi dưới đất?” Ngạo Mai muốn nâng hắn dậy, “Đứng lên! Tới đây, đứng lên đi!”

Ngạo Mai vươn cánh tay, muốn đem hắn dìu đỡ đứng lên.

“Không nên, như vậy thoải mái hơn một ít!” Trần Nhất Kiếm nhìn giai nhân trước mắt, trong ngực phập phồng không chừng, khí tức cũng nặng nề hẳn lên.

“Vậy để ta giúp ngươi lau mặt?” đôi tay nhỏ bé trắng noãn ngâm vào trong nước, trước mắt Trần Nhất Kiếm xem ra, đối với hắn vô cùng mê hoặc.

“Ba…” một tiếng, Trần Nhất Kiếm gạt đôi tay đang ngâm trong nước của Ngạo Mai ra, bưng chậu nước lên, xôn xao một tiếng, không chút nào chần chờ trút đổ hết nước từ trong chậu lên trên đầu của mình. Nước, từ đỉnh đầu chảy xuống tới trên mặt đất. Chỉ trong chớp mắt, trên mặt đất đã có một vũng nước lênh láng. Tình thế thật ngoài dự liệu của Ngạo Mai.

“Ngươi… Ngươi…” Ngạo Mai hơi nhảy dựng lên một chút, sau đó tìm đến hai khăn lông sạch sẽ, không để ý Trần Nhất Kiếm phản đối, dùng khăn lau khô đầu tóc của hắn.

“Ngươi đến tột cùng nơi nào không thoải mái?” Vừa lau vừa túm lấy Trần Nhất Kiếm, “Mau đứng lên, rất lạnh rồi, muốn ngã bệnh sao!” Ngạo Mai bàn tay nhỏ bé đụng chạm đến trên mặt hắn, trên cần cổ, trên vòm ngực, loại cảm giác này giống như là một cơn gió mát, chầm chậm làm cho hắn tứ chi khoan khoái dễ chịu. Nhưng càng lúc thân thể càng nóng bức, nhắc nhở hắn, dược lực lợi hại nhất vẫn còn chưa có phát huy ra.

“Đừng chạm ta” cố kềm nén khát vọng đem nàng ôm vào trong lòng, Trần Nhất Kiếm đẩy tay Ngạo Mai ra.

“Ngươi đến tột cùng là làm sao vậy? Nói cho ta biết, nơi nào không thoải mái?” Ngạo Mai hai mắt đẫm lệ long lanh trong suốt. Hắn như thế nào lại đột nhiên cáu kỉnh như vậy? Vốn dĩ, hắn không phải như thế!

“Cởi bỏ y phục ra đưa đây, ta mang đến cho ngươi y phục của hoàng huynh!” Ngạo Mai có ý giúp hắn cởi bỏ y phục, hôm nay nàng đã bất chấp lễ nghi nam nữ thụ thụ bất thân rồi.

Trần Nhất Kiếm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, trong mắt tình dục mông lung, “Vô dụng, nàng có biết, tỷ tỷ của nàng hạ dược gì vào tromg thức ăn của ta không? Vốn là xuân dược!”

Hắn không thể không nói cho nàng biết sự thật. Bởi vì xem bộ dáng, dược lực một chốc vốn là biến mất không được. Hắn cẩn thận quan sát phản ứng của Ngạo Mai. Ngạo Mai đầu tiên là giật mình, vẻ mặt khó tin, sau đó mặt đột nhiên ửng hồng hẳn lên! Tiếp sau đó, nàng đột nhiên xoay người đi.

Trần Nhất Kiếm dùng hết khí lực toàn thân, kéo lấy cánh tay của nàng, “Ngạo Mai, nàng đi đâu?”

“Ta đi lấy y phục cho ngươi!” Ngạo Mai không dám nhìn thẳng vào hắn.

Trần Nhất Kiếm buông nàng ra, lảo đảo đi đến bên giường, cởi bỏ y phục ướt sũng, nằm gối đầu lên người của Ngạo Mai, hấp thu khí tức của nàng. Trần Nhất Kiếm phát hiện, trong lòng hắn đột nhiên yên tĩnh không ít.

Thu hồi y phục ướt, Ngạo Mai nhẹ gạt tay hắn, đem y phục khác đặt cạnh bên người hắn.

“Ngươi… Ngươi thay đi!” Nhẹ nhàng rời bước, phải đi.

“Nàng xem bộ dáng ta, còn có thể tự mình thay sao?” Trần Nhất Kiếm cười khổ mà nói. Nữ nhân đáng hận kia hạ dược thật không chút nương tình, hại người thật nặng ah! Mặc dù, hắn còn có chút khí lực để thay y phục, nhưng mà, hắn không muốn tự mình thay, hắn hy vọng Ngạo Mai thời khắc nào cũng bên cạnh bồi tiếp hắn.

Ngạo Mai không có cự tuyệt. Đôi tay nhỏ bé mát lạnh, dán trên da thịt hắn, Trần Nhất Kiếm nhắm chặt hai mắt. Hắn sợ chính mình trong trường hợp mở mắt ra, sẽ như hổ đói chụp mồi, đem Ngạo Mai đặt ở dưới thân, hắn không phải không muốn như vậy! Hắn thật không nghĩ tới, trong tình huống bản thân mình trúng xuân dược, lại cùng Ngạo Mai phát sinh chuyện như vậy!

Ngạo Mai cảm thụ được khí tức nặng nề cùng thân thể nóng bỏng của hắn. “Hay là… Hay là…, chúng ta… chúng ta...” Ngạo Mai không biết như thế nào mở miệng, nàng cầm lấy bàn tay to của Trần Nhất Kiếm đặt lên trên ngực của mình, hy vọng hắn có thể hiểu rõ được ý tứ của mình.

Trần Nhất Kiếm trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp, vô cùng cảm động. Hắn mỉm cười yếu ớt.

“Không có sao đâu, đến đây, nằm xuống bên cạnh ta, để ta ôm nàng là được rồi!” Ngạo Mai ngoan ngoãn để Trần Nhất Kiếm ôm vào trong lòng. “Ta nghĩ nếu chúng ta đang trong tình huống bình thường ta thật sự muốn nàng, nhưng bây giờ, nếu ta làm, đối với nàng thật không công bình!” Nhè nhẹ vỗ vào sau lưng Ngạo Mai, “Ngủ đi, nàng có phần tâm ý này, ta thật rất cao hứng rồi!”

Ngạo Mai đôi mắt khép chặt từ khóe mắt dòng lệ nóng hổi trào ra, nước mắt thấm ướt một vùng áo của Trần Nhất Kiếm. Trần Nhất Kiếm cảm nhận được phần tình cảm ấm áp, hắn càng siết chặt vòng tay ôm Ngạo Mai vào trong lòng. Nữ nhân này, hắn nhất định lấy rồi!

Ngày hôm sau, bằng vào chính nội lực và lý trí của chính mình, Trần Nhất Kiếm đã từ trạng thái suy yếu dần khôi phục lại. Mặc dù vẫn vô lực, nhưng hắn có thể tự mình trị liệu được rồi! Xuân dược mặc dù vẫn thường lệ phát tác, thế nhưng, hắn cũng có thể ứng phó tự nhiên. Xuất phát từ sự tôn trọng đối với Ngạo Mai, bọn họ qua một đêm tương an vô sự.

Cố gắng xê dịch, di chuyển thân thể tới chuồng ngựa, mới phát hiện ngựa yêu của mình không có ở đó rồi! Trần Nhất Kiếm thất kinh, khẳng định là nữ nhân kia lại giở trò ma quỷ! Xem ra, hôm nay có muốn trốn chạy cũng không chạy được nữa rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.