Tứ Sinh Tứ Thế: Chuyện Tình Yêu Của Một Cỏn Rắn Nhỏ

Chương 44




Sau một hồi đại chiến, Đỗ Long ôm Lâm Nhã Hân nằm nghỉ trên giường, Đỗ Long đột nhiên hỏi:

- Hân nhi, em có muốn biết tiêu vương của cuộc chào bán công khai này là viên đá nào không?

Lâm Nhã Hân kinh ngạc ngẩng đầu lên nói:

- Còn chưa bắt đầu đấu giá mà, chẳng lẽ anh đã nhìn ra?

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Đại khái đã đoán được rồi, em cũng thử đoán xem, tiêu vương của năm nay sẽ đạt tới giá như thế nào?

Lâm Nhã Hân bắt đầu suy tư, tư duy của Đỗ Long và cô trong nháy mắt đã kết nối với nhau, rồi nghĩ tới chuyện trong tương lai...

Liên tiếp mấy ngày, Đỗ Long đều bận rộn chụp ảnh và vẽ các vòng tròn, gạch chéo trên mỗi bức ảnh. Sau đó hàng ngày vào buổi tối hắn lần lượt chuyển danh sách nguyên liệu chọn ra được cho Trần Tử Giang, Du Tinh Thần, Lâm Nhã Hân mỗi người một bản.

Khi phiên chào bán công khai diễn ra được hơn nửa thời gian, Đỗ Long đã xem qua một lượt hơn mười ba nghìn viên đá trong phiên chào bán này. Chọn ra trong số đó tổng cộng hơn bảy trăm viên đáng được đem ra đấu giá. Khi hắn chuyển tờ danh sách cuối cùng cho Trần Tử Giang, hắn nói:

- Mọi thứ đều ở đây cả, không còn việc gì nữa, tôi định ngày mai sẽ về nước.

Trần Tử Giang chỉ hơi kinh ngạc, anh ta nói:

- Chu tiên sinh ngày mai sẽ đi thật sao? Vậy thì thật đáng tiếc, trước giờ tôi không có nhiều thời gian nói chuyện với ngài. Chu tiên sinh, lần này chúng ta hợp tác rất vui vẻ, sau này phải chăng chúng ta nên tăng cường hợp tác nhỉ?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Điều này... Chỉ sợ không thể được. Tử Giang, cậu cũng đoán ra được phần nào rồi, tôi là người mang chức trách trên mình, thời gian có hạn. Chuyện trốn đi như thế này chỉ có thể làm một lần, nếu làm không tốt trong nước sẽ cho rằng tôi lẩn trốn đấy. Lần này kiếm đủ tiền rồi, tôi muốn rửa tay gác kiếm, đợi mười mấy năm nữa nghỉ hưu rồi tôi sẽ lại hợp tác với cậu.

Trần Tử Giang thở dài nói:

- Vậy thì thật sự đáng tiếc, kỳ thật với năng lực của Chu tiên, sao phải làm việc trong chính phủ chứ? Chỉ cần Chu tiên sinh và tôi liên kết hợp tác làm ăn lớn vài năm thôi, thì tiền kiếm được tiêu mấy đời cũng chưa hết, đó thực sự là chuyện quá dễ dàng.

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Tiền là thứ mà khi đã kiếm được tới một mức độ nào đó thì sẽ không còn cảm giác nữa. Làm quan vẫn tốt hơn, ngồi một chỗ mà tạo phúc muôn dân.

Trong lòng Trần Tử Giang khinh miệt: “Cho dù ông có làm quan thì cũng là ông quan hồ đồ, háo sắc.

Trần Tử Giang miệng khó nén thất vọng nói:

- Vậy thì thật đáng tiếc… Tuy nhiên mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, nếu Chu tiên sinh đã quyết ý như thế, tôi đây cũng không dám miễn cưỡng, chỉ hy vọng Chu tiên sinh suy nghĩ thêm một chút...

Đỗ Long quả quyết nói:

- Tôi đã suy nghĩ lâu rồi, không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa.

Trần Tử Giang thở dài:

- Vậy được, nếu Chu tiên sinh đã quyết ý, tôi cũng không nhiều lời nữa. Chắc Chu tiên sinh vẫn chưa mua vé máy bay đi nhỉ? Tôi sẽ cho người đi đặt vé cho ngài.

Đỗ Long nói:

- Không cần, tôi đã mua rồi, ngày mai tôi gọi taxi ra sân bay là được. Băng Thanh và Tiểu Tống vẫn ở lại đây chơi, cậu hãy thay tôi chăm sóc cho các cô ấy nhé. Đương nhiên, ý tôi không phải là kiểu chăm sóc như cậu vẫn làm với các cô gái khác.

Trần Tử Giang cười nói:

- Chu tiên sinh không cần phải lo lắng, tôi biết nên làm như thế nào. Nếu Chu tiên sinh đã đặt xong vé máy bay rồi, vậy thì tôi chỉ có thể cầu chúc tiên sinh lên đường bình an…

Sau khi đi khỏi Trần Tử Giang lập tức gọi một thủ hạ tới, sai gã đi tra các chuyến bay trong ngày mai. Tin tức nhanh chóng được báo về, nói rằng không có ai mang họ Chu đặt vé ngày mai.

Trần Tử Giang nhíu mày, nghĩ thầm: “Chu Dịch Thăng tại sao phải gạt mình? Lẽ nào chỉ là tạm thời hắn chưa đặt vé máy bay?

Trần Tử Giang nói với thủ hạ của anh ta:

- Cứ cách một giờ cậu gọi điện thoại thăm dò, chẳng lẽ hắn còn có thân phận giả khác? Không thể như thế được...

Sáng sớm hôm sau, Trần Tử Giang cố ý muốn đưa Đỗ Long ra sân bay, Đỗ Long đành phải chấp nhận. Trần Tử Giang đưa Đỗ Long đến phòng chờ, ngồi chờ một hồi rồi mới đi, chờ sau khi cậu ta đi được một lúc Đỗ Long mới chậm rãi đi ra bằng cửa ra khác trong sân bay. Hạ Hồng Quân dán râu giả lái chiếc xe hơi cũ đỗ bên cạnh Đỗ Long, sau khi Đỗ Long lên xe, Hạ Hồng Quân lập tức lái xe rời khỏi sân bay.

Chỉ chốc lát Hạ Hồng Quân nhìn kính chiếu hậu nói:

- Có người theo chúng ta rồi.

Đỗ Long quay lại nhìn và nói:

- Là Trần Tử Giang, tên này thật phiền phức.

Hạ Hồng Quân nói:

- Có cần tìm người cắt đuôi không?

Đỗ Long nói:

- Không cần, cứ để cậu ta đi theo, xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.

Hạ Hồng Quân lái xe chạy đến một góc vắng vẻ, ba chiếc xe phía sau đột nhiên tăng tốc đuổi theo, ép xe Đỗ Long dừng lại. Mấy tên thân thể cường tráng bước xuống xe, sau đó Trần Tử Giang cũng đi xuống, anh ta gõ vào cửa kính xe phía sau, mỉm cười nói:

- Chu tiên sinh, hình như ngài lỡ chuyến bay rồi.

Đỗ Long hạ cửa sổ xuống, hắn trầm giọng nói:

- Tử Giang, cậu làm thế này là có ý gì?

Trần Tử Giang cười nói:

- Cũng không có ý gì, chỉ là tôi thấy hiếu kỳ, Chu tiên sinh không lên máy bay mà định đi đâu đây?

Đỗ Long nói:

- Chuyện này cậu không cần quan tâm, mau bảo bọn họ tránh ra.

Trần Tử Giang cười híp mắt lui một bước, nói:

- Chu tiên sinh, rất xin lỗi, tôi không thể không làm như thế này, là ngài không cho tôi có sự lựa chọn. Đáng ra tôi đã định từ bỏ rồi, nhưng Chu tiên sinh ngài lại cho tôi cơ hội, hành tung của ngài thần bí như vậy, nếu đột nhiên ngài mất tích, ngài nói xem mọi người sẽ nghi ngờ ai?

Đỗ Long cau mày nói:

- Trần Tử Giang, cậu đừng quá đáng, giờ cậu đi vẫn còn kịp đấy.

Trần Tử Giang đã quyết tâm, anh ta nói:

- Chu tiên sinh vẫn rất điềm tĩnh, hy vọng không tè ra quần. Vừa rồi tôi đã để ý, những người trợ giúp thần bí của Chu tiên sinh vẫn chưa xuất hiện, hay là Chu tiên sinh đã tách bọn họ ra rồi? Như thế này thật là tiện cho tôi... Chu tiên sinh tự mình xuống xe đi theo tôi... Hay là để cho thủ hạ của tôi mời Chu tiên sinh đổi xe nhỉ?

Đỗ Long trầm ngâm một chút, tự mình mở cửa bước xuống xe, Trần Tử Giang cười nói:

- Chu tiên sinh quả nhiên rất thức thời, không hổ là người làm lãnh đạo... Xin mời…

Đúng lúc này, Hạ Hồng Quân hơi mất kiên nhẫn nói:

- Nhanh lên, gấp lắm rồi.

Trần Tử Giang sửng sốt, Đỗ Long nhún nhún vai, đột nhiên cơ thể chuyển động, Trần Tử Giang chỉ cảm thấy ngực chấn động, hô hấp đột nhiên ngừng lại. Một lực mạnh đẩy cậu ta loạng choạng ngã ra sau, động tác của Đỗ Long nhanh như gió xông về phía thủ hạ của Trần Tử Giang, tay đấm chân đá, không lâu sau những tên hộ vệ kia đã bị đánh cho bò lăn trên đất.

Trần Tử Giang lưng tựa vào ô tô, tay vỗ ngực, anh ta hoảng sợ nhìn Đỗ Long đang tiến lại gần, kêu lên:

- Sao lại thế này! Chu tiên sinh... Chu tiên sinh... Chỉ là hiểu lầm thôi, Chu tiên sinh...

Đỗ Long nắm lấy cổ áo Trần Tử Giang, nhấc bổng cậu ta lên không trung, rồi cười lạnh nói:

- Hiểu lầm? Tôi không nghĩ đây là hiểu lầm, tâm địa ác độc của cậu tôi cũng đoán được vài phần. Có phải cậu định sau khi bắt tôi về sẽ âm thầm khống chế tôi? Bởi vì cậu còn muốn tôi tham gia phiên chào bán công khai thay cậu chọn nguyên liệu thô, để đề phòng tôi báo cảnh sát phía Myanmar xin giúp đỡ, cậu định chỉnh hình và biến tôi thành tàn phế, mà tốt nhất là không nói, không viết được có phải không được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.