Tử Sanh Niệm

Chương 33




“A…” Amanda phì cười.

Trong chiếc ví sản xuất thủ công của Ý, ngăn nắp gài các loại thẻ tín dụng của những ngân hàng lớn cùng thiệp khách quý của các hiệp hội thương mại, lớp giữa là USD, duy độc mỗi nơi để cất ảnh thì rỗng tuếch.

Đương lúc Akinobu còn chưa trở ra, cô bèn tùy tiện lục lọi căn phòng, nhưng không hề có dấu vết của người khác để lại, ví dụ như một vết son môi, một dải tất chân, kể cả một sợi tóc không phải của chủ nhân căn phòng còn vương trên gối cũng không có nốt.

Trong phòng y cũng chẳng có lấy một tấm ảnh.

Cô thậm chí còn trăn trở lật lật dăm ba trang sách trong phòng đọc sách của y, cô cứ mường tượng phỏng chừng có thể lật được một quyển sách nào đó có dấu tích người khác.

Cô cũng từng thuê cả thám tử điều tra hành tung của y nữa, thế nhưng kết quả lại quá là nực cười, người đàn ông này chưa từng một lần hò hẹn, cũng chưa từng tốn tâm tư đi chiều lòng bất kỳ một ai cả.

Đằng sau, chủ nhân căn phòng mặc áo tắm trở lại. Dáng người sánh ngang so với cả người mẫu, gương mặt tuyệt hảo, lại còn căn biệt thự sang trọng này đây… Y thừa khả năng làm cho mọi người đổ xô sẵn sàng xin chết, ấy thế mà kỳ quặc làm sao, thế giới của y lại tựa hồ chưa từng vì ai mà hé mở.

“Sao vậy, Amanda.” Những hạt nước chảy xuôi theo lọn tóc y nhỏ giọt xuống, đẹp rực rỡ đến độ mù lòa.

“Em đang chợt nghĩ, anh cứ như không phải người trên Trái Đấy này ý.” Amanda nhún vai bảo.

“Lý do?” Akinobu cầm lấy cốc nước khoáng đặt trên bàn, hớp một ngụm.

“Không có ai là độc nhất vô nhị với anh ư? Khiến anh mỗi ngày đều được muốn gặp cô ấy, để ảnh cô ấy tại nơi lúc nào anh cũng có thể nhìn ngắm được, trút hết tâm huyết muốn cô ấy được vui, ừa rồi… Dù cho chỉ là dành ra ít ỏi quan tâm đến cô ấy?”

“Tuy rằng anh không phải mỗi ngày đều muốn được gặp em, nhưng anh quả thực dành rất nhiều quan tâm cho em, Amanda.” Akinobu bỏ cốc nước xuống, dời sang phòng sách nối thông với phòng ngủ, bật laptop, check mail.

Amanda ngẩn người, hít một hơi, đoạn hỏi khẽ, “Em có thể cất ảnh em vào trong ví anh được không?”

“Được.” Câu trả lời của Akinobu rất rành rọt.

Amanda không lăn tăn gì nữa, mở TV, chuyển qua mấy kênh liền, vừa vặn TV đang chiếu lại trận chung kết thế giới liên thanh giải nam của Thụy Điển.

“Chu choa ~ Có vẻ Kobayakawa lại đạt được thành tích tốt nữa rồi nè ~” Amanda ngoái lại nhìn Akinobu, bất đắc dĩ đối phương lại vẫn im lìm dồn mọi sự chú tâm trên laptop, “Haiz, tốt xấu gì thì anh ta cũng là bạn học với anh, không chỉ thế lại còn là quán quân thế giới, thế sao em cứ cảm giác anh chẳng thèm đoái hoài tí tẹo gì thế nhở?”

Trong TV phát chiếu hình ảnh Shinichi đang giơ súng lên, tư thế điều chỉnh thuần thục, góc độ tầm vai phô tỏa một vẻ đẹp mạnh khỏe thanh tĩnh. Chớp mắt viên đạn vọt ra, Amanda không chú ý ngón tay cầm chuột của Akinobu thoáng run rẩy.

Y hơi nâng hướng mắt, trông đến hình ảnh trong đêm tối phản chiếu lại trên tấm cửa thủy tinh.

Shinichi ném mũ khỏi đầu, cười tươi như một đứa trẻ, chạy ào đến gắt gao ôm ấp người bố đang đứng mé bên kia.

Đến khi máy quay chuyển sang phía khán đài, Akinobu mới dời tầm mắt quay về laptop.

Shinichi trở lại căn hộ, từ sau sự kiện ở trung tâm triển lãm quốc tế Fair, cậu thường xuyên bắt gặp những người mặc đồ đen uống café bên quán café đối diện nhà, hoặc không thì cũng ngồi trên băng ghế đọc báo dưới tầng căn hộ, thậm chí lúc tới sân bắn cũng thấp thoáng bóng dáng bọn họ luôn.

Nhún vai, Shinichi phảng phất thấy mắc cười, cậu phớt lờ chuyện người của FBI muốn nhờ việc giám sát cậu mà có thể moi móc được chút ít tin tức gì đó liên quan tới Ares Helsing, chỉ có điều bọn họ hành động kiểu vầy thật chẳng khác nào trắng trợn xâm nhập vào cuộc sống của cậu cả, cậu không thể không tự khen bản thân cậu như này đã là tốt bụng lắm rồi.

Tiến đến gần một người đang giả vờ đọc báo, Shinichi nín cười nhắc, “Này anh, anh thật không bình thường cho lắm thì phải, báo ngược mà vẫn có thể đọc mê mải đến thế cơ ~”

Người nọ sững người, bấy giờ mới phát giác Shinichi lừa anh ta.

“Nghe này, giả sử các anh cho rằng tôi có quan hệ gì với Ares, cho rằng tôi biết hắn đang ở đâu hay hắn là ai thì các anh đang lãng phí thời gian rồi đấy. Giả sử các anh định dùng phương pháp kém cỏi này để bảo vệ tôi…” Shinichi rút một khẩu lục ra khỏi túi mình, nhắm sang một cột đèn cách xa hơn 10m, pằng một tiếng, “Nếu tôi không tự bảo vệ được cho tôi thì các anh cũng chả bảo vệ nổi tôi được đâu. Tiền sửa cái ngọn đèn kia tính cho FBI các anh nhé.”

Người đàn ông lộ ra thần sắc sượng sùng, móc di động gọi cho Monica.

Ngay sáng sớm hôm sau, có người ấn chuông căn hộ nhà Shinichi, mở cửa, một nhân viên chuyển phát nhanh đứng bên ngoài.

Shinichi ký nhận hàng, đoạn bóc cái gói ra, bên trong có một hộp quà màu mực, hơi chau mày, Shinichi vừa định bụng mở nó thì chuông cửa lại réo.

“Nhân viên FBI đặc biệt Monica, cô đến tận cửa giải thích lý do luôn quấy rầy cuộc sống của tôi đấy à?” Shinichi tựa người vào cạnh cửa hỏi.

“Cậu hiểu lầm rồi, cậu Kobayakawa, tôi phái FBI trụ chung quanh cậu là nhằm bảo hộ sự an toàn cho cậu.”

“Sự an toàn?”

“Đúng, đêm trước, lại thêm một chính khách Arab bị ám sát tại New York. Chúng tôi có lý do để tin rằng đó là tác phẩm của Ares. Chỉ cần hắn vẫn còn ở New York, đồng nghĩa với việc cậu vẫn còn khả năng bị gặp nguy hiểm.”

“Cô là muốn dặn có lẽ hắn sẽ tới tìm tôi uống trà? Xem phim? Hay là cùng luyện tập liên thanh với nhau hở?” Shinichi bưng ra một tách café cho Monica.

“Cậu có bưu kiện.”

“Ừ.” Tới đó Shinichi mới sực nhớ đến món hàng cậu còn chưa mở, cậu bèn mở hộp quà màu mực kia ra, trong hộp là một sợi dây chuyền, Shinichi khó hiểu ngó nghía nó, “Hình như là một vỏ đạn…”

Monica đứng lên, nhận lấy nó từ tay Shinichi, “Đây là vỏ đạn của súng khương tuyến… Tôi phải đem nó đi đối chiếu với đường đạn, chắc… đây là do Ares gửi cho cậu.”

Đáy hộp vẫn còn một tờ giấy nho nhỏ:

Miss you.

Shinichi giật giật khóe miệng gượng gạo cười, “Ta thì một tí tẹo cũng chả nhớ ngươi gì hết.”

“Cậu Kobayakawa, cậu vẫn không cần FBI chúng tôi bảo vệ thật ư?” Monica lại hỏi.

Hơi vểnh miệng, Shinichi chỉ tay về phía tòa cao ốc đối diện bên kia, “Từ tầng 23 đến tầng 31 tòa nhà đó đều là vị trí ngon lành để ngắm bắn sang gian phòng này của tôi. Có thấy cửa hàng café đó không, mỗi khi tôi lái xe ra khỏi nhà, tầng 3 và tầng 4 quán cũng là vị trí tuyệt vời để ngắm bắn. Chưa kể cả những tòa nhà cao tầng san sát bên ngoài trường bắn nữa, FBI không tài nào canh giữ từng tầng của từng tòa nhà được đâu. Thậm chí cả sân đấu khi tôi tham gia thi đấu, miễn là thân thủ của hắn đủ nhanh là đủ thừa sức bắn tung đầu tôi rồi.”

“Cậu Kobayakawa…” Monica biết mỗi lời Shinichi vừa liệt kê đều là sự thật, không khỏi thở dài chán nản.

“Tôi biết các cô muốn bắt được tên khốn kiếp đó, tôi cũng muốn chứ. Ba của bạn thân nhất của tôi đã bị hắn sát hại.” Shinichi nhìn về phía Monica, “Vả lại, hắn còn gửi linh tinh mấy đồ dớ dẩn này cho tôi, chứng tỏ hắn chưa muốn tôi chết. Cái này giống kiểu như đang đọ sức, hắn nói với tôi ‘Ngươi xem, ngươi vẫn không bắn trúng ta, do đó ta vẫn có thể tiếp tục thi hành nhiệm vụ của ta’. Về sau, nếu hắn lại gửi cái gì cho tôi nữa, tôi sẽ bàn giao hết cho các cô xử lý.”

“Tôi hiểu, cậu Kobayakawa.” Monica mỉm cười, “Cậu phán đoán rất chuẩn vị trí ngắm bắn, đến một ngày nào đó nếu cậu giải nghệ, hy vọng cậu hãy gia nhập FBI.”

“Huấn luyện liên thanh cho bọn cô?”

Monica giơ cao vỏ đạn tay đang cầm, rời khỏi căn hộ của cậu.

Shinichi xách túi lên, ra cửa, cậu nghĩ, tối nay gặp Louis, ngoài việc lẩn trốn viên đạn, còn phải yêu cầu ông ta dạy cậu một ít điều trọng yếu hơn.

Tám giờ tối, Akinobu ghé vào trung tâm gym lắp đặt còn chưa ra đâu vào với đâu, vừa bước chân qua cửa, đã bắt gặp ngay Louis đang ngao ngán tựa mình vào tường mắt to mắt nhỏ trừng nhau với Shinichi.

“Thầy giải thích rõ nguyên do gọi tôi tới là gì được không?” Akinobu đứng xen giữa hai người, lạnh nhạt cất giọng hỏi.

“Thằng… bạn của chú mày…” Louis phân vân hồi chốc, quyết định chọn từ ‘bạn’ để hình dung mối quan hệ giữa Shinichi và Akinobu, “Đòi học võ chiến đấu cự ly gần, nhưng ta đoán chú mày chắc chắn sẽ không thích ta… sờ soạng trên người nó…”

Akinobu xoay người lại, chuyển sang nhìn Shinichi, “Cậu không hài lòng với chương trình học mà Louis sắp xếp à?”

“Hài lòng?” Shinichi cũng trừng lại Akinobu, “Cậu biết không hả? Ngày đó tôi chĩa súng vào Ares Helsing, hắn có thể hết sức dễ dàng khiến cho tôi ngay cả súng cũng chả cầm vững được.”

“Cậu nôn nóng quá. Vì cái gì?” Akinobu nện từng bước từng bước đến chỗ Shinichi, cơn áp lực vô hình này bức Shinichi không kiềm được mà thụt lùi, thẳng đến khi lưng chạm phải thiết bị tập thể hình đặt phía sau cậu.

“Vì hôm nay tôi có nhận được một món hàng, bên trong là một vỏ đạn của súng khương tuyến.”

“Gì nữa?”

“Còn có một tờ giấy…”

“Viết gì?” Tầm mặt Akinobu hơi chếch nghiêng đi.

Shinichi bỗng nhiên giác ngộ, bước mạnh tới đằng trước, cả giận nói lớn, “Tôi là phạm nhân đấy à? Cậu đang thẩm vấn tôi sao?”

Sắc mặt Akinobu vẫn không rây chút nào thay đổi, đăm đăm nhìn cậu, “Trên giấy viết gì?”

“… Miss you! Rồi tôi báo cáo cho cậu rồi đó! Cậu còn muốn thẩm vấn gì tôi nữa không?”

“Được.” Akinobu từ tốn cởi bộ Tây trang trên người, ánh mắt lạnh rét đến thấu xương, “Đích thân tôi sẽ dạy cậu cách chiến đấu cự ly gần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.