Tử Sanh Niệm

Chương 32




“Vút ——” một tiếng, mũi tên bắn vọt đi, cuốn theo sợi thừng, vèo vèo rồi cắm cái keng tại mẫu lâu phía đối diện.

Ánh đèn pin lại chớp lóe, tựa hồ kẻ bên kia đang giúp Ares kiểm định độ chắc chắn của dây thừng.

“Em yêu của anh, xem ra chúng mình đã đến lúc phải nói lời tạm biệt ~” Ares ngồi trên bệ cửa sổ, trượt theo đường dây thừng, Shinichi chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xé gió bay đi mất.

Cùng lúc ấy, Akinobu cùng vài ba bảo vệ cũng đã chạy tới phía bên ngoài cửa khu nghiên cứu, họ liên lạc với đội bảo an để mở cửa, xộc vào.

Mà Ares ngoài cửa sổ đã trượt qua mẫu lâu gần đến nơi.

“Mau mau mở còng tay cho tôi!” Shinichi nóng nảy giục giã.

Akinobu thì chỉ nhíu mày, đi tới bên cạnh Shinichi, ngón tay hơi nhấn nhấn vào một nơi nào đó trên chiếc còng đã tự động bật ra luôn.

Một khắc đấy, Shinichi hiểu cậu đã bị Ares đùa bỡn, cậu phẫn nộ đứng phắt dậy, giật lấy khẩu súng của một bảo an đứng bên.

“Ê, cậu định làm gì! Chỗ này cách lầu đối diện hơn 30m đấy!” Vị bảo an nọ dợm tiến lên ngăn Shinichi lại, thế nhưng bị Akinobu cản trở.

“Cậu ấy làm được.”

“Cái gì?” Bảo an chau mày lộ vẻ khó hiểu.

“Cậu ấy có thể bắn trúng hắn.”

Shinichi thành thạo mở chốt súng, hai tay giữ chặt, ngắm, chỉ nghe thấy âm vang của tiếng đạn bắn vụt, tia lửa rỉ sáng trong chốc đó, và tiếng kính vỡ hơi hơi vọng lại từ đằng xa.

Viên bảo vệ chồm đến trước cửa sổ, một phiến cửa bên mẫu lâu mé xa xa đối diện dường như đã bị bắn vỡ.

“Lạy Chúa tôi, thật sự bắn trúng rồi?”

“Chưa chắc.” Shinichi cắn chặt hàm răng, “Nhanh chóng liên lạc với bảo an của tòa mẫu lâu đi!”

Bảo vệ rốt cuộc cũng phản ứng kịp thời, mở di động ra gọi điện thoại.

Chỉ còn lại có sợi dây đen ngòm chăng giữa hai tòa tử lâu và mẫu lâu đang lay động trong gió đêm.

Lúc bọn cậu đến được tòa nhà đối diện thì nhân viên FBI nhận được tin báo cũng đã đến. Nói gì thì nói với FBI, Ares vẫn thuộc tên trong danh sách bị truy nã.

Tất cả mọi người đều không được phép vào căn phòng đó, Shinichi ôm nỗi bất an cứ đi đi lại lại, liên tiếp xoa ấn hai bên thái dương mình.

Akinobu đứng cách đó không xa, dựa vào tường, lẳng lặng dõi mắt theo cậu.

“Vẫn chưa bình tĩnh được sao?”

Shinichi quay ngoắt người, trừng trộ với y, “Chỉ cần họ nói cho tôi biết sống chết của tên đó, tôi sẽ bình tĩnh ngay lại!”

Bấy giờ, một nhân viên FBI bước ra, hiển nhiên con trai của ngài Smith đứng đợi kế bên cũng rất nóng lòng muốn biết tin tức về hung thủ giết bố mình.

Vị FBI lại chỉ đi tới hỏi, “Là ai đã nổ súng bắn?”

“Tôi.” Shinichi giơ tay.

“Cậu? Bắn ở chỗ này?”

“Tòa tử lâu đối diện. Tôi là khách mời của bữa tiệc thương nghiệp bên đó.” Vành môi Shinichi hơi mấp máy, “Xin hỏi anh có thể cho tôi biết tên khốn đó có chết hay không?”

“Trước khi giải đáp vấn đề này, tôi mong cậu đừng có bịa đặt với tôi, thưa cậu!” Vị FBI lộ ra biểu cảm nghi ngờ, “Tử lâu bên đối diện cách nơi đây không chỉ đơn giản 30m, thế mà đạn cậu lại có thể thành công xuyên thủng kính cửa sổ bắn vào…”

“Tôi lại e cậu ấy không có nói dối đâu.” Lúc này, một người phụ nữ tóc xoăn nâu nhạt đi ra khỏi căn phòng đó, “Cậu ấy chính là Kobayakawa Shinichi – quán quân liên thanh giải nam Olympic. Xin chào, tôi là nhân viên FBI đặc biệt Monica El. Đội chúng tôi chuyên về truy bắt những Killer nổi danh thế giới, chẳng hạn như là Ares của Shadow. Vừa được tin chúng tôi đã tới ngay đây rồi, nhưng đáng tiếc, hắn lại trốn thoát, cộng sự của tôi đang hậm hực vì vụ này lắm.”

“Tôi không bắn trúng hắn ta…” Shinichi lắc đầu.

“Nói chuẩn xác hơn, cậu nên bắn trúng hắn.” Monica nghiêng đầu qua gật gật.

“Này, cô Monica…” Người cộng sự dường ý muốn ngăn người phụ nữ tiết lộ tình tiết vụ án.

Monica chỉ nâng tay ý bảo anh ta chớ cần lo ngại, “Edward, chúng ta cần cậu Kobayakawa cung cấp một ít thông tin.” Đoạn ra hiệu ý bảo Shinichi đi vào cùng cô.

Shinichi ngoảnh đầu, liền thấy Akinobu gật đầu với cậu.

Tới lúc đặt chân vào căn phòng, thứ đầu tiên đập vào mắt Shinichi là những mảnh thủy tinh nghiền vỡ tan tành, không hề mảy may có dấu tích máu chảy hay giằng co nào nữa.

“Cô nói tôi bắn trúng hắn… Nhưng…”

Monica lôi ra một túi trong suốt nho nhỏ, bên trong là một viên đạn.

“Viên đạn này…”

“Nếu tôi đoán không sai, thì viên đạn này ắt hẳn đã bắn vào áo chống đạn của hắn, như vậy cũng có thể lý giải tại sao Ares có thể dễ dàng tìm thấy nó, lại còn đặt nó ngay trên mặt bàn này.”

Dứt câu, Monica liền dẫn Shinichi tới trước một chiếc bàn cao cấp, bên trên có đường vẽ trăng trắng ký hiệu lại vị trí viên đạn để, chưa kể còn cả một mẩu giấy:

Em lại bắn trúng anh nữa rồi.

Kiss you.



Ký tên là Ares.

Vừa nhác thấy hai chữ cuối cùng kia, Shinichi không khỏi cau chặt lông mày.

Monica lưu ý tới biểu tình này của cậu, bèn vỗ vỗ vai cậu nói, “Chúng tôi truy lùng Ares từ rất lâu, kiểu này là thói quen của hắn, phong cách hắn cười nhạo người khác.”

“Đúng vậy, hắn còn dùng một cái còng đồ chơi còng tôi lại trong phòng thí nghiệm điện tử, trong khi tôi còn cứ ngợ chiếc còng là thật, tôi trơ mắt nhìn hắn ta…” Shinichi nâng tầm mắt sang Monica, “Tôi quả thực đáng bị hắn cười nhạo lắm.”

“Nhưng ở đây hắn có dùng chữ ‘lại’, điều này cho thấy cậu không chỉ bắn trúng hắn một lần này.” Monica chỉ chỉ ngón tay có đeo găng cao su vào chữ cái đấy, “Cậu Kobayakawa, có thể kể cho tôi nghe về lần ấy không?”

Edward đứng bên tỏ vẻ rất lấy làm khó chịu, “Phải rồi, cậu chỉ là do trùng hợp thôi. Tên Ares cho đến tận bây giờ, ngay cả tay súng thiện xạ của FBI cũng chưa từng có cơ hội bắn trúng được hắn!”

“Edward!” Monica nhíu mày bực mình, ý nhắc anh ta im miệng, “Có thể kể cho tôi nghe một lần khác cậu đã từng đụng độ Ares được hay không?”

Hít một hơi, Shinichi thuật lại chi tiết cái lần cậu vì Eva mà đã rượt đuổi Ares.

Edward không nén được mà ngắt lời cậu, “Bắn xuyên qua hai toa xe tàu hỏa ư? Thưa cậu quán quân Olympic, FBI chúng tôi chẳng ưa đứa bốc phét đâu.”

“Thế đấy, nhân viên FBI đặc biệt Edward à, chuyện anh không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được.” Shinichi trợn mày, “Tối thiểu thì cái thời điểm ở Sydney —— tôi có đuổi theo Ares đến được tận nhà ga trung tâm, trong khi đồng nghiệp FBI bạn anh thì lại để kệ cho người cha của cô bạn tốt nhất của tôi bị giết chết.”

Nói hết lời, Shinichi xoay lưng đi ra cửa.

“Cậu Kobayakawa.” Giọng Monica cất lên, “Tôi chỉ muốn nhắc cậu phải tự chú ý giữ an toàn, cậu đã bắn trúng Ares hai lần rồi, nhất định hắn sẽ muốn sát hại cậu… Để mọi chuyện có thể suôn sẻ, tôi đề nghị cậu hãy thường xuyên giữ liên lạc với chúng tôi.”

“Giả thiết hắn muốn giết tôi quả thực rất dễ.” Shinichi nhún vai, “Khắp cái thành phố này tràn ngập nhà cao tầng trên 30m, góc độ bắn tỉa hoàn hảo, mà đám đông lại là lá chắn che giấu hữu hiệu nhất, thậm chí đối diện với căn hộ của tôi, hắn cũng có thể dễ dàng nã cho tôi một đạn. Cẩn thận cũng chỉ là dư thừa, cô Monica.”

Dẫu cho vậy, Shinichi vẫn nhận tấm danh thiếp cô ta đưa tới, bước ra ngoài, ở chỗ cũ Akinobu hãy còn đang đứng đợi.

Shinichi lệch đầu đi thở dài một hơi, “Sao cứ lúc nào tôi gặp chuyện tồi tệ cũng đều thấy cái mặt cậu thế nhỉ?”

Tấm lưng Akinobu tách khỏi bức tường, đi đến cách Shinichi khoảng chừng 1m, nhẹ giọng hỏi, “Hắn không chết?”

“Ừm, nhờ áo chống đạn —— cảm tạ công nghệ cao!”

Akinobu không đáp trả, cùng đi bên cạnh Shinichi, thong thả đến thang máy.

“Về thôi, ít nhất cậu cũng không bị gì, đối với Eva đã mất ba mà nói, chính là niềm an ủi lớn lao nhất.”

Shinichi sững sờ, còn Akinobu đã quay đầu đi tiến vào trong thang máy, Shinichi cũng vào luôn, đứng sánh vai cùng chỗ với Akinobu.

Mọi nhân viên an ninh sớm đã rời khỏi, con trai ngài Smith còn đang tiếp tục cùng FBI đàm phán gì đó, thành ra thang mấy chỉ còn độc lại mỗi Shinichi lẫn Akinobu.

Thoáng hít nhẹ, Shinichi nắm tròn bàn tay, cơn đau vẫn râm ran âm ỉ, thế nhưng cậu vẫn phải cảnh giác, phòng ngừa Akinobu lại có bất cứ sự “tập kích” bất thình lình nào.

“Tôi thích cậu.” Akinobu chậm rãi mở miệng.

“Tôi không muốn nghe.” Shinichi chăm chăm nhìn về phía trước, đèn thang máy biểu thị đang xuống tới tầng trệt.

“Cho nên một lần ở Sydney, sau khi cậu đuổi theo Ares vẫn có thể ổn an trở về, tôi cảm thấy chính bản thân tôi xiết bao may mắn.”

Shinichi thở mạnh, không nói gì.

“Hiện thời tôi cũng thấy tôi thật may mắn. Có điều vận may của tôi có khi nào tới một ngày nào đó sẽ không còn nữa?” Akinobu dùng ngữ điệu nhỏ nhẹ hỏi cậu, giây phút ấy, trái tim Shinichi bỗng đau thắt đi.

Ding một tiếng khe khẽ, thang máy dừng dưới đại sảnh.

Tựa thể chưa từng có điều gì xảy ra, Akinobu cất bước ra ngoài.

Lúc bấy giờ Shinichi mới hồi phục tinh thần được, vừa ra đến sảnh lớn, Eva đã cuống quýt chạy lại, ôm chầm lấy Shinichi.

“May quá anh không sao! May quá…”

“Anh không sao cả, Eva.” Shinichi cũng ôm chặt cô, vỗ phiến lưng nhỏ, nhẹ nhàng nói thầm.

Ngước mắt lên, thấy Akinobu đã đi qua cánh cửa xoay, một chiếc xe đen thẫm đỗ tại trước cửa, y vô cùng tao nhã mở cửa xe, ngồi vào. Kế tiếp tất thảy cứ như vậy tan biến trong đêm đen.

Akinobu trở về căn biệt thự cao cấp ở New York, đường nhìn dừng trên chiếc xe xám bạc trong garage, không lên tiếng.

Vào sảnh, đã trông ngay Amanda gác chân ngồi trên sofa sẵn rồi, vẻ chừng đã chờ đợi lâu lắm.

“Anh có việc gì không… Có biết em đã gọi bao nhiêu cuộc cho anh không?” Amanda không đứng dậy, chỉ lẳng lặng nhìn Akinobu.

Akinobu rút di động ra, thảng nhìn, thế rồi quay sang Amanda, “Anh xin lỗi, anh không nghe thấy.”

“Thấy bảo là ngài Smith bị ám sát, nhớ ra anh cũng có mặt trong yến hội kia, em thật sự lo lắng cùng cực, thế mà anh chẳng thèm gọi về cho em cú nào.”

“Xin lỗi, Amanda.” Akinobu bước qua, ôm lấy cô nói.

“Cứ khi nào thấy có lỗi với em anh mới dịu dàng như vậy, em thật hối hận đã không tham gia cái tiệc tùng khỉ gió đó với anh, chí ít cũng có thể biết được là anh bình an.”

“Em có buổi trình diễn thời trang mà.” Akinobu an ủi.

“Lần sau… Tuyệt đối không được như vậy… Được không?”

“Ừ. Anh muốn đi tắm, xong anh sẽ giải thích tất cả cho em nghe.” Akinobu vừa nói vừa lên phòng trên lầu, tự cởi bộ Tây trang khỏi.

Amanda gật gật, ngồi xuống bên giường.

Đến khi Akinobu đã vào trong nhà tắm, cô thò tay vào trong túi quần Akinobu, bên trong có một chiếc ví da.

Amanda rũ mắt xem nó, có lẽ trong này chứa đựng điều mà cô muốn biết.

Cô khẽ khàng mở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.