Tử Sanh Niệm

Chương 29: Quá khứ (p1)




“Không có gì phải hồi hộp, thời điểm em giương súng, thế giới này chỉ còn một mình em và mục tiêu của em.” Shinichi tới gần, hai tay đỡ lấy vai cô bé, “Góc độ giữa vai và ngực phù hợp sẽ có thể giúp em gia tăng lực tay và độ vững, tránh cho vai bị giật… Elle, em đã ngắm ổn chưa?”

“Rồi ạ…” Tư thế của Elle rất xác đáng, được Shinichi chỉnh sửa lại toát ra đôi phần phong độ của Eva.

“Điều chỉnh hô hấp, khoảnh khắc bóp cò cũng là ngay lúc em hít sâu.”

“Vâng ạ…”

“Còn giờ, dõi thẳng mục tiêu của em, hít vào… Thở ra… Hít vào… Đừng chần chừ bóp bò nữa.”

“Pằng!” Theo tiếng súng rít lên, Elle nuốt ực nước bọt.

Shinichi nheo mắt nhìn về phía tấm bia, nhẹ nhõm cất tiếng, “Anh đã đoán không được vòng mười sáu cũng phải được vòng mười bốn mà.”

“A ——” Elle hít mạnh, xoay người nhìn Shinichi, reo lên, “Kỳ diệu quá anh ơi… Loại cảm giác này…”

Shinichi mỉm cười vỗ vai cô bé, “Nhớ kỹ cảm giác đó nhé, sau này mỗi một súng đều phải như vậy.”

“Anh có thể tiếp tục hướng dẫn cho em được không?” Elle mở to đôi mắt ra chiều rất chi là chờ mong.

“Được mà, có điều chỉ đường cho em đi đến được cảm nhận thôi, còn lại, em đều đã có hết rồi.” Xốc xốc cái túi, bước ra ngoài cửa. Sự bối rối phiền loạn trong lòng cậu hôm nay đều là do buổi “huấn luyện” dành cho cậu Akinobu nhắc tới đêm qua, cậu cứ nghĩ mãi, nội dung huấn luyện là gì? Và là ai sẽ huấn luyện?

Thế nhưng ngay một giây mà Elle bóp cò súng, cậu bất giác ngộ ra, chính mình căn bản chẳng nhất thiết phải nghĩ nhiều đến vậy.

Đêm tối dần buông, Shinichi lái xe trờ vào cao ốc Montero, đây là toà nhà vừa mới xây xong năm ngoái, tổng cộng có ba mươi hai tầng, tầng một và hai là bán hàng tổng hợp, tầng ba hình như là một trung tâm tập gym lớn lắm thì phải, cơ mà nhớ mang máng hình như chưa có chính thức mở cửa, sẽ có người ở đó sao?

Shinichi đi từ cửa hàng tổng hợp tầng dưới lên, đến trước cửa trung tâm gym rồi, quả nhiên có một tấm áp phích lớn giăng ngay ở lối vào: Đang lắp đặt.

“Lâu không gặp nhỉ, Kobayakawa-kun.” Cuối hành lang tựa hồ có bóng người đang thủng thẳng dạo bộ tới, một gương mặt ôn tồn lịch thiệp lại nguôi bớt đi vẻ chây lười xuất hiện trong tầm nhìn của Shinichi, chưa kể cặp kính gọng bạc tỳ trên sống mũi kia nữa…

“Chú Louis?” Shinichi nhíu mày, cậu còn nhớ như in ông ta, cái hồi cậu bị người phụ nữ tên Kresha ấy tóm bắt, chính ông ta và Akinobu đã cùng tới cứu cậu.

“Ơn Chúa, cậu còn nhớ tên ta.” Louis vung vẩy chùm chìa khoá, mở cửa trung tâm thể hình, lại nói, “Nhưng ta dám cá, cậu không biết ta là ai đâu.”

“Nếu chú nói cho tôi biết.” Shinichi khoanh tay trước ngực, đánh giá ông ta.

“Ok ~ ta sẽ dạy cậu buổi đầu tiên, cho cậu biết kẻ địch của cậu là ai, hoặc là nói, kẻ xém chút nữa đã lấy đi mạng cậu là ai.” Louis nhẹ nhàng đẩy cửa, khoảnh khắc đèn bật, Shinichi sững sờ.

Diện tích phòng gym cực kỳ rộng lớn, thiết bị chất đống bừa bãi.

“Hiển nhiên, chú sẽ không dạy tôi tập gym.”

Louis nhàn nhã ngồi trên một thiết bị thể hình trùm nylon, nghiêng mặt thích thú nhìn Shinichi hỏi, “Có biết Ares Helsing là ai không cậu nhóc?”

“Sát thủ đã ám sát ngài Woolf – chủ tịch vận tải tàu thuỷ Jefferson.”

“Nói chính xác hơn, hắn là kẻ có khả năng đặc biệt sử dụng súng bắn nhất của Shadow, mà Shadow thì lại là tổ chức sát thủ bị Interpol truy nã, bị FBI điều tra suốt mười năm ròng, người đàn bà cậu gặp ngày hôm đó, Kresha là ‘người dạy dỗ’ thứ ba, phụ trách huấn luyện thành viên mới kiêm phân giao nhiệm vụ.”

“Vậy còn chú? Louis, chú là ai?”

“A, ta thật là yêu cái dáng vẻ ham học của cậu chết đi được.” Louis cợt nhả nhòm nhòm Shinichi, độ cung khóe miệng tựa thể như là dấu vết của lưỡi dao rạch, thâm sâu mà nguy hiểm, “Trên đời, đã có loại dã thú như Shadow, lẽ tất nhiên phải có thợ săn kèm theo rồi. Hiệp hội thợ săn tiền thưởng đối nghịch với Shadow có tên gọi là Net. Còn ta chính là ‘người dạy dỗ’ của Net.”

“Giống kiểu huấn luyện viên, phụ trách huấn luyện thợ săn tiền thưởng?”

“Hên chỗ là, cậu không cần phải học cách đi săn, điều cậu cần học chỉ là cách bảo vệ tính mạng cho cậu.” Mũi chân Louis hạ xuống, chạm lên nền đất không hề có lấy một âm thanh, nhẹ nhàng hệt như tiếng bước chân ngày đó của Ares vậy, “Cậu nên cảm kích cái thói quen tốt của Ares, hắn ta sẽ không lãng phí đạn vì một kẻ nào khác ngoài vùng mục tiêu, nếu không thì cuộc rượt đuổi ngày đó giữa cậu và hắn, mỗi một lần hắn bóp cò…”

Không biết tự khi nào, Louis đã nhoáng tới phía sau Shinichi, ngón tay chỉ thành hình nòng súng, chĩa bên não phải Shinichi thầm thì, “Cũng đủ cho cậu chết rất nhiều lần đó nhóc.”

Bật lên một âm họng, Shinichi nuốt nước bọt hỏi, “Vậy… Chú định dạy tôi điều gì?”

“Phản xạ nhanh nhạy, nói cách khác, chính là lẩn trốn.”

“Lẩn trốn? Trong tầm 50m đạn bắn về phía tôi cũng chưa cần đến một giây!”

“Thế thì cậu phải học cách quan sát, xem xem ở đâu là vị trí tốt nhất cho một tay súng bắn tỉa.”

“Quá là ngàn lẻ một đêm[1]!”

“Nhóc con, khoảnh khắc bóp cò súng cùng với khoảnh khắc tránh thoát viên đạn như nhau cả thôi.”

Shinichi chau mày, “Được, chú chứng minh cho tôi xem.”

“Nhầm to nhớ, cái thằng này.” Louis chọc chọc đỉnh mũi Shinichi, “Là cậu tự chứng minh cho cậu xem thì đúng hơn.”

Hai tiếng đồng hồ sau, Shinichi mang tình trạng hết cả hơi lê lết về căn hộ của cậu. Cậu vẫn còn hoang tưởng ra cảm giác viên đạn của Louis khi đập vào mặt mình thì biến thành thứ mực xanh lè.

Và cả câu nói với âm đuôi kéo cao của Louis nữa, “Sao thế hả? Quán quân thế giới của ta, cậu biết bia của cậu ở đâu mà không biết kẻ khác sẽ nhắm bắn cậu từ nơi nào à?”

“Phải chìa đầu ra đằng trước mới nắm bắt được đường đạn của đối phương sẽ kiểu dạng gì.”

“Oh oh, ơ kìa, đừng có nghĩ thoát ra được rồi thì ta vẫn sẽ không bắn trúng cậu được chớ?”

Cuối cùng Shinichi dứt khoát đứng lên chả thèm che đậy gì nữa sất, kệ xác Louis bắn viên đạn xịt mực vô mặt mình.

“Chúng ta đang chơi trò chống khủng bố chắc?” Một khắc kia, Shinichi không nhịn được nữa bùng nổ luôn ~

“Cậu cứ cho là thế đi, có điều ta phải nói cho cậu hiểu tốc độ viên đạn thực tế nhanh hơn một nửa so với em súng đồ chơi này đấy, mà cái thằng lạy lục ta huấn luyện cậu, số đạn này nó có thể tránh được gần như là một nửa.”

“Saionji Akinobu ư? Tôi đã nói không có khả năng nào né được viên đạn đó đâu…”

“Cậu lầm rồi, không ai có thể đảm bảo 100% né được, cậu không phải siêu nhân, ta cũng chẳng phải là đạo diễn Ma trận.” Louis bước tới trước mặt Shinichi, khom người xuống, ánh mắt trong phản chiếu của ngọn đèn lại mang thần thái không hề đồng nhất giống vậy, “Nhưng nếu cậu tự tập luyện tốt cho mình, có cơ may cậu sẽ tránh được viên đạn trí mạng nhất.”

Shinichi trong một khắc đờ ra.

Cậu bỗng dưng hiểu được ngọn ngành dụng ý Louis, hoặc là nói, dụng ý của Akinobu.

Ngày hôm sau ngủ dậy, Shinichi phát giác cả người đều râm rẩm đau, đại để đã lâu lắm rồi cả thể xác lẫn tinh thần đều chưa phải trải qua căng thẳng dữ dội như hồi đêm qua hết.

Đến trường bắn, vào phòng bắn của cậu, đã thấy ngay có người đang giơ súng bắn ở trong, song tư thế giơ súng trường và ngắm bắn có thể thuần thục mà làm cho người ta không dời mắt nổi như thế, cũng chỉ có độc Eva.

“Sao em lại ở đây thế này?” Shinichi mừng lắm, lại tức khắc thở dài một hơi, “Vết thương của em đỡ chưa đấy hả?”

“Lý do gì mà em không được ở đây?” Một tay Eva cầm báng súng, dựa ở cạnh đùi, “Hay là anh mong em đừng có đỡ tí nào hửm?”

“Rồi… Rồi, Nữ hoàng của anh, anh biết anh mãi mãi không bao giờ thắng cô được.” Shinichi nhún vai, “Chuyện ở Ukraine… xử lý sao rồi?”

“Tin mừng luôn ~” Eva thốt ra sắc điệu nhẹ nhõm, “Đành rằng em là chủ tịch của vận tải đường thủy Jefferson nhưng chả hiểu tẹo teo gì kinh doanh hết cả, cơ mà á, hôm nay, em sắp ký hợp đồng với một vị đại nhân chuẩn bị làm CEO cho em đó.”

“Nhân vật này chắc cũng phải ghê gớm lắm nhỉ, bằng không sao giục giã Nữ hoàng tôn quý cô đây trong một đêm bay từ Ukraine xa xôi tới ngay Mỹ cho được?”

“Là Ur Beruili. Em tưởng ông ta khoái làm chủ tịch của một công ty vận tải đường thủy nào đó của chính quốc Hoa Kỳ hơn chứ, ai dè đâu ông ấy gọi điện cho em bảo là, ông ấy đồng ý giúp em, tại là… cục diện rối rắm hiện giờ của Jefferson xem chừng cũng có vẻ mang tính thách thức cao.”

“Do đó…”

“Do đó em nhận được thiệp mời đến yến hội tối mai tổ chức ở trung tâm triển lãm quốc tế Fair, mà em cũng tất yếu phải đi thôi, bởi vì…”

“Em phải nói chuyện đàng hoàng với Ur Beruili.”

“Vâng, vả lại, người tổ chức yến hội lần này là Isaac Smith – cổ đông lớn thứ nhì của Jefferson sau em. Do chuyện ba em mới mất, giá cổ phiếu của Jefferson bị tụt dốc thê thảm, em lo ngại Smith liệu có bán số cổ phần công ty của ông ta hay không, căn bản, Mỹ là một nơi đáng giá đầu tư hơn so với Jefferson nhiều…”

“Thế nên?” Shinichi nhìn cô.

“Thế nên, làm bạn trai em đi ~”

Shinichi chòng chọc nhìn mãi, hồi lâu sau mới cất tiếng, “Trừ phi em cho anh thêm một bộ Tây trang Armani nữa ~”

“Á, không có gì nhiều nhặn.” Eva cứ như nhớ ra điều gì đó, búng tay tách một cái rõ to, “Đúng rồi, bạn học cao trung với anh… Anh Saionji cũng sẽ có mặt nữa đó.”

“Sặc?” Tự nhiên Shinichi không đâu thấy đầu cậu đau nhức chẳng hiểu nổi ~~~

. / .

Chú thích:

1. Ngàn lẻ một đêm chỉ ý kiến, cách nói vô lý, hoang đường, lạ lùng không thực tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.