Tử Sanh Niệm

Chương 22




Shinichi đang ngồi trên máy bay bay tới Sydney.

Trước khi Olympic bắt đầu, cậu cần phải trải qua một loạt bài huấn luyện thích nghi nữa.

Ngoài cửa sổ màn đêm sớm đã buông xuống, cửa sổ kính khung tròn tròn, ngoại trừ một khoảng thâm đen thì không thể phân biệt rõ cái gì với cái gì được.

Thoáng có chút buồn chán, thế nên Shinichi gọi tiếp viên hàng không xin một ly café nóng hổi.

Một gia đình người Nhật đến du lịch ở Sydney ngồi cách chỗ cậu không xa, họ nhận ra Shinichi bèn thân thiện tới đến xin chữ ký cậu, chưa hết lại còn lôi máy ảnh ra cùng cậu chụp mấy pô liền.

Một khắc ấy, suy nghĩ của cậu lại trôi về Mizushima.

Lần đầu tiên cậu trở lại Tokyo sau bốn năm ra đi, bạn bè duy nhất cậu gặp được cũng chỉ có Mizushima. Hasegawa đã đi học đại học ở Nara rồi, còn Katou thì về Hakone[1] quê cậu ta làm một đầu bếp.

Mà càng không ngờ nhất, là Saionji Akinobu sau khi mình đi được một năm, y liền đến Manhattan học đại học. Bốn năm trời, Shinichi chưa từng gặp lại gặp lại y lấy một lần nào, phải biết rằng là so với cách xa nhau nửa vòng Trái Đất thì New York và Manhattan quá ư là gần gũi. Nếu y muốn gặp cậu, đó vốn là chuyện thực dễ dàng mà.

Chí ít thì đây cũng là dấu hiệu chứng tỏ, số hormone bất bình thường của Saionji Akinobu cuối cùng cũng đã tiết ra một cách bình thường rồi, không còn đồng tính nữa, tối thiểu cũng ví dụ như là cái trò đè Kobayakawa Shinichi cậu xuống sàn nhà làm người ta giận sôi gan ghê.

“Hô ——” Tưởng tượng như vậy, tâm tình cũng càng thêm thư thái hơn, khi tiếp viên đi qua cậu lại gọi thêm một ly chocolate nóng nữa, nên nhớ thông thường cậu chẳng thích đồ ngọt đâu à nha.

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Smith[2] thuộc Sydney, bỗng dưng cậu ý thức được bản thân chắc sắp bị dính một nỗi phiền toái nho nhỏ rồi.

Quả đúng thế, nháy mắt cậu bước ra khỏi sân bay, bất thình lình có người đá một đòn về phía đầu cậu, lưng cậu ngả ra sau tránh né, miễn cưỡng thoát khỏi cú tấn công đó. Ngay tiếp theo lại là bàn tay khum thành hình con dao phăm về phía cổ, cũng may cậu phản ứng rất nhanh giữ chặt lấy cổ tay người nọ.

Haizzz, có khi mình nên đi đóng phim Ma trận[3] mới phải á.

“Eva… Hơn tháng không gặp nhau rồi, em không nhất thiết phải dùng cách đó để đón tiếp anh chớ?” Shinichi buồn cười nhìn cô gái tóc vàng xinh đẹp trước mắt. Tất cả mọi người đều bị vóc dáng duyên dáng khi bắn của Eva Woolf mê mẩn mà không hề hay biết cuộc sống hàng ngày của cô hoàn toàn chẳng có tí tẹo gì dính dấp đến hai chữ ‘yêu kiều’ này cả.

“Em cảnh cáo anh, nếu anh mà không thả tay em ra…” Eva hung dữ trợn trừng với khuôn mặt cười tươi của Shinichi, nghiến răng nghiến lợi nạt, “Em sẽ đập vỡ đầu anh đó!”

“Êu ——” Shinichi nhíu mày, “Thế mà sao anh lại cứ cảm giác nếu anh bỏ em ra, em mới thật sự đập vỡ đầu anh thì có?”

“Ai kêu anh lúc phỏng vấn huyên thuyên em giống thằng con trai nít nôi hả? Hại thư hâm mộ gửi về cho em hẻo đi thấy rõ!” Eva cựa quậy, đầu gối lại nhắm về bụng Shinichi, trong phút chốc ấy, Shinichi nhấc cô vác lên vai.

“Em thân mến à, sau khi Đại hội Olympic kết thúc, anh cược luôn em sẽ bị núi thư từ fan của em đè bẹp!” Shinichi vỗ vỗ lưng Eva, mặc kệ cô đang không ngừng chửi đổng vùng vẫy trên vai cậu.

Thong dong đi tới bãi đỗ xe, Shinichi vẫy một chiếc taxi, nhét luôn Eva vào.

Đối phương quay ngoắt mặt đi không thèm nhìn cậu.

Vươn tay xoa đầu cô, Shinichi bất lực bảo rằng, “Em sẽ giành được vô địch, Eva.”

“Còn em thì hy vọng anh là tấm bia di động 10m để cho em một súng bắn nát đầu anh luôn!”

Trận chung kết súng lục liên thanh 25m giải nam của Thế vận hội Olympic.

Toàn bộ vận động viên đều giơ súng, ngắm, gần như đồng thời cùng bắn ra.

Tiếng súng rền lẩn quẩn khắp cả bãi bắn.

Một phụ nữ mặc quần áo nhà báo đeo kính mắt tựa người vào ghế dành cho ký giả, bên cạnh cô ta có thêm một thanh niên mặc T-shirt thụng, trước ngực đeo thẻ chứng nhận công tác đang chống cằm dõi mắt về giữa trung tâm sân thi đấu.

“Ares, cậu mà đứng kia nhắm mắt lại nổ súng cũng còn giỏi hơn so với lũ chúng nó.” Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào màn hình máy quay phim.

“Cám ơn đã khen ngợi, khổ nỗi là ta không có thói quen chĩa súng vào gương để tự tán thưởng mình.” Ares cười cười, vành môi rách ra một độ cong thản nhiên tự do.

“À ha, chị lại cứ tưởng cậu là một đoá thuỷ tiên tự yêu mình cơ đấy[4].” Người phụ nữ đẩy đẩy đẩy gọng kính.

“Ha ha, ta thì thích cái kiểu giương súng hiên ngang, hơi chếch đầu về một bên mà ngắm.” Ares chỉ chỉ vào cổ mình, “Để lộ được ra đường cong xinh đẹp, khoảnh khắc bóp cò phải linh hoạt tựa như muốn chém đứt thời gian, song bả vai vẫn phải vững chắc như cũ đảm bảo cho viên đạn tiếp theo có thể ghim trúng vị trí y thế, có vậy mới gọi là đẹp đến tuyệt vọng đó, Medea ạ.”

Medea thả chiếc máy quay vào tay Ares, đuôi lông mày khẽ nhướn, “Sao chị cứ thấy như cậu đang tự tả cậu thế nhỉ?”

Ares không có đáp lại lời trêu chọc của cô ta, “Đi ‘làm việc’ đấy à?”

Xoay người, giơ lên cánh tay, Medea chậm rãi đi tới khu ghế ngồi của khách quý, không ai chú ý tới ý cười bên góc môi cô ta, nơi đó phảng phất bóng dáng của tử thần.

Sau khi đạn của mọi vận động viên đã bắn hết, thời khắc số điểm chung cuộc hiện lên, tiếng hoan hô dậy lên trong đám người, chấn động màng tai đến đinh tai nhức óc.

Chàng trai phương Đông trẻ tuổi bước vội vã về phía khán đài, sít sao ôm chặt lấy bố cậu, tiếng tách tách của máy ảnh còn tới tấp hơn so với cả tiếng vỗ tay.

“Con là niềm kiêu hãnh của bố… Là niềm kiêu hãnh của bố… Shinichi…” Shuusuke vuốt ve phiến gáy đứa con trai của ông.

“Vâng vâng, con đã làm được rồi…” Shinichi hít mạnh, đây là trận đấu liên thanh, kết quả tổng kết hầu như cũng mau lẹ hệt như tốc độ viên đạn vậy.

“Shinichi, anh giỏi quá à, em cảm giác em sắp không theo kịp được anh nữa.” Eva cũng đi tới, ôm lấy người bạn của cô.

“Không, ngày mai anh cũng sẽ ở một nơi giống như này chúc mừng em.” Shinichi hôn lên hai má Eva.

Ngay giờ phút ấy, Thượng nghị sĩ[5] Merlin Comitz của Hoa Kỳ ngồi ở khu ghế ngồi khách quý bởi truỵ tim đột ngột mà phải cáng lên xe cấp cứu.

Ares đang cầm máy quay, trông thấy Medea rẽ đoàn người ra đi về hướng mình.

“Chị xác định lão đó đưa vào bệnh viện rồi vẫn sẽ không cứu được chứ?”

“Khi nhân viên cấp cứu tiêm thuốc trợ tim lão già, lão già chết là chuyện không thể nghi ngờ.” Medea gỡ búi tóc ra, khoác tay Ares cùng rời khỏi nơi khán giả đang nhốn nháo.

“Chị không sợ lúc khám nghiệm tử thi bị tra ra à?” Ares cúi bên tai cô nhẹ giọng hỏi.

“Chị giả vờ phỏng vấn lão già, sau đó đưa cho lão một chai nước, chai nước này có thể giảm chậm vận tốc tim lão.” Đáy mắt Medea loé lên một tia đắc ý, “Mà thành phần thuốc trợ tim lại có phản ứng với thuốc của chị, nhanh chóng sẽ thúc gia tăng tốc độ bơm máu lên tim khiến cho vỡ tan, lão có muốn sống cũng không được phép rồi.”

“Ừm, nhưng chị vẫn chưa nói cho ta lúc khám nghiệm tử thi liệu có phát hiện ra manh mối gì không, ta cũng không hy vọng thời điểm bước chân qua cửa hải quan lại bị giữ lại rồi bị tra hỏi trong một cái phòng thẩm vấn nào đó đâu đấy.”

“Trước nhất, độc của chị trong cơ thể lão sẽ thay thế cho nguyên tố Kali, kiểm tra chất độc cũng là vô dụng.” Medea kéo áo Ares xuống, lôi đầu hắn đến trước mặt mình, “Và tiếp theo, chị không tin cái ‘phòng thẩm vấn’ đó có thể giam được chúng ta đâu.”

Ares cười cười, khí phái quý tộc không hề thuyên giảm.

“Đúng rồi, còn cậu? Cậu muốn chị dẫn cậu vào… Mục tiêu của cậu đâu? Hay là cậu giải quyết xong rồi?”

“Ta?” Ares hấp háy mắt.” Không phải ta nói cho chị rồi à? Cuộc sống tẻ nhạt lắm, ta chỉ là đi tìm niềm vui thôi.”

“Cậu đúng là khốn nạn.” Medea thả áo Ares, như là thoát khỏi một mối lôi thôi nào đó, nhanh nhẹn đi về hướng cửa ra.

Một chiếc BMW đen[6] đang chạy trên đường George[7] Sydney.

Tài xế đang cầm lái đột nhiên vặn loa, hét rống, “Tuyệt vời quá!”

“Aso.” Người ngồi ghế sau gọi hai chữ này xong, tài xế bèn xấu hổ gãi đầu.

“Thực xin lỗi, thiếu gia, có điều tại tôi vừa được nghe một tin tức quá ư là tuyệt thôi mà.”

Người con trai được gọi là “thiếu gia” mặc bộ đồ Tây đen sẫm, trang phục vừa khít tôn lên hoàn hảo đuợc khí chất tao nhã mà lạnh rét, dường như chẳng lấy làm hứng thú với Aso, người con trai trước sau vẫn duy trì biểu tình như cũ.

“Akinobu chán anh thiệt, cũng không hỏi Aso xem là tin tốt gì.” Mỹ nữ có mái tóc màu lá gồi ngồi bên cạnh chàng trai tuy mặc một chiếc váy dài giản dị nhưng cũng hề thiếu khuyết đi phong độ quý phái, “Aso, tin tức gì làm anh ngay cả xe cũng không lái ổn được thế hả?”

“Hê.” Aso ngoái lại, “Kobayakawa Shinichi giành được ngôi quán quân liên thanh 25m giải nam rồi!”

“Wow…” Mỹ nữ tóc lá gồi mỉm cười, “Đấy là huy chương vàng đầu tiên môn bắn của Nhật Bản trong Olympic phải không nhỉ?”

“Đúng rồi! Đúng rồi! Về khách sạn rồi nhất quyết tôi phải xem lại!” Xem ra Aso có vẻ đã gấp rút lắm.

Mỹ nữ tóc lá gồi ẩy vai sang Akinobu, “Anh yêu, anh cũng là người Nhật, sao lại không có xíu xiu vui mừng nào thế ta?”

“Kết quả đã dự kiến trước rồi, Amanda ạ.” Akinobu hơi nghiêng đầu đi, xe vừa phóng qua toà nhà Nữ hoàng Victoria[8], vẻ mặt bức tượng Nữ hoàng trước toà nhà dấy lên một nét vô pháp diễn tả được dưới nắng mặt trời, nụ cười của Bà cũng do thế mà càng nhuốm mùi bí hiểm.

“Nhưng mà em thấy hứng thú với chuyện ngày mai Eva Woolf có được vô địch bia di động 10m hay không hơn đấy.” Amanda đưa ngón tay vuốt vuốt dưới cằm.

“Yeah, chuẩn xác, nếu Eva cũng được vô địch, thế thì cô ấy và Kobayakawa đích thị là ‘Kim Đồng Ngọc Nữ’ rồi!” Aso tiếp tục mải mê với niềm hưng phấn.

“Aso, bảy giờ tối nay, chuyến bay từ Washington của Kenwa sẽ đáp xuống Sydney.”

“Á… Cậu không định sai tôi đi đón hắn chớ?”

Akinobu vẫn không bày cảm xúc gì nghe Aso khóc thét.

“Lẽ gì mà anh vẫn không thích Kenwa nhỉ? Anh ấy trí thức và quý tộc biết bao ah… Nếu không phải do tôi có Akinobu rồi, tôi chắc chắn sẽ yêu Kenwa mất.” Amanda cười nói.

“Hừ, tôi đâu phải đàn bà.” Aso quay đầu, bất bình mà bảo, “Cô Amanda, đàn ông bất luận có trông trí thức hay quý tộc đến cỡ nào đi chăng nữa cũng đều là vỏ bọc mà thôi, không phải vì phụ nữ các cô, mà là vì tiền tài và quyền lực, kiểu thuần thiên nhiên trong sáng như tôi đã tuyệt chủng hết rồi.”

“Thật na ná như… Akinobu, anh đã nguỵ trang gì hở. Ánh mắt chẳng chút xúc cảm nào của anh lẫn tác phong nhanh nhẹn của Kenwa giống nhau lắm.” Ngón tay Amanda chọc chọc trên vai Akinobu, “Không ai biết được anh suy nghĩ điều gì, cũng như… Dẫu anh có bao nhiêu người bạn gái, đều không một ai được anh đặt trong lòng hết, kể cả là em.”

“Amanda, tình cảm trên đời này so với giao dịch chứng khoán càng không thể xác định đầu tư và lợi nhuận được.”

Amanda chỉ cười, không nói thêm nữa.

Trong khi Aso nãy giờ vẫn một mực lải nhải khẩn cầu thiếu gia nhà hắn đồng ý đổi người đi đón cái tên Ogata Kenwa làm cho hắn khó chịu đến cực điểm ấy đi.

. / .

Chú thích:

1. Hakone là một thị trấn thuộc huyện Ashigarashimo nằm trong tỉnh Kanagawa của Nhật.



Từ Tokyo tới Hakone:

2. Sân bay quốc tế Sydney Kingsford Smith tọa lạc tại ngoại ô của thành phố Sydney, tại Mascot, Úc. Đây là sân bay chính phục vụ Sydney và là trung tâm hoạt động chính của hãng Qantas, là sân bay thương mại hoạt động liên tục nhất thế giới, gần vịnh Botany, có 3 đường băng. Về mặt diện tích, đây là sân bay hẹp nhất trong các sân bay thủ phủ bang ở Úc.

3. Ma trận (Tiếng Anh: The Matrix) là bộ phim khoa học viễn tưởng, hành động Mỹ được xuất bản năm 1999 do Andrew Wachowski và Laurence Wachowski đồng đạo diễn và Hãng phim Warner Bros phát hành. Bộ phim đã khởi xướng trào lưu sử dụng một hiệu ứng hình ảnh mang tên bullet time – cho phép người xem chứng kiến một hành động đang diễn ra ở tốc độ chậm trong khi máy quay dường như di chuyển xung quanh hiện trường ở tốc độ bình thường.

lý do xao mình chú thích cái này là do phim này… mình chưa xem đâu =)) tin không =))



4. Thần thoại Hy Lạp có một câu chuyện về Narcissus, con trai thần sông Cesphise, một chàng trai có vẻ ngoài xinh đẹp tuấn tú hiếm thấy vô cùng nên sinh thói kiêu căng hợm hĩnh, khước từ mọi lời tỏ tình của các tiên nữ và thiếu nữ, thế nên đã bị nữ thần sắc đẹp và tình yêu Aphrodite trừng phạt bằng cách khiến chàng yêu mê mẩn hình ảnh của chính mình trong làn nước. Chàng yêu nó đến nỗi không nguyện bỏ đi và cứ vục tay vào hình ảnh trong nước lại nhòe mất. Chàng cứ thế ôm tình yêu đau khổ mà chết bên bờ sông, thi hài chàng biến mất và từ chỗ đó mọc lên một loài hoa kiêu kỳ lạnh lùng, được các tiên nữ gọi là thủy tiên.

Từ đó hoa thủy tiên gắn với ý nghĩa “chỉ tự yêu bản thân mình” (và đã đc teen-hóa đi bằng “tự sướng”, “tự kỷ” =)))))))))



5. Thượng nghị sĩ là thành viên của Thượng nghị viện – một trong hai viện của quốc hội hay nghị viện ở một số nước, được bầu ra theo nguyên tắc hạn chế hoặc được chỉ định.

6. BMW đen (cũng lắm dòng lắm =3=~ thấy 2 ảnh này có vẻ đẹp và rõ ràng)

7. Đường George của Sydney nổi bật với những tòa nhà cao tầng và có hơn 100 công ty AXS nhiều hơn bất kỳ nơi nào trên nước Úc, được biết đến như chiếc-đồng-hồ-quanh-năm-bận-rộn. Tuyến đường bắt đầu từ cuối phía bắc The Rocks, gần Sydney Habour Bridge và kéo dài đến phía Nam của thành phố, gần Cnetral Station và Ultimo, nơi sẽ dẫn vào Railway Square. Từ đây là bắt đầu của Broadway.

8.Tòa nhà Nữ hoàng Victoria hay QVB là 1 tòa nhà được xây dựng cuối thế kỷ XIX bởi kiến trúc sư George McRae.

Bức tượng Nữ hoàng Victoria trước tòa nhà:

Zoom mặt Nữ hoàng, đâu “nụ cười bí hiểm” đâu =.=

Bonus =)) (cười tượng Nữ hoàng như này có bị tính là tội khi quân không ấy nhỉ :-ss đừng ai mách mình nhé :-ss nhưng mà dư lày mình cứ cảm giác tượng Nữ hoàng là manơcanh ý =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.