Tư Quân Nhập Mộng

Chương 7





Bần đạo lần này bế quan năm ngày sau mới đi ra, mặc dù bản thân mệt mỏi muốn chết, nhưng cuối cùng đại công đã cáo thành. Nộ Long Chi Bào Hao rốt cục dưới sự cố gắng của ta đã được chữa trị và đổi mới hoàn toàn, hơn nữa ta cải tiến nó thành liên phát, hiện tại nó đã có thể bắn một lần hai tiễn. Không sai, chính là hai mũi tên, mặc dù số lượng liên phát như vậy xê xích dự đoán của ta khá xa, nhưng thế này cũng tương đối tốt rồi.

Trải qua bần đạo nghiên cứu lần này, thì ra bí mật sự cường hãn của Nộ Long Chi Bào Hao đến từ ma pháp trận chính đặc thù giấu trong thân nỏ và long tinh Hắc Long Vương, không có quan hệ nhiều đến cánh và dây cung, nguyên lý tác dụng của nó chính là lợi dụng long tinh tăng phúc ma lực để khởi động ma pháp trận trong thân nỏ, dưới tác dụng của ma pháp trận tạo thành một lực đẩy cực kỳ cường hãn, tác dụng trực tiếp lên mũi tên.

Mỗi lần lên dây cho Nộ Long Chi Bào Hao ước chừng uy lực vào khoảng ma pháp cấp tám, hơn nữa có long tinh tăng phúc lên. Cùng với ma pháp trận tạo thành cổ lực lượng cường đại đến trình độ làm cho người ta giận sôi, có thể nói tự hào không khoa trương rằng, mũi tên mà Nộ Long Chi Bào Hao bắn ra sở dĩ mạnh mẽ biến thái như vậy, chín thành lực lượng đến từ chính ma pháp trận, chỉ có một thành là nhờ cánh cung và dây cung dẫn động.

Bởi vì lực lượng long tinh rất tinh khiết, cho nên ta muốn biến Nộ Long Chi Bào Hao thành liên phát, biện pháp duy nhất chính là lại gắn thêm một ma hạch mạnh như long tinh vậy, như vậy mới có khả năng dưới tình huống không ảnh hưởng uy lực bắn ra liên phát, nhưng thân nỏ gắn là long tinh của Hắc Long Vương, ma hạch cấp bậc này ta chỉ có một khối, đó chính là khi diệt tứ hại, lấy được ma hạch thổ thuộc tính của con chuột bự, cho nên chỉ có thể tạo ra liên phát hai tên, hắc hắc, thi thể chuột bự khi đó đã để lại cho thú hoàng chiếm tiện nghi rồi.

Kết quả là, bần đạo nghĩ biện pháp dùng Tam Muội chân hỏa gắn ma hạch vào thân nỏ, bên cạnh viên long tinh, làm cho chúng nó dùng chung một ma pháp trận. Những thứ khác ta không có cải biến. Chỉ là dùng Tam Muội chân hỏa luyện chế lại cánh cung một lần, dùng gân đuôi con chuột kia đề luyện lại dây cung. Cho dù mọi thứ xong xuôi, thân nỏ bên ngoài vẫn mang bộ dáng như cũ, một cung một dây cung một mũi tên, không thể có người nhìn thấy hoặc hoài nghi gì đến nó cả.

Thế nhưng, khi mũi tên bắn ra, ta tùy thời có thể dùng ma lực phát ra tín hiệu, để dẫn động ma hạch con chuột già, không tới nửa giây sẽ tự động tạo thành một ma pháp tiễn, hiện ra trên thân nỏ. Ta có thể tùy thời bắn ra. Cho nên, có Nộ Long Chi Bào Hao sau khi cải tạo, hiện tại ta lại nhiều thêm một tuyệt chiêu sát thủ, tùy thời có thể bắn ra ma pháp tiễn - Yên Diệt Tiễn!

Sở dĩ gọi nó là Yên Diệt Tiễn, bởi vì cái danh đúng như ý nghĩa, Thổ Hệ dị năng con chuột bự chính là thuộc tính hiếm thấy nhất, cao cấp nhất - Yên Diệt (tan biến, tiêu diệt triệt để), cho nên khi sử dụng ma hạch của nó thi triển ma pháp tiễn rất trùng hợp tự động mang theo thuộc tính Yên Diệt, vì vậy mới mệnh danh là Yên Diệt Tiễn.

Mỗi một trụ cột ma pháp đều có biến chủng riêng của mình không giống nhau, tỷ như Thủy Hệ biến chủng chính là băng, Phong Hệ chính là tia chớp, Hỏa Hệ chính là lôi hỏa, Mộc Hệ là độc, rồi thì Thổ Hệ một loại chính là đá, trụ cột ma pháp có rất nhiều biến chủng, từ cấp thấp đến cao cấp không có cái nào giống cái nào.

Nói đến Thổ Hệ, biến chủng trụ cột chính là pháp thuật Thạch hệ, tỷ như chiến tranh cự thú Khoa La Lạp Đa, chính là am hiểu pháp thuật Thạch hệ. Đại Địa Chi Hùng cao cấp hơn nó, cho nên ngoại trừ Thạch hệ ra, còn nắm giữ dị năng Trọng Lực hệ. Biết sử dụng pháp thuật Trọng Lực hệ, rồi con chuột bự so với Cái Thứ thì cao hơn một cấp, dấu hiệu chính là nó đã nắm giữ biến chủng dị năng mạnh nhất trong Thổ Hệ - Yên Diệt.

Ý tứ của Yên Diệt chính là triệt để phân giải, phân giải hết thảy mọi thứ nó chạm vào, tất có tác dụng trong thực chiến, nếu như ma pháp tiễn bắn trúng mục tiêu sẽ trực tiếp phân giải thành hư vô, tương tự với phản vật chất của văn minh khoa học kỹ thuật đời trước. Bần đạo đang bế quan trong mật thất đã làm thí nghiệm, một mũi tên bắn ra lập tức mặt đất dưới chân vô thanh vô tức lộ ra một cái hố bán kính gần năm thước, rộng trăm mét, có thể thấy được uy lực của nó kinh khủng đến cỡ nào.

Bởi vì một kích này hoàn toàn dùng lực lượng ma hạch con chuột già, ta chỉ có khống chế bắn ra mà thôi, cho nên uy lực mới có khả năng cường hãn như thế, ta bảo thủ đoán chừng đã tương đương với uy lực cấm chú cấp mười hai. Thế nhưng, nếu ma lực đến từ ma hạch thì sẽ phải có vấn đề tiêu hao và bổ sung tồn tại. Nguồn truyện: Truyện FULL

Không giống với mũi tên do long tinh bắn ra, mũi tên kia ta mặc dù lôi kéo lao lực. Nhưng mỗi lần đều là hao phí ma lực của mình, ma lực long tinh hao phí không bao nhiêu, cho nên ta có thể lấy bắn ra vô số tiễn. Còn Yên Diệt Tiễn thì không được, ma tinh chuột bự nhiều nhất chỉ có thể bắn ra mười lăm tiễn thì ma lực đã trống không rồi, muốn tác xạ lần nữa, cần phải bổ sung ma lực, trên ý nghĩa này mà nói, nó giống như là ma đạo khí hơn, thi triển xong thì niêm phong cất vào kho, đợi cho ma lực khôi phục xong mới có thể tiếp tục.

Cần phải đặc biệt nói ra chính là, mười lăm tiễn này ta có thể ở bên trong mười lăm giây đồng hồ bắn ra toàn bộ, cái này, dường như… có tính là siêu liên phát hay không nhỉ? Mặc dù xài xong, lấy Cái Thứ mà nói thì phải hao phí mấy tháng ma lực mới hồi phục được, khà khà. Nhưng mà uy lực thật sự sảng khoái nha! Cũng không biết có thể sử dụng bắn chết lập tức Thiên Sứ sáu cánh hay không nữa, ta đoán chừng, nếu có trúng mười lăm đơn thể cấm chú mạnh như thế, bọn họ không chết cũng chỉ còn nửa mạng đi?

Thật ra bần đạo ban đầu tính toán không nghĩ tới nó có thể biến thái như thế, ta nguyên bản dự định chỉ là bắn ra vài mũi Thạch tiễn mà thôi, nhiều nhất thêm vào Trọng Lực Thuật, nhưng không ngờ nhân phẩm của ta tốt như thế, trăm triệu lần không nghĩ tới ma pháp tiễn lại dẫn theo thuộc tính Yên Diệt, điều này làm cho ta thật sự hơi hơi mơ hồ, có thể có quan hệ đến Tam Muội chân hỏa mà ta dùng tế luyện nhỉ?

Đồ vật mà ma pháp luyện chế chính là không tốt ở điểm này, bởi vì ma hạch không có tính ổn định, ai cũng không thể biết chính xác sẽ tạo ra cái đồ có thể phụ gia thuộc tính đặc biệt gì, tóm lại sẽ không thể quá mức được, may là lần này ta may mắn nhặt được thứ tốt, bần đạo rất là hưng phấn thu thập xong xuôi. Thảnh thơi rời khỏi mật thất bế quan, phân phó tâm phúc lấp đầy cái hố ở bên trong, sau đó trở về hậu viện trong Vương Cung, trước thăm hỏi Ái Liên Na cái đã.

Lúc này Ái Liên Na đã sớm tỉnh lại, đang diễn tập võ nghệ, bần đạo không có đánh quấy nàng, mà cẩn thận đứng ở xa nhìn kỹ nàng, trên tay nàng hiện tại là truyền thừa bổng của Mễ Nặc Á, nàng vũ động múa quanh giống như máy xay gió, tiếng xé gió vù vù, kín kẽ đến cả giọt nước cũng không lọt, hiển nhiên mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu, ta dụng thần thức tìm kiếm, kết quả phát hiện trong cơ thể nàng đang niêm phong một cổ lực lượng cường đại, nhưng phần nàng có thể điều phối sử dụng thì rất ít.

Cho dù chỉ chút điểm này cũng đủ làm cho nàng ngang cấp với một chiến sĩ hoàng kim cao cấp rồi. Nếu cộng thêm lực lượng từ truyền thừa bổng Mễ Nặc Á, một sơ cấp Kiếm Thánh cũng chưa chắc có thể an ổn thắng nàng. Tiền đồ của nàng sau này quả thực không thể hạn lượng, lấy tuyệt thế thiên phú của nàng, cộng thêm thần lực bí ẩn kia, có lẽ nàng thật sự có thể đột phá cảnh giới mà Mễ Nặc Á cả đời không thể đạt được.

"Ca ca, ngươi tới rồi!" Ái Liên Na rốt cục ngừng lại, nhìn thấy ta, lập tức chạy tới lôi kéo tay của ta rồi nói: "Chừng mấy ngày không gặp ca ca rồi, ngươi thấy ta hiện tại lợi hại không?"

"Lợi hại, rất là lợi hại, ta phảng phất như thấy nữ chiến thần xuất thế vậy!" Bần đạo cười nói.

"Ha hả, người ta mới không có lợi hại như chiến thần đâu!" Ái Liên Na cao hứng cười nói: "Là nhờ truyền thừa bổng lợi hại đó! Ca ca, cây gậy này ta giữ lại có được hay không?"

"Không tốt!" Bần đạo ngay sau đó nghiêm nghị nói: "Ái Liên Na, làm người là phải giữ chữ tín. Ta nếu như đã đáp ứng Mễ Nặc Á đưa nó trở về, tuyệt đối không thể thất hứa, ngươi có thể chơi mấy ngày, người của Giáo Đình tới đón di thể Mễ Nặc Á đã tới rồi, đến lúc đó chúng ta phải trả nó lại cho người ta!"

"Không được!" Ái Liên Na vừa nghe liền gấp gáp lên, lôi kéo cánh tay của ta cầu khẩn: "Ta muốn có nó, ta muốn nó mà, cầu ngươi đó ca ca, đây là binh khí ta thích nhất. Ta đã bị đuổi ra khỏi Giáo Đình, lẽ ra vĩnh viễn không thể nào nhận được truyền thừa bổng, lần này có cơ hội, ngươi không thể dàn xếp một chút sao?"

"Không đúng!" Bần đạo kỳ quái nói: "Ngươi trước kia không phải nói thích Bạch Sơn Hắc Thủy sao? Hơn nữa, ngươi cũng không có thói quen đòi đồ mà? Làm sao lần này khác thường như thế chứ?"

"Ừ, người ta khi đó không biết có thể lấy được truyền thừa bổng mạnh nhất của Giáo Đình, hiện tại biết rồi dĩ nhiên sẽ không cần Bạch Sơn Hắc Thủy nữa!" Ái Liên Na nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ta bất kể, dù sao ta muốn định rồi! Có bản lãnh ngươi tới mà lấy lại? Hắc hắc." Vừa nói xong nàng liền thu vào trong không gian giới chỉ của mình.

"Ai!" Bần đạo thở dài một tiếng, đưa tay điểm huyệt đạo của nàng, sau đó lấy ra truyền thừa bổng bỏ vào trong không gian giới chỉ của mình.

"A ~! Ngươi cho ta, ngươi cho ta ~!" Ái Liên Na ủy khuất thấy âm mưu bất thành liền khóc lớn lên, huyệt đạo của nàng không ngờ chỉ cần vài giây đã được luồng năng lượng trong cơ thể nàng giải khai rồi, thấy ta thật sự đoạt lại cây bổng, giống như đứa con nít nhảy loạn lên.

"Không được, ngươi muốn sao trên trời cũng được!" Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Nhưng đồ của người khác ta không thể cướp đoạt."

Nhưng bất kể ta khuyên như thế nào, Ái Liên Na cũng không nghe, không ngừng ôm tay ra khóc rống lên. Bần đạo cũng giận, dứt khoát bước đi.

Mấy ngày sau đó, cuộc sống thật không khá giả nổi, Ái Liên Na trong một đêm, từ một hài tử biết nghe lời biến thân thành tiểu ma nữ, tìm ta khắp nơi, tìm được ta liền náo, đuổi đến làm ta sợ ẩn núp chung quanh, hoảng hốt mỏi mệt nguyên cả ngày không chịu nổi. Ai! Chẳng lẽ ta thật sự làm hư nàng rồi? Cũng may cuộc sống này không có dài, người của giáo đình cuối cùng đã tới, bần đạo làm trò trước mặt mọi người, cầm truyền thừa bổng đưa cho người của giáo đình, Ái Liên Na ở một bên nhìn, thẹn quá thành giận nàng ném lại một câu, nói rằng không bao giờ để ý tới ta nữa, xoay người rời đi luôn.

Bắt đầu ta còn không có tính toán gì, nhưng sau đó lại kinh ngạc phát hiện nàng thật sự rời ta đi, tự thân chạy mất khiến cho ta sợ hãi vô cùng, vội vàng phát động nhân thủ đi tìm, ta khống chế cả khu vực từng mảnh đất cũng lật lên trời mà tìm, nhưng không ngờ tìm không được, nha đầu chết tiệt kia, thật là đáng giận mà! Bần đạo sau lại chợt nghĩ, nàng thân thủ đủ cao, lại thích đi dã ngoại, muốn tìm ra tự nhiên không dễ dàng, ta cũng không thể phái người đi lục soát lần lượt từng đỉnh núi mà? Cũng đành phải dừng tay, thuận theo tự nhiên vậy. Thế nhưng, ta đem chuyện nàng mất tích bí mật báo cho cha của nàng và tổ mẫu, ai! Hài tử nháo sự, thật sự đủ phiền mà!

Tiếp theo, cuối cùng bay tới hai tin tốt, thứ nhất là Thiết Tí quân đoàn trưởng từ Thiết Bích thành gấp gáp trở về, đầu hàng Đại Hán, bần đạo và phụ thân cùng nhau chiêu đãi hắn một hồi, miễn cưỡng vui vẻ một trận, lấy phần thưởng quốc vương cấp cho hắn nhất loạt đưa ra. Lưu hắn ở mấy ngày, thì đưa tiễn trở về. Dĩ nhiên, thê tử của hắn và nhi tử thì phải lưu lại.

Tin tốt thứ hai là nhãn tuyến ta bố trí trong Giáo Đình, Hồng Y giáo chủ Phúc La Tháp rốt cục nổi lên tác dụng trọng yếu, hắn đưa tới mật cáo của Giáo Đình trong lần hội nghị bí mật kia. Cho nên, ta biết được tổ mẫu và Giáo Hoàng cãi vả, cùng với quyết định cuối cùng của Giáo Hoàng, tổ mẫu sẽ làm đặc sứ tự mình đến tìm ta đàm phán, nhưng điểm mấu chốt của nàng khi đàm phán Phúc La Tháp cũng báo cho ta, cho nên, lần này nhất định là một lần đàm phán không công bình.

Thế nhưng, Giáo Đình quyết định lại rất ngoài ngoài dự liệu của ta, bọn họ thế nhưng chịu cứ như vậy mà bỏ lại nguyên khu phía tây Địa Trung Hải rộng lớn như vậy cho ta, thật sự không giống phong cách của Giáo Hoàng. Mặc dù có tổ mẫu đề nghị, nhưng ta vẫn cảm giác là lạ, thật sợ lão cáo già Giáo Hoàng kia còn có ám chiêu gì đó nha, toàn bộ an bài xong chờ ta đây đạp lên hả?

Nói thật, mặc dù trong kế hoạch của ta, mảnh đất này sớm muộn gì cũng là của ta, nhưng mà cần phải mất thêm một đoạn thời gian không ngắn, hơn nữa còn hao phí rất nhiều trắc trở, nếu thật sự có thể cứ hòa bình như vậy mà chiếm cứ được địa vực lớn như vậy xuống tới, ta cầu còn không được nữa mà, ít nhất giảm đi không ít thời gian cùng tinh lực.

Vài ngày sau, tổ mẫu đại nhân đi thuyền tới, phụ thân và ta tự mình đến bến tàu đón nàng, gặp nhau lần nữa, mặc dù cách xa nhau thời gian không lâu, nhưng tình thế địa vị đã không giống xưa. Khiến cho chúng ta trong lúc nhất thời đều có cảm giác dường như đã qua mấy đời.

"Tiểu tử, ngươi thật sự là lớn lên chút nữa rồi!" Tổ mẫu mừng rỡ sờ sờ đầu của ta, nói: "Mặc dù ta hôm nay sắm vai nhân vật không tốt đẹp lắm, nhưng có thể sử dụng điểm đen của ta để chiếu sáng cho ngươi, ta rất là cao hứng nữa đó!"

"Hắc hắc, làm sao thế chứ?" Bần đạo ngượng ngùng nói: "Tổ mẫu đại nhân đến đâu cũng uy phong bát diện, làm gì có thời điểm đen tối chứ? Rồi lại nói, ta là tôn tử của ngài. Ánh sáng của ta không phải là của ngài sao?"

"Ha hả!" Tổ mẫu cười một tiếng nói: "Ngươi có thể nói như vậy! Đáng tiếc, dù cho ngôn ngữ có nói hoa lệ êm tai đến mức nào cũng không cách nào che dấu chuyện thực Giáo Đình đang suy tàn trên tay ngươi!" Tổ mẫu nói đến đây, trên mặt không khỏi lóe ra cảm xúc thương cảm.

"Hắc hắc! Mẫu thân, chúng ta trở về rồi nói đi!" Phụ thân thấy thần sắc tổ mẫu không đúng, vội vàng giảng hòa: "Chúng ta ở Vương Cung chuẩn bị cho ngài yến hội hoan nghênh to lớn nhất !"

"Hừ!" Tổ mẫu cười lạnh nói: "Làm to để tiêu hóa hả? Thân là thế lực đầu tiên trong lịch sử bức bách Giáo Đình cầu hoà, các ngươi thật sự nên ăn mừng ăn mừng cẩn thận rồi!" Sắc mặt nàng cũng chìm xuống.

"Úy, không phải thế!" Bần đạo vội vàng sửa lời: "Vương Cung yến hội chỉ có người một nhà chúng ta tham gia, chỉ có tướng lãnh mấy dòng chính Long gia tiếp khách, không có bất kỳ người nào khác nữa, chỉ là tẩy trần cho ngài mà thôi!"

"Thật?" Tổ mẫu sắc mặt hơi hòa hoãn xuống, hỏi.

"Đúng đúng đó!" Phụ thân còn dám nói gì? Chỉ biết theo ý của ta nói ra, sau đó hắn khoát khoát tay cho phó quan ở phía sau hắn. Cũng may phó quan của hắn là một người khôn khéo, lập tức hiểu ý tứ phụ thân, vội vàng chạy về đi giảm thiểu người trong yến hội đi, hắc hắc, ta cũng biết, tổ mẫu luôn luôn chán cái loại này, nàng nhất định sẽ mất hứng, phụ thân còn muốn cố ý tỏ vẻ, kết quả vỗ mông ngựa không được, không phải là muốn ăn đá sao?

Ngày đó, quốc yến biến thành gia yến, mọi người không nói chuyện chính sự, không khí tốt lắm, ít nhất tổ mẫu ăn rất vui vẻ, nàng đã thật lâu không cùng bọn nhỏ ăn bữa cơm đầy đủ thế này rồi.

Ngày thứ hai, chúng ta chính thức bắt đầu đàm phán, chuyện thứ nhất đương nhiên là xác định phạm vi thế lực Giáo Đình và Tự Nhiên Thần Giáo, tổ mẫu tự nhiên không có ngu đến trình độ nói ra điểm mấu chốt. Cho nên nàng yêu cầu giữ lại Tạp Tây Á và Ngõa Nạp. Nếu không biết điểm mấu chốt của nàng, ta có lẽ sẽ giao ra nơi béo tốt nhất cho nàng, dù sao hiện tại số lượng Đức Lỗ Y ít đến thương cảm, chiếm địa phương quá to thì rất lãng phí, chờ sau này nhiều lên ta lại đòi trở về cũng không muộn.

Nhưng nói đi thì nói lại, nếu biết có thể chiếm trước, ta tuyệt đối sẽ không khách khí, ta đây thà rằng bản thân chiếm hầm cầu không sót ***, cũng muốn cho Giáo Đình tươi sống nhịn đói chết! Phải biết rằng Giáo Đình nhờ có các quốc gia chủ đạo hàng năm phải nộp lên cho Giáo Đình một phần mười thuế má. Ta hiện tại chiếm xuống, vậy có thể chiếm không của Giáo Đình không ít bạc nha?

Cho nên bần đạo dứt khoát uy hiếp lẫn đe dọa, trực tiếp ra đòn chua ngoa, nếu không đồng ý ta phái quân đội đánh đi qua, các ngươi tự đi hay để ta "mời" đi, tổ mẫu giận đến ngứa hàm răng, cơ hồ chiêu gì cũng sử dụng lên ta, bần đạo kiên quyết dầu muối không vào, cuối cùng tổ mẫu chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận điều kiện mấu chốt, Giáo Đình triệt để thối lui khỏi phía tây Địa Trung Hải, chúng ta sau này lấy Địa Trung Hải làm biên giới, không can thiệp chuyện của nhau.

Chuyện thứ hai chúng ta đàm phán, thảo luận là vấn đề Giáo Đình rút lui, tổ mẫu kêu ta hộ vệ bảo đảm an toàn cho tất cả Mục Sư và giáo đường, bần đạo luôn miệng đáp ứng, dĩ nhiên ta có thêm mang vào một điều kiện, đó chính là đại giáo chủ Thạch Nguyên của Đại Hán quốc, hắn luôn luôn quan tâm hết thảy mọi chuyện ở Đại Hán, hiện tại đừng đi luôn vậy? Bần đạo "không nỡ" để hắn đi nha!

Tổ mẫu dĩ nhiên hiểu ý của ta, nhưng nàng thật sự rất khó xử, mặc dù nàng nhìn Thạch Nguyên gia cũng không tốt lắm, nhưng thân phận Thạch Nguyên đại giáo chủ rất gần với Hồng Y giáo chủ hay Hồng Y Đại Giáo Chủ. Sao có thể tùy tiện vứt bỏ vào lúc này đây? Nếu Giáo Đình giao hắn cho ta, vậy những giáo chủ khác có thể thất vọng và đau khổ lắm đó? Lòng người nếu tán đi, đội ngũ sẽ không dễ gánh chịu. Cho nên Giáo Đình vì mặt mũi tranh chấp quyết liệt với ta.

Cuối cùng, chúng ta cùng lùi một bước, cho hắn một cái chết không đau khổ vậy. Trong đầu hắn bí mật nhiều lắm, Giáo Đình nói gì cũng không thể cấp người sống cho ta, nhưng nhìn trên khí thế của ta, ý tứ không chết không thôi kia, tổ mẫu rõ ràng minh bạch Thạch Nguyên gia và ta thâm cừu đại hận đến cỡ nào, phong ấn trên người khiến ta đau khổ như thế, tất cả đều là hảo sự mà đại giáo chủ hắn cho ta, cho nên khi ta kiên trì đòi hỏi, nàng chỉ có thể thí xe giữ tướng.

Hừ, tổ mẫu còn không rõ ràng lắm, rằng ta đã biết Thạch Nguyên đại giáo chủ trong liên quân chiến đấu lần này nổi lên tác dụng gì, chủ ý bắt cóc con tin chính là hắn đưa ra, thậm chí bắt hai vị công chúa cũng là hắn phái người trợ giúp, thật có thể nói là hận cũ chưa dứt, thù mới đã sinh, ta há có thể tha cho hắn? Chết không đau khổ cũng quá tiện nghi cho hắn rồi, ta vốn cho hắn chết cũng không yên ổn kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.