Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 23




Bộc Dương Môn sau khi trở về một đêm lăn lộn khó ngủ, luôn lo lắng Lý Bách Chu sẽ vì chuyện tai nạn mà giận chó đánh mèo lên mình, y sẽ không vì tức giận mà tuyệt giao với nó vài ngày chứ! —— cái khác nó cũng không quá lo lắng. Trọng điểm nó quan tâm luôn luôn không phải như người thường nghĩ đến.

Nhưng hôm sau khi nó ở đại sảnh nhìn thấy Lý Bách Chu, đối phương lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trong lúc ăn sáng thậm chí Lý Bách Chu còn mời nó ra vườn tản bộ.

Lâm bá đứng trong góc phòng giật mình lặng đi một chút.

Tản bộ, người thân thiết bao nhiêu mới cùng nhau tản bộ a! Người khác có thể hôn môi, có thể ôm nhau, nhưng cũng không nhất định có thể sóng vai, bình thản thư thái cùng đi qua một đoạn đường, không phải sao?

Lý Bách Chu cùng thiếu gia, không phải loại quan hệ này. Lão so với bất kỳ ai đều rõ ràng.

Không trung quang đãng không mây, trời cao trong vắt như vừa được tẩy rửa, không khí tươi mát, trong đình viện cây cối xanh tươi, cành lá xum xuê, phong nhã hào hoa. Đúng là thời tiết tốt khiến người ta thoải mái vui vẻ.

Lý Bách Chu nhìn cây dẻ đứng ngạo nghễ giữa đình viện, sâu kín mở miệng: “Môn Môn, vì sao cậu phải chấp nhất với tôi như vậy? Tôi thật sự tốt như vậy sao?”

Bộc Dương Môn sửng sốt.

Bách Chu luôn bao quan mình lớp vỏ cứng rắn của nó, lại có thể lộ ra dáng vẻ yếu nhược như thế?

Bộc Dương Môn kềm nén không được nội tâm kích động, vài bước tiến lên ôm chặt lấy cổ Lý Bách Chu.

Nó gần đây lại cao thêm một chút, muốn ôm Lý Bách Chu ngồi trên xe lăn, cần phải khom lưng tạo thành độ cong không quá thoải mái.

Lý Bách Chu vì thế trực tiếp kéo lấy hông nó, ôm nó ngồi lên đùi mình.

Bộc Dương Môn cúi đầu kinh hô một tiếng.

Nó sủng thụ nhược khinh ôm lấy cổ Lý Bách Chu, lại thẹn thùng lại mạnh bạo dựa sát vào Lý Bách Chu.

Nó son sắt nói: “Em sẽ không lừa anh, em sẽ cả đời đối tốt với anh, vĩnh viễn chỉ tốt với mình anh!”

Bách Chu của nó nguyện ý chủ động đụng chạm nó, nó chỉ nói được một câu như vậy, sao đủ diễn tả đây!

Nó rất cao hứng, quả thực không biết phải làm sao, cũng bất chấp tất cả, chỉ muốn biểu đạt tâm ý thực sự của mình.

Nó vì rất cao hứng, bắt đầu nói liên miên, lộn xộn nhớ lại năm năm mình cùng Lý Bách Chu chia lìa.

“Năm năm nay, em một mực tìm anh, chung quanh hỏi thăm tin tức về anh. Nhưng mụ mụ nhốt em ở đây trị liệu, em không có cách nào ra ngoài tìm anh. Cuối cùng em biết nơi ở của anh, anh lại bị đẩy vào trường quân đội khép kín, em không vào được! Em, em luôn đợi, luôn luôn đợi, suy nghĩ nhiều biện pháp… bởi vì không thể để mụ mụ biết. Anh có biết em sợ hãi bao nhiêu không? Lúc trước anh rõ ràng đã nói muốn dẫn em đi, nhưng hôm sau anh lại đẩy em về chỗ mụ mụ, em không muốn gặp bác sĩ, bọn họ đều nói em có bệnh, mụ mụ cũng vậy, cảm thấy em không giống người thường. Em sao lại không giống chứ? Vì sao em không thể ra ngoài chơi, đi đọc sách như lũ trẻ khác, em chỉ có thể đợi ở chỗ này! —— Nhưng mà em không trách anh. Anh là bị ba ba anh bắt cóc đến nơi rất xa, em biết anh không phải cố ý bỏ lại em. Em —— em dù sao đã có được anh! Em sẽ không tiếp tục để người khác tách chúng ta ra! Bách Chu, Bách Chu, anh phải biết rằng, em không giống như những người đã vứt bỏ anh, không giống như vậy!”

Lý Bách Chu không chút để ý vuốt ve đầu tóc ngắn màu hạt dẻ mềm mại của nó, mắt nhìn tuyết đọng ngoài đình viện.

Nghe Bộc Dương Môn nỉ non, trong lòng y cũng không xúc động.

Như thế thật lâu sau, y chậm rãi nở nụ cười.

“Vậy sao? Cậu sẽ đối tốt với tôi, dù tôi làm bất kể cái gì!”

Bộc Dương Môn nâng đầu đang chôn trong ngực y lên kỳ quái hỏi: “Bách Chu?”

Lý Bách Chu để sát vào bên tai nó: “Tôi muốn làm —— rất nhiều chuyện —— từng cái từng cái.”

Bộc Dương Môn tò mò mở to hai mắt, nó muốn hỏi là chuyện gì, nhưng hơi thở của Lý Bách Chu phun trên mặt khiến nó cảm giác tê tê dại dại. Năng lực tự hỏi của nó dần dần trôi mất.

Nó biết mình lập tức sẽ bị hòa tan, biến thành một vũng nước, vẩy chút ngọt ngào, cứ như vậy hòa tan trong lòng Lý Bách Chu. Chỉ cần Lý Bách Chu chịu luôn luôn ôm nó như vậy, nó thực nguyện ý thỏa mãn bất kể yêu cầu gì của y.

Tại một góc trống trải trong đại sảnh, một lão già thân đứng thẳng tắp. Đôi mắt đụng ngầu của lão vẫn không nhúc nhích nhìn hai người hỗ động.

Ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng, rét lạnh thì vẫn còn tiếp tục. Mùa đông này tựa hồ còn dài hơn các mùa đông trước. Mùa đông năm ngoái, lão vì dục vọng chiếm hữu ích kỷ của đứa bé này, vì gạt phu nhân, vì không muốn người biết, lão đã âm thầm xếp cơ sở ngầm bên cạnh Lý Bách Chu, phòng bị từng người tới gần y, có thể nói là vắt óc tìm kế, tình toán tỉ mỉ từng bước.

Kế tiếp, sẽ còn mấy mùa đông giá rét chờ đợi lão đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.