Tự Phấn Đầu Thành Ảnh hậu

Chương 37: Nhà cố hoài




CHƯƠNG 41

Sau khi xử lý chuyện vừa rồi của Mạc Ngôn xong, Đoàn Thăng mỏi mệt trở lại Đoàn phủ.

Từ thật xa chợt nghe thấy thanh âm quát tháo quãng tám siêu cao: ” Đang vui đùa cái gì? Một tên trộm như vậy… bổn tiểu thư còn hy vọng nữ tiện nhân kia nhanh chóng chết rục trong tù đi… đừng hại ca ca!”

Nguyên lai… trò khôi hài còn chưa xong…

Đoàn Thăng xoa xoa đầu lại một phen đau, đi tiếp về phía trước.

Vừa vặn hai người Trữ Ngự Diệp cùng Yến Hinh bị ném ra khỏi phòng của Đại tiểu thư, ngay tại trước mắt Đoàn Thăng. Trữ Ngự Diệp cùng Đoàn Thăng, hai người bốn mắt cùng vọng.

” A…” Trữ Ngự Diệp vẫn còn ôm một chút hy vọng.” Đoàn… tổng quản, giúp chúng ta van cầu tiểu thư, nếu là ngươi thì có thể…”

Ngốc tử này tại sao luôn không hiểu… sự tình căn bản không phải như vậy là có thể giải quyết!

” Làm không được!” Đoàn Thăng khẩu khí không tốt, hắn hiện tại vừa mới trở về, muốn hắn đi đối mặt với nữ nhân điên điên Đoàn Linh Vân kia, hắn mới mặc kệ! Hơn nữa cũng căn bản không tất yếu…

” Ngươi!” Trữ Ngự Diệp đứng lên. Yến Hinh biết tình huống không đúng, cũng vội vàng bật dậy.

Hắn sao có thể nhẫn tâm như thế … Mạc Ngôn ở nha môn, nhất định sẽ bị đối đãi không tốt… bất quá cũng chỉ đi nói một câu mà thôi, với hắn mà nói chẳng lẽ khó khăn đến như vậy sao?

Trữ Ngự Diệp quá mức sinh khí, cho nên y không thấy vết máu trên người Đoàn Thăng, cũng không chú ý tới vẻ mặt mỏi mệt không chịu nổi của Đoàn Thăng.

Y hờ hững rút ra tiểu đao, phát cuồng hướng trên người Đoàn Thăng ném đi.” Ngươi… vô tâm vô dụng!” Cái này chỉ là tức giận mà nói, trong nháy mắt y đã muốn mất đi lý trí.

Đoàn Thăng cả kinh, hắn căn bản không nghĩ tới Trữ Ngự Diệp sẽ làm như vậy, hắn cho tới bây giờ không phòng bị với y, thân mình hư nhuyễn lập tức không né qua, cứ như vậy đâm vào đầu vai.

Hai người đều ngẩn ngơ.

Trữ Ngự Diệp từ trong khiếp sợ khôi phục lại. Y căn bản cũng không nghĩ tới Đoàn Thăng cư nhiên không tránh đi.

” Ngươi muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có biện pháp.” Rút ra dao nhỏ, ném tới trước mặt Trữ Ngự Diệp. Đoàn Thăng bộ dáng không sao cả, mặt không chút thay đổi nói xong, rời đi.

Lúc này Trữ Ngự Diệp mới hơi chút chú ý tới, vết máu trên y phục Đoàn Thăng, có một chút cảm giác không giống mới đây……

Ba!

Ngọc bội vừa mới mua bị suất nát, Đoàn Thần Phi gắt gao nhíu mày.

Khối ngọc này là y định mang về tặng cho Mạc Ngôn, không nghĩ tới cứ như vậy suất phá. Sao lại như vậy…? Là Mạc Ngôn đã xảy ra việc gì sao? Dự cảm bất hảo trỗi dậy.

Chẳng lẽ là… là hai nha đầu kia hay nương… khi dễ Mạc Ngôn? Không đúng! Lần này cảm giác càng mãnh liệt, hẳn là không phải… đơn giản như thế.

Tưởng tượng đến đây, y thật muốn chạy nhanh chạy vội trở về…

Nhưng mà trước mắt vẫn là không có biện pháp… y đang đàm chuyện kinh doanh… không có khả năng cứ như vậy trở về!

Bất quá… y tin tưởng nếu là Đoàn Thăng, nhất định có thể hảo hảo bảo hộ Mạc Ngôn. Chính mình đối với Đoàn Thăng, là trăm phần trăm tín nhiệm a.

Nghĩ đến đây, y nhặt lên ngọc bội vừa bị suất toái, sai người lại đi mua một khối.

Mạc Ngôn… ngươi phải không có việc gì…… chờ ta trở lại cưới ngươi!

” Thiếu gia… có khách…”

” Đi nói, lập tức đến.” Đoàn Thần Phi trong lòng biết, y tại nơi xa thế này, có lo lắng mấy cũng vô dụng mà thôi.

Bình tĩnh lại, xuất môn đàm công việc thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.