Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Chương 57




Edit: Kha | Beta: Pi

Vật liệu hiếm, vũ khí tự chế.

Hai thứ này rất nhanh đã bị Lưu Hạo liên tưởng đến, lập tức cũng hiểu rõ ý định của Diệp Tu, đột nhiên cười như điên: “Ha ha ha ha ha, hóa ra hắn định làm thế.”

Bên đầu kia điện thoại, Trần Dạ Huy giật mình, sém chút quăng luôn điện thoại, sau khi lấy lại bình tĩnh mới cẩn thận hỏi: “Sao thế?”

“Hừ hừ, tiếc ghê, giờ bị anh mày nhìn thấu cả rồi, chỉ bằng hắn bây giờ thì đấu với anh thế nào chứ? Muốn làm lại từ đầu hả? Mơ đi cưng” Lưu Hạo đã hoàn toàn tự quyết định, Trần Dạ Huy bên kia nghe xong đành nói: “Lưu đội, không có việc gì thì em cúp trước đây”

“Ừ, về chuẩn bị tài khoản đi, Mai Cốt Chi Địa cần dùng quỷ kiếm sĩ, thiện xạ, nhà quyền pháp, kiếm khách, ma đạo học giả.” Lưu Hạo dặn dò.

“Được.” Trần Dạ Huy đồng ý, nghe tên năm nghề kia xong thì âm thầm kinh hãi. Kỷ lục lần trước, Lưu Hạo chỉ cần 3 nghề thôi, bây giờ cần trọn 5 nghề, chẳng lẽ chỗ Mai Cốt Chi Địa cần đến năm tuyển thủ chuyên nghiệp đi phá bản sao? Anh ta rốt cuộc phát hiện ra điều gì? Lại càng dồn sức ở phó bản này hơn hẳn ban đầu thế này.

Phía tiệm net Hưng Hân, Diệp Tu và Đường Nhu vẫn tiếp tục luyện cấp như bình thường. Ngay cả Trần Quả cũng đã vô cảm với chuyện này. Thế mà buổi sáng hôm nay vừa thức dậy, Diệp Tu lại chủ động tìm cô.

“Chị chủ, cho tôi mượn tài khoản của chị chơi chút nha!” Diệp Tu đến để mượn thẻ tài khoản.

“Cậu muốn làm gì?” Trần Quả hỏi.

“Đánh cái bản nhỏ thôi.” Diệp Tu nói.

“Đánh cái bản nhỏ?” Trần Quả mờ mịt, vừa đưa Trục Yên Hà cho Diệp Tu, vừa định đến nhìn thử.

Trục Yên Hà là nhân vật ở Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng Thần Chi Lĩnh Vực cũng không phải nơi vào rồi ra không được nữa, sau khi Diệp Tu cho Trục Yên Hà quay về thì đi thẳng đến Mai Cốt Chi Địa ở khu vực cấp thấp.

Mai Cốt Chi Địa của khu cũ đương nhiên sẽ không có nhộn nhịp như khu 10, nhưng ít ra cũng phải có người chơi. Nhìn đến một acc cao cấp 70 xuất hiện, lập tức những khung thoại “Chị ơi kéo em với” hiện đầy màn hình, lời mời vào đội ngũ cũng đã gửi đến. Đây chính là xì-tai của khu cũ, nếu bàn về tốc độ thăng cấp, khu cũ chắc chắn nhanh hơn khu mới nhiều, kể cả không quen biết ai đi nữa, cũng sẽ có không ít acc lớn chuyên bán mình kéo acc nhỏ.

Diệp Tu đương nhiên không để ý đến đám kia, trực tiếp điều khiển Trục Yên Hà vọt vào phó bản. Acc lớn cấp 70 dĩ nhiên quét bản mà không hề áp lực, huống chi người thao tác nó còn là Diệp Tu. Nhưng sau khi vào phó bản, Diệp Tu lại không đánh vội, điều khiển Trục Yên Hà chạy ngược chạy xuôi, biến thành một đám tiểu quái dí sát mông, trông cứ như đang đùa giỡn lũ quái vậy.

“Cậu đang làm gì đấy?” Trần Quả bên cạnh nhìn không hiểu.

“À, tôi chỉ xem thử phó bản này chút thôi, acc của tôi hết số lần rồi.” Diệp Tu vừa giải thích vừa thao tác, Trục Yên Hà ra vài cái đại chiêu, lũ quái bị nổ văng sạch. Tiếp đấy Diệp Tu lấy một cuốn sổ từ trong túi ra.

Sổ này Trần Quả nhìn rất quen mắt, ra khỏi tiệm rẽ trái trăm mét là tới cửa hàng văn phòng phẩm, bán 3 đồng một quyển. Sổ mở ra, Trần Quả ở cạnh nhìn sang, mấy tờ đầu ghi lộn xộn, những trang giữa lại là vài thứ đồ chơi không biết có phải vẽ bậy hay không. Diệp Tu lật đến trang cuối, lập tức viết lên đấy gì đó.

“Quét bản thôi mà cũng phải ghi chép lại ư?” Trần Quả cảm thấy rất mới mẻ.

“Nghiên cứu chút, chuẩn bị đi khiêu chiến kỷ lục phó bản này.” Diệp Tu nói.

Trần Quả ngơ ngẩn không biết nên nói gì, sự chuyên tâm và nghiêm túc của Diệp Tu khiến cô xúc động. Cô cũng thích Vinh Quang, còn là một fan khá trung thành, nhưng trên người Diệp Tu, cô lại nhìn thấy một thái độ đối với trò chơi hoàn toàn khác mình. Cô chơi trò chơi, còn với Diệp Tu, Trần Quả chợt cảm thấy mình không thể dùng từ “chơi” này để hình dung.

Trần Quả không khỏi nhớ đến chín năm trước, khi cô vừa tiếp nhận tiệm net này, xung quanh cô đều là ánh mắt hoài nghi, mà bản thân cô cũng chẳng hiểu gì cả. Thưở mới bắt đầu, mỗi ngày vùi mình trong tiệm, lưu ý từng chút nhu cầu của khách, không ngừng cải thiện hoàn cảnh của tiệm, thử đủ chiêu trò thu hút khách quen, mỗi đêm tính toán lượng khách trong ngày rồi tìm kiếm quy luật.

Lúc ấy cô cũng như Diệp Tu hiện tại, nghiêm túc, chuyên tâm, dồn hết sức lực. Bận đến mệt chết, nhưng khi nhìn thấy việc làm ăn trong tiệm càng ngày càng thuận lợi, chợt thấy thỏa mãn. Giờ đây lượng khách của tiệm đã ổn định, thu nhập vượt xa khoảng thời gian ấy, nhưng cảm giác thỏa mãn ngày ấy đã bao lâu rồi không thấy nữa?

Trần Quả có chút hâm mộ Diệp Tu, ngoài hâm mộ lại có chút đồng cảm. Chuyên tâm trả giá vì trò chơi này nhiều như thế, lại bị giới chuyên nghiệp vứt bỏ, tên này thật ra rất đáng thương. Trần Quả bỗng nhiên chua xót trong lòng, không khỏi nhớ đến lúc Diệp Thu vừa giải nghệ. Hóa ra những chuyện như giải nghệ, người đau lòng nhất thực ra là chính người đó nhỉ? Đây quả thực là một từ vô cùng tàn nhẫn.

Ngòi bút viết “sàn sạt” trên sổ, Diệp Tu hoàn toàn không chú ý sự khác thường của Trần Quả đứng sau. Trần Quả cũng không quấy rầy hắn nữa, lo lắng mà lặng lẽ tránh đi.

Diệp Tu bên này, tiếp tục dùng Trục Yên Hà thử nghiệm ở Mai Cốt Chi Địa, acc lớn mang đến cho hắn nhiều thuận tiện mà acc nhỏ không hề có, ghi chép trên sổ càng ngày càng nhiều. Chẳng hay biết lúc nào đã đánh xong phó bản. Diệp Tu không ngừng lại, tiếp tục dùng Trục Yên Hà vào phó bản lần nữa, có điều lúc này thao tác trong game càng ngày càng nhiều, chỗ cần dừng tay ghi chép cũng ít đi.

Liên tục ba lần, sau khi số lần vào bản của Trục Yên Hà đã dùng hết, Diệp Tu thu hoạch được không ích, hài lòng rời khỏi trò chơi, trả thẻ tài khoản cho Trần Quả.

“Sao rồi?” Trần Quả hỏi.

“Rất tốt.” Diệp Tu cười.

“Ừ, cố lên.” Trần Quả nói.

“Cái gì?” Diệp Tu không nghe rõ.

“Cố lên.” Trần Quả lặp lại.

“Tôi không nghe lầm đó chứ?” Diệp Tu trừng lớn mắt, bản thân khắc khổ chịu khó ở một phó bản nhỏ thế này, chị chủ hẳn phải khinh bỉ mới phải chớ? Thế mà bây giờ lại bảo mình cố lên, mà giọng điệu còn có chút......dịu dàng? Nghĩ đến cái từ nọ, Diệp Tu không chịu nổi mà rùng mình một trận, cái từ này dùng trên người Trần Quả hình như có hơi rét.

“Biến biến biến, đi ngủ đi” Trần Quả tức giận, tên này chẳng biết điều gì cả.

Diệp Tu nhất thời yên tâm, đây mới là Trần Quả mà hắn quen, hắn không nhận sai người.

Buổi sáng yên bình, đến buổi tối khi Trần Quả chuẩn bị đi ngủ, Diệp Tu và Đường Nhu mang theo vẻ mặt sáng láng, xoa tay bắt đầu ngày mới của mình.

Trong trò chơi, sau khi Diệp Tu đăng nhập liền PM Bánh Bao Xâm Lấn, bảo cậu ta rạng sáng thì tới phó bản. Kết quả Bánh Bao Xâm Lấn tiến cử cái tên Ly Hận Kiếm cho hắn, công bố rằng sau khi cùng mình đánh đấu trường hai ngày, kỹ thuật của tên Ly Hận Kiếm kia có một bước tiến lớn.

“Thế à? Vậy lúc đó cậu với cậu ta qua đây đi.” Diệp Tu cười cười, cũng không để ý Bánh Bao Xâm Lấn đang khoe khoang mà đáp lại. Dù sao đội của hắn ngoại trừ bốn người thì vẫn còn chỗ trống, ai tới cũng không sao cả.

“Đúng rồi, đêm nay đi đánh phó bản với tụi tui đi.” Bánh Bao Xâm Lấn nói lại cho người đang cùng mình đánh ở đấu trường – Ly Hận Kiếm.

“Thế à? Tốt quá.” Lưu Hạo vui vẻ là thật, chẳng qua mặt ngoài thì sáng sủa, trong lòng lại âm u.

“Tui bảo ông này, thấy đại thần nhớ phải lễ phép, nếu đại thần có thể chỉ bảo ông vài câu, cả đời ông sẽ vô cùng an nhàn” Bánh Bao Xâm Lấn thấm thía dặn dò.

Chỉ bảo cái đầu mày đó, Lưu Hạo thầm mắng trong lòng. Nhưng chơi bời với Bánh Bao Xâm Lấn hai ngày nay, sức chống cự với mấy lời xàm xàm của thằng gà này đã tăng vọt, tóm lại vẫn thể hiện đầy đủ năng lực thích ứng và tố chất tâm lý thuộc đẳng cấp chuyên nghiệp của gã. Trong lòng mắng xối xả, ngoài miệng lại cười bảo: “Đương nhiên rồi.”

Rạng sáng 0 giờ, đội ngũ tập hợp. Bánh Bao Xâm Lấn và Ly Hận Kiếm từ đấu trường chạy đến, Diệp Tu và Đường Nhu đã từng gặp qua người này, mở miệng chào hỏi sơ, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh là người đến cuối cùng. Cô liền chào hỏi với người mới gia nhập.

“Là Tô Mộc Tranh ư?” Lưu Hạo suy đoán, vừa rồi chỉ “xin chào”, gã nghe không ra được gì.

Có điều đấy có phải là Tô Mộc Tranh hay không cũng chẳng phải trọng điểm quan tâm của Lưu Hạo, gã vẫn giữ sự khiêm tốn và cẩn thận, đi theo đội ngũ cùng vào phó bản.

“Lần này chúng ta luyện tập đấu pháp để phá kỷ lục của phó bản Mai Cốt Chi Địa. Trước mắt vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, có thể có vài chỗ sai sót, mọi người phải cẩn thận hơn.” Sau khi Diệp Tu vào bản liền nói.

“Có nghe không, nói ông đó” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Ai?” Lưu Hạo thuận miệng đáp lại, trong trò chơi đều là nhân vật, lại không có ánh mắt, Bánh Bao Xâm Lấn nói thế này vốn sẽ chẳng nghe rõ nói người nào cả, “gà” nó thế đó.

“Ông đó, trừ ông ra tụi tui là đội viên cũ cả.” Bánh Bao Xâm Lấn bảo.

Lưu Hạo tự vả vào mồm mình, cho mày nhảm này, tự nhiên đi đáp lời cái Bánh Bao thối này chi vậy.

“Oa? Tiếng gì vậy ta? Hình như tui nghe thấy tiếng “bốp”, mọi người có nghe không?” Bánh Bao Xâm Lấn kêu lên.

Lưu Hạo vãi mồ hôi, thật sự sự không thể khinh thường á, vậy mà cũng nghe được.

“Nghe rồi, chúng ta bắt đầu thôi.” Diệp Tu bình tĩnh dùng kỹ xảo đánh trống lãng. Bánh Bao Xâm Lấn vẫn bất động, ai cũng không biết tên này có phải đang cố gắng nghe ngóng tiếng “bốp” thứ hai hay không.

“Điều quan trọng nhất trong đấu pháp phá kỷ lục ở Mai Cốt Chi Địa chính là cách di chuyển, cố gắng lợi dụng những vị trí hợp lý nhất để tránh kinh động đến tiểu quái đang chôn dưới đất. Đấu pháp của chúng ta cũng dựa theo suy nghĩ trên, mọi người chú ý, cố hết sức không đi nhầm bước nào cả. Ly Hận Kiếm...... ông quay về trước đã.” Diệp Tu nói.

“Hả?” Lưu Hạo ngẩn ra.

“Hả cái gì mà hả! Vừa mới bắt đầu ông đã chạy bậy, không dẫn ông theo nữa.” Bánh Bao Xâm Lấn nghiêm túc phê bình kèm theo uy hiếp Ly Hận Kiếm.

“Sao thế?” Lưu Hạo vẫn không hiểu nổi.

“Có vẻ em biết đánh thế nào nhỉ?” Diệp Tu nói. Không phải tập trung vào kỷ lục, sẽ không tiết kiệm thời gian ở đây, đánh nhiều thêm mấy con quái thì có thêm chút kinh nghiệm, vì vậy sẽ như Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn hoàn toàn không biết đấu pháp phá kỷ lục ra sao.

“Biết...... Hình như đâu cần chú ý gì ở đây đâu?” Lưu hạo nói.

“Ha ha, thứ chúng ta dùng là đấu pháp mới.” Diệp Tu nói.

“Có nghe không, đấu pháp mới, không phải cái đấu pháp lỗi thời mà ông biết.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Đấu pháp mới?” Lưu Hạo hoang mang.

“Không sai, mọi người chú ý cách di chuyển của anh, anh sẽ vừa đi vừa nói.” Diệp Tu nói xong, đã để Quân Mạc Tiếu của mình xông ra ngoài. Trong chớp mắt đất đai quanh hắn nứt ra, bốn con sinh vật Bất Tử bắt đầu bò lên.

“Có gì khác chứ?” Lưu Hạo cảm thấy mờ mịt, không thể đi vòng qua bốn con quái lúc bắt đầu này được, phải cùng xông lên xử lý quái ở chỗ này. Cách di chuyển hiện tại của Quân Mạc Tiếu có gì đặc biệt chứ? Không phải cũng gây kinh động đến cả bốn con quái ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.