Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Chương 46




Hàn Yên Nhu của Đường Nhu đã không chế 10 con quỷ lùn, Bánh Bao Xâm Lấn khống chế 8 con, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu không chế 16 con. Tổng cộng 34 con. Con số dừng ở đây, không tăng thêm nữa, phối hợp tạo tuần hoàn xem như chính thức hình thành. Tô Mộc Tranh không hề ngừng việc dụ quái, nhưng từ lúc này, tổng số 34 con quỷ lùn sẽ không tăng thêm, bởi vì mỗi khi dụ thêm 2 con, trong trận bên này cũng ngã xuống hai con.

Tụ quái là phối hợp, tấn công cũng phải nhịp nhàng. Mọi người đảm nhiệm nhân vật khác nhau, khi tấn công thì việc tìm kiếm mục tiêu cũng phải có tiết tấu.

Thao tác cao nhất, phối hợp cao nhất.

Phó bản Rừng Rậm Băng Sương này, với tổ hợp nghề nghiệp của bọn Diệp Tu, làm như vậy đã xem như cực hạn. Chỉ cần không có sai lầm…..

Người đáng lo nhất Bánh Bao Xâm Lấn, lại phát huy ổn định, khiến Diệp Tu rất vui mừng.

Đường Nhu “gà” một cách khó hiểu xong cũng không xảy ra gì nữa.

Tô Mộc Tranh bên kia càng chẳng cần lo ngại.

Mà làm Diệp Tu kinh hỉ ngoài ý muốn, chính là pháp sư nguyên tố Thích Vô Giúp Vui kia.

Nhiệm vụ của pháp sư nguyên tố chỉ là nổ giết đám quỷ lùn tụ tập lại, cam đoan tình huống không OT, tận lực làm tổn thương ở thế cân bằng.

Có thể nói, gã chỉ cần phát huy không quá ngốc nghếch, sẽ không tạo ra tai nạn lớn như diệt đoàn. Nhưng muốn đạt được tổn thương ở thế cân bằng hoàn mỹ, chỉ tồn tại trên lý thuyết thôi, nhân vật của gã được phép xuất hiện một ít sai lầm, bù lại sai lầm của gã vốn là một phần trong chiến thuật.

Nhưng theo Diệp Tu thấy, sau khi người này làm ra sai lầm sẽ tự động sửa đúng ở lượt công kích sau, bù đắp vào. Tuy rằng cuối cùng không thể đạt tới sự cân đối hoàn mỹ nhất, nhưng xác thực đè lỗi sai xuống rất ít. Xét chi tiết, người này đã làm đến cực hạn rồi.

Trong lúc luyện tập trước đây, chưa từng thấy người này làm vậy, bởi vì không cần thiết. Lúc này chợt hiển lộ tài năng, Diệp Tu lại phát hiện trình độ của người này hóa ra cao hơn mình tưởng tượng.

Xem ra cũng là cao thủ đứng đầu một công hội.

Khi nhìn ra điểm này, Diệp Tu thầm kết luận, hình ảnh trong màn hình đã sớm chuyển sang chỗ khác.

Sự biến hóa của hình ảnh trước mặt Diệp Tu đã đạt đến mức khiến người hoa mắt, bởi vì hắn phải lo rất nhiều chuyện, trừ bỏ khống chế 16 con quỷ lùn, còn phải quan sát 4 người kia sau đó tiến hành chỉ huy.

Đường Nhu hoàn toàn bỏ qua quá trình này khi so sánh giữa mình và Diệp Tu. Chênh lệch giữa cô với Diệp Tu, kỳ thật so với phỏng đoán của cô còn lớn hơn nữa…

“BOSS đầu tới.” Tiếng pháo dụ quái không ngừng của Phong Sơ Yên Mộc rốt cuộc đã ngừng lại, tiểu quái ven đường bị dụ hết rồi, thứ ngăn cản ở phía trước cũng chỉ có thể là BOSS thứ nhất. Tô Mộc Tranh biết rõ sự bận rộn của Diệp Tu, luôn thường xuyên bắn ít tin tức quan trọng cho Diệp Tu, để tránh hắn không chú ý được.

“Dụ đi.” Tiếng Diệp Tu vừa dứt, Quân Mạc Tiếu cũng đột nhiên nhảy lên, trong tay phải đã cầm một thanh kiếm nhọn, Ngân Quang Lạc Nhẫn xé rách thiên không mà rơi xuống, tạo nên cơn động đất, đẩy ngã tất cả tiểu quái.

Đường Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn và Thích Vô Giúp Vui lúc bấy giờ cũng không chú ý khống chế quái hay thù hận gì cả, ra sức ném hết tất cả các loại kỹ năng ra.

34 con quỷ lùn bị đưa tới nơi này, vừa đi vừa bị giết, máu đã bị rút gần hết, lúc này lại chịu một trận cuồng bắn loạn đánh cho giống như lúa mạnh bị gặt đổ rầm rầm xuống, rất nhiều quỷ lùn không thể đứng lên nữa, chưa tới mấy hiệp đã bị diệt hơn nửa. Đám còn lại truy đại đánh mạnh cũng không làm được gì, đối mặt với thao tác của đám người Diệp Tu, chỉ có thể bị giết nhanh gọn.

34 con quỷ lùn trong phút chốc đã thành thi thể. Bên kia tiếng súng từng trận, Phong Sơ Yên Mộc đã sớm đưa BOSS đến. Bốn người chuyển góc nhìn, chỉ thấy Phong Sơ Yên Mộc nâng súng máy bắn mãnh liệt, khí thuốc súng lại xếp thành một đường nghiêng bay đến chỗ BOSS Tuần Tra Quỷ Lùn đang bị bắn ngã nhào trên không trung. Mà Tuần Tra Quỷ Lùn tựa như bị quay nướng, bị ném ngã “ầm ầm” về phía bốn người.

“Đệch.” Thấy một màn như vậy, Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đều chẳng sao cả, cả hai luôn không biết nhìn hàng, thế nhưng người không hề thích vô giúp vui như Thích Vô Giúp Vui lại kinh ngạc la lên.

“Là Áp Súng sao?” Những lời này Thích Vô Giúp Vui không hề hô lên, chỉ thầm quay cuồng trong lòng, mà Tuần Tra Quỷ Lùn kia cũng đã quay cuồng đến trước mặt họ. Đám người Quân Mạc Tiếu lập tực xông lên công kích, Thích Vô Giúp Vui vội vàng ném pháp thuật, còn nhớ mãi không quên sự kinh ngạc ở trong lòng, xoay góc nhìn liếc về phía Phong Sơ Yên Mộc mấy lần.

Áp Súng, đây là danh từ chỉ một thao tác trong Hệ Xạ Thủ. Áp là áp giải đi, ý là bắn liên tục để đưa mục tiêu đến vị trí mình cần. Có thể tạm xem là từ trái nghĩa của Phi Súng đưa bản thân ra ngoài, chẳng qua thao tác này không mang lại hiệu quả gì nổi bật cho bậc thầy pháo súng, “Áp Pháo” không tạo được một cái tên riêng như “Phi Pháo”.

So sánh hai loại thao tác này, Áp Súng khó khăn hơn Phi Súng rất nhiều.

Mọi người có thể bàn về lý luận của Áp Súng, nhưng làm đươc lại chẳng bao nhiêu. Đây là một thao tác mà ngay cả một tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chưa chắc nắm rõ được, đưa vào trong đám người chơi bình thường sẽ được coi là kỹ thuật bậc thần, ngẫu nhiên làm ra cũng đủ để khoe khoang một hồi.

Phải biết rằng muốn làm cho mục tiêu ở trên không đi chuyển theo vị trí mình cần, nhất định phải bắn trúng vị trí. Vị trí này ở đâu? Chỉ mỗi điểm này cũng cần phải luyện tập và tích lũy kinh nghiệm thực tiễn rất nhiều để đưa ra phán đoán chuẩn xác; Tiếp đấy, phải bắn sao cho trúng vào vị trí ấy khi mục tiêu đang di động trên không, đây cũng là một chuyện rất khó. Tiếp nữa, hai bước phía trên cũng không phải một lần thì thôi, mà còn phải thực hiện lặp đi lặp lại…

Thế là, người chơi bình thường cũng chỉ dời được mục tiêu một lần giống như chó ngáp phải ruồi mà thôi. Xác định vị trí gì gì đấy, bao nhiêu tuyển thủ chuyên nghiệp còn làm không được mà.

Trước mắt, kẻ nghiễm nhiên trở thành Đệ Nhất Vinh Quang – Chu Trạch Khải, cũng là một tay có kỹ thuật Áp Súng đạt tới đỉnh cao. Trong một lần biểu diễn, một mạch chạy và bắn áp giải mục tiêu bị lơ lửng trên không đến thẳng Tây Thiên, người dẫn chương trình hét lên ngay tại chỗ “Bắn mù mắt chó của tôi rồi”, làm cho mọi người cười vang.

Thích Vô Giúp Vui chỉ nhìn thấy lúc Phong Sơ Yên Mộc dùng BBQ kết thúc, nhưng Tuần Tra Quỷ Lùn quả thực từ trên không bị bắn tới trước mặt họ, chẳng lẽ là trùng hợp?  Lợi dụng BBQ để thi triển Áp Súng mặc dù có chút thủ xảo, nhưng kỹ thuật cũng đủ khiến người ta khiếp sợ rồi.

Thích Vô Giúp Vui mãi không thể bình tĩnh, có cơ hội liền chuyển góc nhìn dòm ngó Phong Sơ Yên Mộc. Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn, ba người này gã đã nhìn kỹ từ lâu, thao tác thật sự rất cao, hai người Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn là người chơi mới, điểm này Thích Vô Giúp Vui cũng nhìn ra. Về phần Phong Sơ Yên Mộc, gã chưa phát hiện chỗ đặc biệt nào. Chuyện khó khăn nhất mà dọc đường cô nàng phụ trách cũng chỉ là nắm chuẩn tiết tấu dụ quái, này chỉ cần lưu ý cách công kích là đủ, không hề phức tạp.

Cho đến khi thao tác Áp Súng giả giả thật thật này xuất hiện. Làm cho Thích Vô Giúp Vui mở rộng tầm mắt.

Diệp Tu phán đoán về Thích Vô Giúp Vui thật ra rất đúng. Lúc này Thích Vô Giúp Vui cũng không phải người thường, gã cũng không phải Thích Vô Giúp Vui thật. Lúc này người đang sử dụng acc này, chính là lão đại chân chính của Mưu Đồ Bá Đạo, hội trưởng Tưởng Du…

Tưởng Du đã sớm nghe báo cáo về Quân Mạc Tiếu từ Dạ Độ Hàn Đàm, miêu tả người này kì diệu vô cùng. Lăn lộn bên đây vài ngày, phát hiện người này thật sự không đơn giản, Nhưng một khắc này lực chú ý của Tưởng Du đã bị Áp Súng kia hấp dẫn, bởi vì kỹ thuật bậc thần này quả thực cần trình độ rất cao, có thể sử dụng ra thao tác này, cơ hồ đều là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Bên này đang nghĩ mãi không quên, lại chợt nghe Quân Mạc Tiếu nói chuyện: “Phong Sơ Yên Mộc vừa rồi em dụ quái thế nào đấy?”

“Hắc hắc,Áp Súng, anh thấy không?”

“Thấy cái quỷ ấy đang phá kỷ lục em đừng làm ẩu nữa” Quân Mạc Tiếu nói.

“Lần này em cướp được vài giây đó chứ.” Phong Sơ Yên Mộc nói.

“Em muốn ném BOSS vào rừng cây mà là cướp được vài giây hả?” Quân Mạc Tiếu nói.

Phong Sơ Yên Mộc im luôn.

“Đừng làm bừa, vững vàng phá được kỷ lục đã.”

“Ừ…” Phong Sơ Yên Mộc lên tiếng.

Hóa ra cô nàng này tự ý đánh bậy đánh bạ sao? Tưởng Du yên lòng nhớ lại, nếu bậc thầy pháo súng dùng BBQ, quả thực thường hay mù mờ làm ra được.

Gã đương nhiên không biết rằng, từ lần đầu tiên hô lên “Đệch” khi nhìn thấy thao tác Áp Súng, Diệp Tu đã bùng nổ tốc độ tay gõ tin qua cho Tô Mộc Tranh.

“Đừng dùng Áp Súng.”

“Hử?”

“Sẽ làm bại lộ em đó đồ đầu đất.”

Thao tác Áp Súng này không tiện dùng. Cũng vì kỹ thuật này quá “thương hiệu”, phạm vi người có thể dùng kỹ thuật này sẽ thu hẹp rất nhiều. Xét tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu suy đoán dựa vào nữ bậc thầy pháo súng, đáp án rõ như ban ngày. Sau đó thì sao nữa?

Tuyển thủ chuyên nghiệp đến phá kỷ lục phó bản.

Tuyển thủ chuyên nghiệp của Gia Thế đến giúp Mưu Đồ Bá Đạo phá kỷ lục phó bản.

Kỷ lục bị đá rớt lại là của Gia Vương Triều.

Vô luận tin nào bị truyền ra ngoài cũng có thể rước đến hàng loạt chỉ trích và phiền phức. Diệp Tu hối hận vô cùng vì đã quên nhắc nhở Tô Mộc Tranh trước đó.

“À, vậy không dùng.” Tô Mộc Tranh không phải không hiểu điều đó. Chỉ là cô căn bản không quan tâm, cô chỉ muốn giúp Diệp Tu thuận lợi phá kỷ lục mà thôi. Đối với cô, kỷ lục trước mắt chính là điều quan trọng nhất.

Nhưng lúc này Diệp Tu đã chú ý góc nhìn của Thích Vô Giúp Vui thường xuyên quay về phía Phong Sơ Yên Mộc.

“Đóng kịch chút nào” Diệp Tu vội vàng nhắn tin cho Tô Mộc Tranh, thế nên mới có đoạn đối thoại như vừa rồi. Về phần lời kịch thì chẳng cần chuẩn bị trước, lấy sự ăn ý của hai người tùy tiện phát huy một chút là được.

Đoạn hội thoại chấm dứt, mọi người tiếp tục tăng lực công kích Tuần Tra Quỷ Lùn, Diệp Tu tiếp tục chú ý hành động của Thích Vô Giúp Vui, cuối cùng không nhìn thấy gã chú ý tới Phong Sơ Yên Mộc nữa.

Hẳn là gạt được rồi….Diệp Tu nhẹ nhàng thở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.