Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Chương 45




Trong nháy mắt, ba người Diệp Tu, Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đã kéo hơn 20 con quỷ lùn. Góc nhìn bên phía Diệp Tu chuyển đổi nhanh đến mức có thể khiến người bình thường hoa mắt chóng mặt. Hắn không chỉ chiếu cố đám quỷ lùn mà mình phụ trách mà còn phải chú ý cục diện toàn bộ nữa.

Tô Mộc Tranh hoàn toàn không cần lo lắng, tính tình Đường Nhu lại khá mạnh, Diệp Tu không sợ cô làm không được, chỉ sợ cô làm quá. Nhưng lo lắng nhất vẫn là Bánh Bao Xâm Lấn, phương thức tư duy của bạn gà mờ này quá phong phú, người phàm không thể nghiền ngẫm được lỗi của cậu ta. Đổi lại Tô Mộc Tranh xảy ra sai lầm nào, Diệp Tu hoàn toàn có thể đoán được, Đường Nhu cũng không kém nhiều lắm, chỉ có tên Bánh Bao Xâm Lấn này, Diệp Tu hoàn toàn không thể đoán được cậu ta sẽ làm ra chuyện dở hơi gì. Loại cảm giác sâu không thể lường này làm cho con tim Diệp Tu thật lạnh lẽo.

Ít nhất Thích Vô Giúp Vui kia, sau vài ngày luyện tập thích ứng, Diệp Tu đã sớm nhìn ra người này chắc chắn chẳng phải người chơi mới gì, tốc độ tay của người này tuyệt đối thua Bánh Bao Xâm Lấn một bậc nhưng thao tác lại thành thạo hơn Bánh Bao Xâm Lấn, nhất định đã có mấy năm kinh nghiệm chơi Vinh Quang. Huống chi nhân vật của người này ở trong đội ngũ cơ bản chỉ là một DPS không cần dùng não, làm không tốt thì tốc độ bị chậm lại nhưng sẽ không gây ra cục diện hỗn loạn gì.

Cục diện trước mắt coi như ổn định, nhưng đấu pháp “Một Đợt Đẩy” này không phải chỉ tụ tập đủ số lượng quái liền ngừng lại tập trung giết, mà sẽ vừa giết quái vừa kéo quái mới tới, 20 con hiện tại cũng không phải số lượng cực hạn, càng tiếp tục thì áp lực lại càng tăng.

Bên này Tô Mộc Tranh lại dụ quái thêm ba lần, tổng số quỷ lùn bị kinh động đã đạt tới 26 con, đây đã vượt qua tổng số lượng quỷ lùn mà lúc trước Diệp Tu cùng Lam Khê Các phá cực hạn, một người còn phải kéo hơn mấy con.

Hiện tại 26 con chia cho ba người, theo góc độ phụ trách quái thì áp lực không bằng một mình Diệp Tu dẫn 26 con. Nhưng về mặt tụ quái, cần sự phối hợp của ba người để hoàn thành, thì lại là một độ khó khác. Sự phối hợp của đoàn đội luôn khó khăn hơn sự phát huy cá nhân, nhưng khi đã làm được rồi, uy lực sẽ lớn hơn rất nhiều.

Diễn luyện nhiều ngày trong phó bản chỉ để luyện được sự phối hợp này, tuy Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn chưa quen thuộc lắm với Vinh Quang, nhưng trong Rừng Rậm Băng Sương đã bị Diệp Tu nhồi nhét kiến thức. Lúc này có vài chỗ không biết vì sao phải làm thế, nhưng lại nhớ rõ nên làm như vậy.

Luân phiên thay đổi vị trí.

Lợi dụng các loại phương thức công kích đánh bay, đánh lui, đánh ngã cố gắng tụ tập quái lại.

Ngoài ra khi đánh phải chú ý suy nghĩ rõ ràng, nên giết con nào đầu, con nào có thể thả, con nào nên đặt ngoài vòng, con nào nên đẩy lùi đến phạm vi công kích của bậc thầy pháo súng và pháp sư nguyên tố…

Thao tác phức tạp như thế người chơi cao thủ bình thường căn bản khó chú ý chu toàn, thế  nên nhất định phải là người có thao tác tài năng như Đường Nhu. Tốc độ tay của Bánh Bao Xâm Lấn tuy thua Đường Nhu một ít nhưng đủ để ứng phó cục diện trước mắt này rồi, chỉ cần đừng đột nhiên phát bệnh “gà”.

Tô Mộc Tranh lại một pháo dụ hai quái, tổng số đã đạt 28 con. Làm quen nhiều lần, đám người Đường Nhu đã nắm chắc đấu pháp này, đánh đến bây giờ, cảm thấy nới tay được rồi. Bởi vì sau quá trình luyện tập thứ n, 28 chính là cực hạn của họ, tới đây sẽ dừng lại giết một hồi rồi mới tiếp tục.

Ai ngờ sau 28 con quỷ lùn này, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh lại tiếp tục chạy tới trước, được vài bước lại có 2 con quái bước vào tầm ngắm, cô không chút do dự nổ ngay một pháo.

“A” Đường Nhu kinh ngạc kêu lên, đây chẳng phải sẽ thành 30 con sao? Cùng cô ấy hợp tác đi phó bản 2 ngày nay, chưa từng thấy cô nàng sai lầm lần nào, ai ngờ ngay thời điểm phá kỷ lục chính thức lại xày ra nhầm lẫn.

“Sao thêm hai em nữa rồi? Nhầm à!” Ngay cả Bánh Bao Xâm Lấn cũng cảm thấy không đúng, đây đã là cực hạn của cậu ta, quỷ lùn tới nữa, cậu không đỡ nổi đâu. Chuyện mà họ phải làm không chỉ là kéo quái tới rồi kiên trì bất khuất, họ còn phải dẫn quái tới nơi mà mình đã bố trí, Bánh Bao Xâm Lấn giờ đã khống chế 8 con, nhiều hơn một con thôi cậu cũng đỡ không được.

“Không lầm, tiếp tục.” Diệp Tu tiếp lời.

“Thêm 2, ai tới?” Đường Nhu hỏi.

“Em có thể không?” Diệp Tu nói. Lúc này Đường Nhu đang khống chế 8 con, nhưng tốc độ tay của cô cao hơn Bánh Bao Xâm Lấn một chút, thêm hai con cũng có thể ứng phó được.

“Được, để em.” Đường Nhu cũng không nhiều lời, Hàn Yên Nhu tiến lên, cướp lấy thù hận của hai con quỷ lùn, di chuyển, đánh ra Lạc Hoa Chưởng, trực tiếp đánh bay chúng vào trong trận, chạy vội trở về, 10 con quái đều nằm trong tay cô.

Theo sau lại một tiếng pháo vang lên, Phong Sơ Yên Mộc thế nhưng lại dụ thêm 2 con quỷ lùn nữa.

Đường Nhu kinh hãi, 10 con đối với cô đã rất miễn cưỡng rồi, nhiều hơn một con sẽ khó thể lo hết. Ý nghĩa của việc không lo được, chẳng phải bảo chỉ một con quái vụn vặt có thể làm cả đoàn bị diệt, nhưng con quái không lo được này sẽ thoát khỏi phạm vi tấn công của họ, nên cuối cùng lại mất nhiều thời gian vì nó.

Thời gian là thứ quan trọng nhất trong phó bản lần này của họ.

Bọn họ cũng không lấy việc đánh chết lũ quái to nhỏ kia làm mục đích, quan trọng hơn chính là đoạt được thời gian nhanh nhất.

Lo không nổi đâu? Tuy trong lòng Đường Nhu có sự hoài nghi, nhưng với tính tình của cô, không thử qua sẽ không nói ra miệng như vậy.

28 con quỷ lùn, Bánh Bao Xâm Lấn 8 con, Đường Nhu 8 con, Diệp Tu lại 12 con, đã nhiều hơn họ 4 con.

Bánh Bao Xâm Lấn đã là cực hạn, không thể nhiều hơn, Đường Nhu vừa thêm 2 con, thành 10 con. Tuy rằng ít hơn Diệp Tu 2 con, nhưng cô biết rõ chênh lệch giữa cô và Diệp Tu. Nhưng Đường Nhu cảm thấy chênh lệch này không phải là do tốc độ tay, mà là do hiểu biết với Vinh Quang.

Cho nên nhìn thấy Diệp Tu có thể khống chế 12 con, Đường Nhu cảm thấy mình có lẽ cũng làm được. Có lẽ vì không quen trò chơi, nên mới khiến bản thân phán đoán không chuẩn?

Rất nhiều suy nghĩ thoáng hiện lên, Đường Nhu đã điều khiển Hàn Yên Nhu tiến lên, nhưng không ngờ Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lại giành trước lao ra, dùng thao tác chẳng khác gì Đường Nhu lúc trước đoạt lấy thù hận, đánh bay vào trận.

14 con, đây là tổng số quỷ lùn mà Diệp Tu đang đối phó.

Nhiều hơn Bánh Bao Xâm Lấn 6 con, nhiều hơn Đường Nhu 4 con.

Đường Nhu kinh ngạc. Thì ra người này còn chưa tới cực hạn sao?

Chưa kịp lấy lại tinh thần thì một tiếng pháo lại vang lên, Phong Sơ Yên Mộc thế mà dụ thêm 2 con quái nữa.

“Chẳng lẽ…” Khi trong lòng Đường Nhu sinh ra ý nghĩ này, quả nhiên nhìn thấy Quân Mạc Tiếu lao ra lần nữa, nhận thêm 2 con quái, tổng số đạt tới 16 con.

Chênh lệch chỉ là hiểu biết trò chơi?

Ý nghĩ lúc trước của Đường Nhu bắt đầu dao động. Chỉ tiếc lúc này cô không ngồi cạnh Diệp Tu, cô rất muốn nhìn thử, hai tay người này, có phải nhanh hơn tay cô không.

“Đùng” lại một tiếng pháo vang.

Đường Nhu ngơ ngác liếc sang Phong Sơ Yên Mộc, cô không tin tiếng pháo này lại là dụ quái, đây là đang tấn công, chỉ tấn công thôi nhỉ?

Kết quả cô nhìn thấy……. Phong Sơ Yên Mộc quay pháo lại, giờ mới bắt đầu đánh quái.

Lại hai em quỷ lùn hớn hở chạy tới.

18 con, tên kia thế nhưng có thể ứng phó được hả?

10 con, Đường Nhu miễn cưỡng đối phó được.

12 con, cô có suy nghĩ muốn thử một lần xem sao.

14 con, cô chỉ cảm thấy tình cảnh này quá mức kinh ngạc.

16 con, cô bắt đầu chân chính biết được sự chênh lệch giữa cô và Diệp Tu hóa ra không chỉ là  phương diện hiểu biết trò chơi.

18 con….. Đường Nhu đã không còn lời nào để hình dung cảm thụ của mình lúc bây giờ, cô chỉ nhìn thấy Quân Mạc Tiếu lại xông lên nữa, kéo hai con quái mới kia vào trong trận.

Đường Nhu chợt cảm thấy, đây tựa như một con đường dài dằng dặc. Không hiểu có thể học, kinh nghiệm có thể tích lũy, ý thức cũng có thể nâng cao. Nhưng tốc độ tay…. Đường Nhu cảm thấy tốc độ tay của mình đã là cực hạn, giờ mới biết núi cao còn có núi cao hơn.

Kết quả cô lại nghe thấy tiếng pháo vang lên.

Đường Nhu đã muốn chết lặng, có lẽ một hồi sẽ là 22, 24, 26…. Hiện tại cứ kinh ngạc thế làm gì chứ?

Phong Sơ Yên Mộc quả nhiên không làm cô thất vọng, tiết tấu dụ quái không hề ngừng nghỉ.

“Chẳng lẽ chị này không có cực hạn sao…” Trong lòng Đường Nhu yên lặng nghĩ.

Nhưng không ngờ người lao ra đón quái, thế nhưng không phải Quân Mạc Tiếu, mà là Bánh Bao Xâm Lấn.

Đường Nhu kinh hãi, chẳng lẽ ngay cả tên này cũng sâu không thể lường sao? Mấy đứa gà mờ quả nhiên đáng sợ.

Bánh Bao Xâm Lấn rất nhanh dẫn hai con quỷ lùn về, thao tác nhanh nhẹn.

Đường Nhu cảm thấy mình chỉ nên lẳng lặng nhìn. Nhìn nhìn lại đột nhiên ngẩn ngơ: “Bánh bao sao bên cậu thiếu hai con rồi?”

“Thiếu hai hồi nào?” Bánh Bao Xâm Lấn khó hiểu.

“Vừa rồi không phải cậu dẫn thêm hai ư?” Đường Nhu hỏi.

“Đúng vậy.”

“Hơn nữa lúc trước cậu có 8 con, không phải là 10 con sao? Sao vẫn 8 con?” Đường Nhu hỏi

“Vừa giết chết hai con rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

Đoạn đối thoại của cả hai người rơi vào tai Diệp Tu, hắn chỉ thấy buồn bực, hai đứa này ai mới là “gà” hả? Vừa nãy hai con quỷ lùn trong tay Bánh Bao ngã xuống, Diệp Tu đang muốn nhắc nhở cậu ta đến nhận quái, kết quả Bánh Bao tự mình xông lên, Diệp Tu đang xúc động vì Bánh Bao lanh lợi đột xuất, ai ngờ lúc này Đường Như lại mơ màng làm toán.

“Chết rồi?” Đường Nhu vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

“Hôm nay chúng ta thay đổi vũ khí cả rồi, sát thương mạnh mẽ hơn, nên không giống với khi luyện tập. Hiện tại chúng ta không cần dừng lại giết quái, chỉ cần một mạch đi tiếp, vừa đi vừa giết vốn không thành vấn đề.” Tô Mộc Tranh bên này hình như cũng nhìn ra điểm nghi hoặc của Đường Nhu, giải thích sơ một hồi.

“À” Đường Nhu bừng tỉnh đại ngộ.

“Ngày thường luyện tập chỉ là kế hoạch thôi, hiện tại có vũ khí cấp 25, mới có thể chân chính thực hiện được, cố lên nào” Tô Mộc Tranh nói.

“Hiểu rồi.” Đường Nhu lên tiếng trả lời, thở phào một hơi, thì ra chênh lệch gì đấy, chỉ là cô nhất thời bị gà mờ nhập hồn nên mới suy nghĩ vớ vẩn thôi.

“Anh dẫn bao nhiêu con?” Đường Nhu hỏi Diệp Tu.

“16 con” Diệp Tu nói.

“#¥%...... ※” Đường Nhu rơi lệ đầy mặt, hóa ra không phải ảo giác, thật sự có chênh lệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.