Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Chương 37




“Mới vừa dậy à, ngủ ngon không.” Đường Nhu nói.

“Cũng vậy à.” Diệp Tu nói.

“Dậy lúc mấy giờ?” Đường Nhu hỏi.

“Tám giờ”

Hai người này cứ tự nhiên trò chuyện, khiến Trần Quả tức giận đến không buồn nói nữa. Lúc này tại cửa tiệm net có một chú hỏi: “Là chỗ mấy anh chị mất điện phải không?”

Diệp Tu và Đường Nhu mừng rỡ, cùng nhau kính cẩn nghênh đón, cúi đầu khom lưng: “Đúng vậy đúng vậy, chú ơi chú tới rồi.”

“Xảy ra chuyện gì thế?” Chú thợ điện cùng hộp dụng cụ được dẫn vào trong.

“Giao cho hai người xử lý đó” Trần Quả không khách khí với cả hai nữa, quay người bước lên lầu, kết quả nghe được Diệp Tu ở phía sau nói một câu: “Chị chủ, chị đi ai trả tiền?”

Trần Quả nghe xong chân suýt trượt, mém chút nữa ngã lăn cù mèo rồi, mãi một lúc sau mới quay lại, bực bội nói một câu: “Tiền trong hộp á.” Nói xong liền bay luôn lên lầu.

Diệp Tu và Đường Nhu hai người lập tức thành trở thành lâu la cho chú thợ điện, cun cút theo đuôi mà dâng trà hầu hạ chú. Sau khi kiểm tra một chút, chú thợ điện tìm ra chỗ hỏng hốc, nhưng gương mặt lộ vẻ khó xử, hiển nhiên để sửa được cần có kỹ thuật cao, nên gian nan bắt đầu nản rồi.

“Sao vậy chú?” Diệp Tu hỏi.

“Không tốt lắm, mà giờ đã trễ thế này, ngày mai chú trở lại sau.” Chú vừa nói vừa thu dọn đồ đạc dụng cụ.

Diệp Tu khẩn trương, vội vã đưa cho chú mấy điếu thuốc hối lộ rồi bắt đầu thuyết phục, kết quả ăn được một câu “không đâu”, chiêu liền bị phá. Ở thời khắc mấu chốt này, Đường đại mỹ nhân liền phải ra tay, đi tới giữ chặt tay chú, dịu dàng nhờ vả. Tung ra liên kích vài câu liền đánh vỡ khả năng phòng ngự của chú, khiến chỉ số thông minh cùng tình thương của chú giảm xuống thẳng tắp, liền vung tay lên, như lau nước bọt, tay cầm thùng dụng cụ dứt khoát quay đầu lại: “Xem chú!”

Diệp Tu cực kỳ vui mừng, thầm giơ ngón cái với Đường Nhu, cô đáp lại với một nụ cười. Sau hai người chuyển nghề thành học trò ngành điện, người phụ lắp điện, người chuyển công cụ, một bên nghe chú giảng giải nguyên nhân sự cố. Dù có luôn luôn lắng nghe mà lâu lâu mới hiểu đi nữa, thì cứ “Dạ à, ừm” lên tiếng đáp trả là được.

Chú thợ điện cũng là một người hiền lành tốt bụng, không phải dùng chuyện điện khó sửa để từ chối hay gì, vì chú đã sửa thật lâu, vốn những vị khách có ý chờ đến khi có điện rút cuộc giờ cũng đều về hết. Khi thời gian cứ vậy trôi đi, Diệp Tu và Đường Nhu hai người lúc này đã có chút áy náy. Đã 11 giờ rồi, đã sửa hai tiếng, mà vẫn như cũ không chút khởi sắc.

“Tụi mình đi mua một ít ăn khuya đi, chú ơi chú nghỉ ngơi một chút đi” Đường Nhu, người ra chiêu để chú ở lại, càng cảm thấy xin lỗi, cảm thấy cần phải ngỏ lời mời chú ăn khuya.

“Ừ, anh đi.” Diệp Tu gật đầu, vừa xoa tay vừa hỏi: “Lấy tiền trong hộp được không?”

Đường Nhu liếc mắt, Diệp Tu yên lặng gật đầu, đi đến quán cơm nhỏ đối diện tiệm net mua chút cơm nước. Quay về liền mời chú thợ điện, chú cũng quả thực mệt mỏi, không từ chối nữa.

“Bao nhiêu tiền?” Đường Nhu hỏi Diệp Tu.

“Tiền gì?”

“Cơm nước.” Đường Nhu nói.

“86. Cơm tối em cũng chưa ăn nhỉ?” Diệp Tu nói.

“Ừ… 86, cưa đôi là 43. Cho em thiếu” Đường Nhu nói.

“Không cần mà” Diệp Tu cười, em gái này cũng thật là nghiêm túc, muốn cùng hắn 50-50.

“Nếu anh kiên trì muốn mời khách thì em không khách sao nữa đâu.” Đường Nhu cười cười nói.

“Ăn đi ăn đi” Diệp Tu cũng không thèm để ý, quay sang hỏi chú: “Chú cực ghê, nhưng đại khái phải sửa mất bao lâu nữa chú?”

“Cũng nhanh. Nửa tiếng nữa” chú thợ điện nói.

Hai người thở dài một hơi, cuối cùng cũng thấy ánh sáng cuối đường hầm.

Ăn cơm xong, cũng không đến nửa tiếng đồng hồ, hai mươi phút chú đã sửa xong, điện ở tiệm net đã được khôi phục. Điền hóa đơn, trả tiền và vân vân, đều là công quỹ của tiệm.

Chú thợ điện rời đi, tiệm nét sáng choang ánh đèn, cũng chỉ còn mình Diệp Tu và Đường Nhu. Lúc này đã sang ngày mới, Diệp Tu không có kinh nghiệm trong việc này, hỏi Đường Nhu: “Có khách tới không ta?”

“Không biết nữa, cứ trông tiệm đi” Đường Nhu đi tắt một ít đèn không dùng tới, Diệp Tu ngồi vào quầy, đã mở máy lên rồi.

“Em cũng ngồi ở đây vậy” Đường Nhu quay lại dùng máy chủ. Chỉ cần mở máy chủ là những máy khác trong tiệm net sẽ được mở. Lúc này mới có điện, đêm nay có khách nào hay không cũng không biết được, mở một máy con, không bằng liền trực tiếp dùng luôn máy chủ.

“Em không ngại anh hút thuốc đâu nhỉ” Diệp Tu liền vội vàng hỏi.

“Không ngại.” Đường Nhu nói.

“Vậy là tốt rồi.” Diệp Tu thở dài một hơi.

“Uống trà không?” Đường Nhu cầm cái cốc đi pha trà.

“Vậy cảm ơn.” Diệp Tu không khách sáo.

“Cốc của anh đâu?”

“…” Diệp Tu làm gì có cốc chứ, cuối cùng Đường Nhu lấy trong quầy một chai trà xanh đưa cho Diệp Tu: “Em mời anh.”

“…” Diệp Tu không nói gì tiếp nhận.

Phần lớn đèn trong tiệm net đều đã tắt, chỉ có đèn trong quầy mới sáng, thoạt nhìn cứ như một đảo nhỏ. Đường Nhu bên này không nói nhiều, trực tiếp quẹt thẻ đăng nhập vào trò chơi, điều khiển Hàn Yên Nhu của cô đi thẳng đến Mộ Địa Xương Khô. Còn Diệp Tu trước tiên lên mạng, vào trang chủ của Liên minh Vinh Quang.

Thua.

Chiến đội Gia Thế quả nhiên là thua ở nội dung thi đấu thứ ba – thi đấu tổ đội. Tranh tài trong vòng đấu này, chỉ dựa vào phần thi đấu cá nhân của Tô Mộc Tranh cộng với nội dung thi đấu tổ đội thì chiến đội cũng chỉ lấy được ba điểm. Chiến đội Ba Lẻ Một Độ có được bảy điểm.

Lượt đấu thứ 20 thi đấu vòng tròn, chiến đội Gia Thế ở trên bảng xếp hạng vẫn không có biến hóa gì, vẫn là hạng nhì từ dưới đếm lên. Nhưng trận đấu này đã dấy lên lòng tin nơi fan của Gia Thế, tất cả là là nhờ chiến tích bất phàm một chọi ba của Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu trong phần đấu tổ đội thứ hai. Về phần thi đấu đoàn đội đã thua, tất cả mọi người chấp nhận cách nói rằng do Tôn Tường vẫn còn lạ chỗ, chưa thích ứng kịp.

Tóm lại, mọi người rất kỳ vọng ở Tôn Tường. Không ít fan trung thành đã bắt đầu nghiên cứu điểm tích lũy cần để tiến vào vòng đấu khu vực của quý sau giữa tám đội đứng đầu mùa giải trước là bao nhiêu, từ đó lại tính xem mùa này Gia Thế còn khả năng từ vị trí thứ hai đếm ngược tiến vào được vòng play-off quý sau hay không. Kết quả sau cùng: Trên lý thuyết có khả năng đó, nhưng thực tế lại rất khó khăn. Thật sự là nửa mùa giải trước thành tích quá kém, có không ít những bình luận ném đá cựu đội trưởng Diệp Thu.

Diệp Tu lặng lẽ tắt web, rồi cũng lập tức quẹt thẻ đăng nhập vào trò chơi. Vừa lên liền nhận được lời hỏi thăm ân cần và khách khí từ Điền Thất. Sau khi chào hỏi thì Điền Thất mời: “Phó bản không cao thủ đại ca?”

Diệp Tu quay đầu lại nhìn qua đẳng cấp của Hàn Yên Nhu, cấp 18 sắp lên 19, tối nay nhất định có thể lên cấp 20. Số lần vào phó bản Rừng Rậm Băng Sương chỉ có hạn, Diệp Tu nghĩ vẫn nên chừa lại số lần, đến lúc được thì cùng mang Đường Nhu đi phó bản làm quen một chút. Vì vậy liền nhắn tin hồi âm cho Điền Thất: “Chờ một chút đi, trước tiên luyện cấp, tui bên này còn có một người bạn, một lát nữa mang bạn ấy vào phó bản.”

“Được.” Điền Thất đương nhiên không dị nghị gì: “Hay là chúng ta đi Mai Cốt Chi Địa đi?”

“Ừ. Đêm nay chỉ có mình ông hả?” Trong danh sác bạn tốt Thiển Sinh Ly, Mộ Vân Thâm đều offline.

“Có Nguyệt Trung Miên nữa” Điền Thất trả lời.

“Cùng đi đi.”

“Bánh Bao Xâm Lấn và ông ở cùng một chỗ?” Trong danh sách bạn tốt của Diệp Tu, Bánh Bao Xâm Lấn đang online.

“Không có, cậu ta không dám luyện cấp, nên chạy sang đấu trường để PK rồi.”

Diệp Tu đang đọc tin nhắn trả lời của Điền Thất, thì Bánh Bao Xâm Lấn cũng gửi tới nhiều tin nhắn: “Đại thần chừng nào mới đi đánh phó bản vậy?”

“Nhanh thôi nhanh thôi, ông tiếp tục rèn luyện kỹ thuật ở đấu trường đi, mà đánh thế nào?” Diệp Tu hỏi.

Bánh Bao Xâm Lấn gửi đến hai chữ “Hì hì” cộng thêm một biểu tình [cười ngây ngô], xem ra chiến tích của tên này không tầm thường đâu. Diệp Tu cũng không bất ngờ lắm, Bánh Bao Xâm Lấn đã có thao tác làm cơ sở, đủ đứng đầu trong đám người mới rồi. Về phần cao thủ. Lam Hà ư? Xa Tiền Tử? Dạ Độ Hàn Đàm? Những cao thủ này hiện tại bị trói chặt, thời gian luyện cấp còn không kịp, làm sao còn rảnh chạy ra đấu trường để đùa giỡn chứ.

Sau khi gặp nhau ở Mai Cốt Chi Địa, Điền Thất, Nguyệt Trung Miên bắt đầu luyện cấp, cũng không có gì để nói. Đường Nhu bên này dứt khoát một mình đi đánh phó bản, càng không có gì để nói.Tiệm net yên tĩnh, chỉ còn âm thanh bàn phím và nhấp chuột của hai người. Cứ như vậy mà kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Đột nhiên liền nghe được âm thanh của tiếng bước chân, hai người cùng nhau đưa mắt từ màn ảnh máy vi tính dời về phía cửa tiệm net. Gần hai giờ sáng, có khách đến.

Một người đứng ở cửa nhìn vào trong một cái, liền vui mừng  xoay người sang chỗ khác kêu lên: “Anh Hạo, tiệm net này chẳng có ai cả.”

Trong lúc hắn ta nói chuyện, lại có ba người đi đến, cũng nhìn vào bên trong tiệm net một chút, người lúc nãy đã quay về phía quầy nơi đang sáng đèn mà hỏi: “Tiệm có mở cửa hay không vậy?”

Có khách, kinh doanh đấy, thế mà Đường Nhu không hề để ý, cô lúc này chỉ đơn thuần là chơi game, không phải trực đêm, ca đêm là của Diệp Tu, khách nên để Diệp Tu phụ trách.

Diệp Tu cũng lập tức thả tay buông chuột ngừng chơi. Bật thêm đèn ở trước quầy tiếp tân cho sáng, rồi chào hỏi khách: “Mấy anh chơi máy hả?”

Nói xong ngẩng đầu nhìn lên bốn người, Diệp Tu lúc này ngơ ngẩn, bốn người nọ, hắn đều quen biết.

Người nói chuyện lúc nãy, là Trần Dạ Huy, trong Vinh Quang, hắn ta là hội trưởng của công hội Gia Vương Triều.

Phía sau hắn ta là ba người, Lưu Hạo, Vương Trạch, Phương Phong Nhiên, tất cả đều là tuyển thủ chuyên nghiệp của chiến đội Gia Thế. Mặt bốn người đều ửng hồng lên, còn có chút mùi cồn. Khi bước vào cửa góc nhìn vừa vặn không thấy Diệp Tu ngồi sau máy vi tính. Nhưng thấy Đường Nhu đang vọc máy tính, trước mắt bọn họ liền sáng ngời.

Bốn người đi lên trước, Diệp Tu tiếp tục bình tĩnh ngồi xuống. Lưu Hạo đi tuốt ra đằng trước, đến trước quầy liền chống mặt bàn đưa cổ vào nhìn, liếc mắt một cái thấy màn hình vi tính của Đường Nhu, lập tức bật cười: “Em đang chơi Vinh Quang à?”

Đường Nhu quay đầu nhìn gã, rồi mới nở nụ cười đáp “Ừ” một tiếng, xong quay đầu lại tiếp tục với trò chơi của mình.

“Khụ” Lưu Hạo vô duyên vô cớ ho khan một tiếng, dường như đang muốn người ta chú ý đến mình, sau đó nói một câu như không có chuyện gì xảy ra: “Chơi được lắm.”

“Cảm ơn.” Đường Nhu quay đầu lại, vừa lễ phép cười cười với gã, sau đó lại không thèm để ý tới.

Lưu Hạo thấy khó hiểu, thực sự không hiểu nổi, sao chơi Vinh Quang lại không nhận ra mình nhỉ? Bản thân gã cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp có tiếng tăm lẫy lừng đó chứ, khoảng cách gần thế này, ánh sáng cũng đầy đủ, chẳng lẽ là bởi vì kiểu tóc hôm nay của  mình có chút thay đổi à. Đang lúc buồn bực thì phía sau lại bị người kéo áo, Lưu Hạo quay đầu, thấy vẻ mặt hai người phía sau đều có chút bất an, ra dấu nháy mắt về một bên.

Lưu Hạo nghiêng đầu lại nhìn, liền thấy Diệp Tu đang ngậm thuốc lá nhìn bọn họ.

“Chơi máy hả?” Diệp Tu hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.