Tù Nhân

Chương 14: Thiên Điệp Cung




Cấp bộ chính là cấp quốc gia, là hàng ngũ nằm quyền điều hành đất nước! Trần Thiểu Thanh sau này sẽ là lãnh đạo quốc gia sao? Tằng Hán Quang theo bản năng có hoài nghi, nhưng mà biểu hiện tự tin của Diệp Dương Thành trước khi đi hắn cảm thấy buông lỏng nổi lo trong lòng.

Thanh niên cao gầy cười lạnh, cho rằng Diệp Dương Thành nói bậy, hắn khinh thường cười nói:

- Còn cao hơn Tằng lão gia tử? Hắn cho rằng mình là thần tiên sao? Khoác lác cũng nên có bản thảo a, năng lực không nhiều nhưng mồm mép đúng là lợi hại!

- Nói không chừng người ta thật sự là thần tiên thì sao?

Tên thanh niên lùn trêu ghẹo.

- Thôi đi, nếu tên kia là thần tiên, ta chính là Tôn hầu tử, ta náo hắn long trời lỡ đất!

Thanh niên cao gầy căn bản không tin lời Diệp Dương Thành, nói:

- Gia hỏa mặt dày, giá đỡ đúng là quá lớn! 

- Đi thôi!

Không quan tâm tới hai cảnh vệ của mình đang đùa cợt, Tằng Hán Quang đang cân nhắc, hắn nhìn qua thân ảnh Diệp Dương Thành biến mất, hắn đã có quyết định trong lòng.

Kỳ thật ánh mắt Tằng Hán Quang còn nhỏ một chút, hắn xem ra, Trần Thiểu Thanh bò lên cao bao nhiêu? Trung Quốc lớn như thế nhưng cũng không thể cho hắn làm thủ trưởng số 1 a?

Nhưng mà hắn không biết, kế hoạch trước mắt của Phù Không Thần Điện đã khởi động, ánh mắt Diệp Dương Thành đã khác trước, trong mắt Diệp Dương Thành nhìn, đừng nói hắn cho Trần Thiểu Thanh bò lên cao hơn Tằng Quốc Xuân một chút, cho dù làm vương của địa cầu cũng có thể.

Sở dĩ nói không thấp hơn Tằng Quốc Xuân, kỳ thật hắn muốn ít xuất hiện mà thôi, thứ ha, Diệp Dương Thành cũng muốn chấm dứt nói chuyện với Tằng Hán Quang.

Câu lạc bộ Cực Quang trong thành phố Khánh Châu, một nữ nhân chừng ba mươi tuổi ăn mặc đoan trang xinh đẹp, nhưng bởi vì phối hợp hợp lý cho nên làm cho người ta có cảm giác xinh đẹp mà không tục khí.

Mà đối diện nữ nhân này là một nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi bốn tuổi, hắn đeo mắt kính viền vàng giá trị xa xỉ, áo sơ mi màu tím nhạt, tóc chải chuốt, hơn nữa cổ tay mang theo đồng hồ tinh xảo, giá trị đắt đỏ, vừa nhìn qua đã biết đây là nhân sĩ thượng lưu thành công.

Đồng thời bên cạnh nữ tử chừng ba mươi tuổi kia còn có nữ nhân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi ngồi đó, trang phục chức nghiệp quy chuẩn, xóa tóc sau ót, toàn thân mang theo ý vị hàm súc.

Hồ Đình Diệu nhìn qua quản lý câu lạc bộ này, hắn tuyệt đối khẳng định đây là nữ nhân cực phẩm mà hắn từng nhìn thấy! Trang phục chức nghiệp, đây là thục nữ mà hắn thích, cũng là dạng người khiến nam nhân khó kháng cự được.

Chân chính làm hắn hạ quyết tâm muốn áp nữ nhân này dưới thân, kỳ thật

chính là do nàng bao giờ cũng lộ ra vẻ kháng cự nam nhân, tuy nàng che dấu rất tốt, nhưng mà mỗi người đều nhận ra điểm này.

Nghĩ tới đây, Hồ Đình Diệu nhìn qua Hạng Mộng Nhàn, nhìn thấy nàng xinh đẹp như ly rượu đỏ trước mặt, trên mặt mỉm cười đầy thú vị, hắn bưng ly rượu lên, hướng Hạng Mộng Nhàn, ý bảo:

- Cảm tạ Tống tiểu thư khoản đãi nhiệt tình!

- Ha ha, Hồ thiếu gia nói quá lời, Hồ thiếu gia thật vất vả tới Khánh Châu một lần, ta cũng nên tận tình địa chủ a!

Tống Thần Thần cười như hoa, cho người ta cảm giác thân cận, nàng bưng ly rượu lên cạn với Hồ Đình Diệu, không nói thêm câu nào.

Sau khi đặt ly rượu xuống, Tống Thần Thần đưa mắt nhìn qua Hạng Mộng Nhàn, nói:

- Mộng Nhàn, Hồ thiếu gia khó có khi tới Khánh Châu một lần, ngươi nên chiêu đãi cho tốt đấy!

Ngụ ý chính là ngươi nên mời rượu Hồ Đình Diệu!

Mà Hồ Đình Diệu nghe được câu này, khóe miệng của hắn cong lên, dường như đang chờ mong cái gì đó...

- Hồ thiếu, Mộng Nhàn mời ngài một ly!

Hạng Mộng Nhàn hiện một tay đang ôm con chó trong tay, còn chưa tỉnh táo lại, cầm ly rượu lên, nàng cười nói:

- Nhưng mà tửu tượng Mộng Nhàn không tốt, kính xin Hồ thiếu tha thứ.

- Ha ha, chiếu cố phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp chính là trách nhiệm của nam nhân!

Hồ Đình Diệu cười như hoa, bưng chén rượu lên, ngoài miệng vẫn nói hai câu không có ý nghĩa.

- Hạng tiểu thư có tửu lượng không tốt, như vậy chúng ta cũng nên uống xong chén này đi!

Đúng vậy, uống xong chén này ngươi nên ngã xuống. Hồ Đình Diệu khóe mắt mỉm cười, chuẩn bị chạm cốc với Hạng Mộng Nhàn, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ngực Hạng Mộng Nhàn.

Đột nhiên con chó nhỏ trong tay của Hạng Mộng Nhàn dường như bị kinh hãi cho nên giãy dụa, Hạng Mộng Nhàn làm rơi ly rượu trong tay xuống bàn, tiếng vỡ vụn vang vọng.

- Ai nha!

Hạng Mộng Nhàn dường như trở tay không kịp, nàng nhanh chóng lấy khăn lau sạch rượu đỏ trên bàn, rượu đỏ chảy xuống dưới bàn.

Hạng Mộng Nhàn rất xấu hổ, ánh mắt của nàng nhìn ra rất khó chịu, lại nhìn qua Hồ Đình Diệu tươi cười cứng đờ, nàng nhanh chóng xin lỗi.

- Thật xin lỗi Hồ thiếu, ta...

- Ha ha, không có việc gì, không có việc gì!

Hồ Đình Diệu lúc này khôi phục tinh thần lại, hắn giả bộ không quan tâm, cười nói:

- Chỉ là vụng về mà thôi, lại thay ly khác, chúng ta uống tiếp.

- Tốt1

Hạng Mộng Nhàn dường như được đại xá, áy náy mỉm cười, đang chuẩn bị rót rượu vào ly thì Hồ Đình Diệu ngăn cản lại.

- Trên người Hạng Tiểu Thư dính đầy rượu đỏ thế kia, mặc quần áo như vậy rất khó chịu!

Hồ Đình Diệu cười nói:

- Nên đi thay quần áo trước đi!

- Ngài xem ta này, vừa rồi hoảng quá nên không có chừng mực mà!

Hạng Mộng Nhàn lúc này chợt hiểu, sắc mặt áy náy và ôm con chó xin lỗi đứng lên, nàng nói:

- Thật xin lỗi, lát nữa trở về ta tự phạt ba chén.

- Ta cũng chờ Hạng tiểu thư trở về!

Hồ Đình Diệu thật cao hứng, đưa mắt nhìn qua Hạng Mộng Nhàn rời khỏi ghế đi thay quần áo.

Chờ Hạng Mộng Nhàn rời đi, sắc mặt Hồ Đình Diệu khó coi, mắng:

- Nữ nhân này đầu óc có bệnh sao? Mang con chó tới đây làm gì? Thật con mẹ nó xui xẻo!

Hồ Đình Diệu miệng hùng hổ, cũng móc một bình nhựa trắng nhỏ lớn bằng cây tăm ra, hắn đổ ngược chất lỏng vào trong ly rượu.

Vào thời điểm này, khi Hạng Mộng Nhàn làm vỡ ly thì Tống Thần Thần không mở miệng nói câu nào cả, nàng kinh nghi bất định đóng cửa phòng lại.

- Ngươi làm gì?

Tâm tình Hồ Đình Diệu không tốt, cũng không nói lời khách sáo, ngữ khí rất cứng, bởi vậy có thể thấy được, cái gì Tống tiểu thư lúc trước căn bản là tận lực làm bộ cả, hắn từ trong thực chất rất xem thường nữ nhân như Tống Thần Thần.

Nghe được Hồ Đình Diệu tức giận hỏi thăm, Tống Thần Thần không dám tức giận, nàng chỉ gượng ép cười cười, hồi tưởng lại cảnh xảy ra vừa rồi.

Hạng Mộng Nhàn không phải là nữ nhân vụng về, nàng ở trong câu lạc bộ Cực Quang nhiều năm như thế, dạng người gì mà Tống Thần Thần không nhìn ra, đừng nói là người mời đêm nay là Hồ Đình Diệu, cho dù là hội viên bình thường, Hạng Mộng Nhàn cũng không có khả năng đang êm đẹp đột nhiên mang theo con chó đi vào chào hỏi người ta.

Đúng vào lúc này, tay kia của Hạng Mộng Nhàn ôm con chó, nói cho đúng hơn là nàng cố ý véo con chó, cho nên con chó mới đột nhiên bạo lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.