Tù Nhân

Chương 12: Thái hậu ra sân




Nhưng mà Diệp Dương Thành không thèm quan tâm phản ứng của hắn, hắn chỉ cười tùy ý, nói:

- Đừng làm chuyện ngu xuẩn.

Giọng nói vang lên, hắn tiêu thất hư không trong phòng hội nghị, trực tiếp bắt liên lạc với Phù Không Thần Điện, quay về Hoa Hạ Thần Quốc.

Việc ở nước Mỹ đã giải quyết xong, trong nước còn có một đống chuyện đang chwof hắn, Diệp Dương Thành không lãng phí thời gian ở đây, về phấn đám người Tư Đặc Lãng lựa chọn thế nào, kỳ thật cũng không nằm trong cân nhắc của hắn.

Phòng hợp to như thế lại im lặng, Tư Đặc Lãng, Duy Nhĩ Tát Khắc, Phí Xá Nhĩ và Tác Lỵ Ti bốn người ngơ ngác nhìn qua thi thể lạnh như băng kia, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hủy diệt? Thần phục?

Đi một vòng lớn, Diệp Dương Thành đã quay về huyện Ôn Nhạc, thời gian hiện tại là chín giờ tối, không có điện thoại quấy rầy ai, một người im lặng tựa vào ghế, hắn vào quán gọi mười cân thịt dê nướng và mấy cánh ga và vài chai bia giải quyết bữa tối.

Hình Tuấn Phi trấn thủ thần ngục, ít nhất trước khi tấn chức thần sứ tứ giai hắn không dễ dàng rời khỏi thần ngục, mà Triệu Dong Dong đang phân tán ở các nơi cố gắng tu hành và thể ngộ, mỗi người cố gắng như nổi điên, tranh thủ sớm ngày đột phá thần sứ tứ giai.

Về phần thần sứ tứ giai duy nhất dưới tay Diệp Dương Thành là Tiểu Thương Ưu Tử hiện tại đang theo dõi Nam Hạo Quỷ Vương, không ngừng báo cáo tình huống bên kia cho Diệp Dương Thành biết rõ, cũng căn cứ hành động của Nam Hạo Quỷ Vương mà đưa ra điều chỉnh thích hợp.

Nhưng mà vấn đề duy nhất làm cho hắn cảm thấy không nắm chắc là, Nam Hạo Quỷ Vương sẽ khó tự kìm chế hấp dẫn của Huyết Hồn Hoa, có lẽ tụ tập hơn mười hai Quỷ Vương để cướp Huyết Hồn Hoa

Kể từ đó, cho dù Diệp Dương Thành thành công chém giết hơn mười hai Quỷ Vương, nhưng mà muốn các Quỷ Vương tứ tán các nơi tụ tập lại, muốn một mẻ hốt gọn đám Quỷ Vương này, độ khó quá lớn.

Nhưng bất kể thế nào, Diệp Dương Thành cũng không thể nắm chắc toàn bộ, nếu đối phương cẩn thận tới mức này, đối mặt với hấp dẫn của Huyết Hồn Hoa mà vẫn thờ ơ, hắn cũng chỉ tự nhận không may.

Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành không kìm lòng được khóe miệng giật giật, tạm thời ném vấn đề này ra sau đầu, vừa uống bia ăn thịt dê nướng, ngồi trên ghế đưa mát nhìn người đi đường qua lại, Diệp Dương Thành cảm giác mình như người ngoài đứng xem.

Hắn không biết mình rốt cuộc siêu thoát hay trầm luân, nhưng mà đôi khi hắn ngoài xem là lựa chọn không tệ, chỉ có chút người không vui khi hắn đứng ngoài nhìn mà thôi.

- Ca đoàn trường, đêm đã khuya, người nọ căn bản không ở huyện Ôn Nhạc a?

Ba nam nhân cao lớn đi tới, gương mặt góc cạnh thô kệch, hơn nữa dáng ngươi cao to, cho nên người đi giữa là dẫn đầu trong ba người.

Nam tử trung niên kia nhìn qua hai bên đường, nhìn nam tử thanh niên đang phàn nàn kia, nói:

- Nếu không, chúng ta đi ngủ đi!

- Đi dạo thêm một lát nữa!

Nam tử thanh niên u oán, nam nhân đi giữa chỉ cười nhạt mà thôi, sắc mặt và bước chân vững vàng, căn bản không nhìn ra hắn mệt mỏi chút nào.

Mà hắn nói ra, hai nam tử khác cũng chỉ nhận lệnh, không có cách nào, tuy đi dạo quanh huyện Ôn Nhạc đã bốn tiếng, lúc này cũng chỉ cắn rắng đi cùng, ai bảo nhân gia là đoàn trưởng chứ?

Thanh niên cao gầy nội tâm oán giận, cũng bất đắc dĩ, hắn nhìn thấy vị trưởng quan này đã hạ quyết tâm, đúng là đang muốn tiền đồ tăng lên! Càng đáng hận là, người mà mình cần tìm lại không cảm nhận được.

Trong công ty không tìm thấy phương thức liên lạc với hắn, cục công thương báo tin cũng chỉ giữ số điện thoại cố định của công ty, mà tìm được người phụ trách công ty, đối phương nói số điện thoại di động của chủ tịch không tiện tiết lộ ra ngoài, hết lần này tới lần khác trưởng quan của hắn lại không biết thân phận đối phương.

Ngay cả cục công thương cũng không tìm ra phương thức liên lạc, hắn còn dẫn hai người bọn họ đi vòng quanh, nói rõ không tìm được sẽ không bỏ qua, hôm nay đúng là gặp chuyện ngược đãi mà, thanh niên cao gầy tức giận bất bình, hắn móc tấm ảnh một tấc được phóng đại vài lần ra, trong đầu oán niệm càng sâu.

Mà nam tử hơn hai mươi tuổi kia, dựa vào cái gì mà hắn có tài sản vài tỷ để hô phong hoán vũ? Mà bản thân mình chỉ có thể làm cảnh vệ? Tiểu tử này sinh ra chắc đã giẫm phải cứt chó, mỗi ngày đều giẫm, hàng tháng đều giẫm, mỗi năm đều giẫm, cả đời này hắn chắc chắn gặp may mắn rồi!

Trong đầu thanh niên cao gầy đầy oán thầm, ánh mắt vô tình đảo qua quán đồ nướng bên cạnh, tiếp theo ánh mắt của hắn nhìn qua cái bàn vuông nhỏ trong quán thịt nướng...

- Ồ!

Nhìn thấy người trẻ tuổi đang ngồi trong quán ăn thịt nướng, uống bia, ánh mắt của hắn nhìn thẳng, hắn vô ý thức dừng bước lại, nhìn qua người trẻ tuổi kia, nhìn tấm ảnh trong tay của mình.

- Không phải hắn hay sao?

Thanh niên cao gầy lẩm bẩm, hắn hưng phấn nhìn qua nam tử hơn ba mươi kia hô lên:

- Tìm được rồi, hắn đang ăn đồ nướng!

Tiếng hé này quá to, không chỉ hấp dẫn nam tử trung niên, ngay cả người đi đường cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn qua tên thanh niên cao gầy này, hắn hưng phấn chưa tỉnh, nói:

- Nhìn kìa, đang ở đó!

Hắn giơ tay rất quyết đoán, chỉ thẳng vào Diệp Dương Thành đang ăn, mà người đi đường cũng đưa mắt nhìn qua Diệp Dương Thành.

Chuyện này làm cho Diệp Dương Thành phiền muộn, hắn đang cầm thịt nướng, ánh mắt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đi đường mang theo bộ dáng xem kịch vui, như thế nào, chẳng lẽ ăn thịt dê nướng cũng là phạm pháp? Nằm cũng trúng đạn?

Ngay sau đó hắn phát hiện thanh niên cao gầy đang chỉ mình và hai tên nam nhân mặc đồ tây đen sải bước đi qua phía mình, hắn cảm thấy quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó, nhưng mà trong thời gian ngắn chưa nghĩ ra.

- Hảo tiểu tử, làm cho chúng ta khó tìm a!

Nam tử trung niên cao lớn tới gần Diệp Dương Thành, trong đầu của hắn cười khổ, nói thầm:

- Người có tài sản vài tỷ còn thoải mái ăn đồ nướng ở quán nhỏ lề đường? Uống chai bia hai đồng? Con mẹ nó thật thú vị!

- Các người là...

Diệp Dương Thành khóe miệng đầy mở đông, nhìn thấy ba tên nam nhân mặc đồ tây đen xuất hiện trước mặt của mình, Diệp Dương Thành khó hiểu đứng lên, vẻ mặt hồ nghi:

- Tìm ai?

Thanh niên cao gầy và thanh niên hơi lùn kia trong bụng đầy oán niệm.

- Chúng ta đi tìm ngươi, ngươi thì tốt rồi, ngồi ăn uống thật tận hứng a!

Trong đầu bất mãn hiện ra trên mặt, làm cho gương mặt hai người kéo căng ra, rất tức giận nên nói:

- Tìm ngươi!

- Tìm ta?

Diệp Dương Thành càng hoang mang, hắn không nhớ mình đắc tội qua ba người này, đang êm đẹp lại tới tìm ta? Hắn không phải mỹ nữ mà?

Hắn vốn định ăn xong bữa tối, lại lái xe về thành phố, thuận tiện đi thăm gia đình mẹ vợ và đón Lâm Mạn Ny trở về, sau đó lại đi trường học thăm đẹ đệ Diệp Cảnh Long và bạn gái của hắn.

Hành trình đã định tốt, không nghĩ tới lúc đứng đậy rời đi thì gặp ba người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.