Tù Nhân

Chương 10: Hàn ngọc lấy trộm trâm cài của thục phi




Từ trước tới nay, chỉ có nước Mỹ khi dễ nước khác, nước Mỹ nói đánh ai thì đánh người đó, có khi nào nước Mỹ bị khi dễ qua? Bắt đầu từ khi nào nước Mỹ bị người ta nói đánh thì có thể đánh?

Cảm giác bị đè nén này làm bọn họ không nhịn nổi, suýt nữa thổ huyết.

Chuyện này gọi là gì?

Hít sâu một hơi, Tư Đặc Lãng ngồi xuống ghế.

Hắn nhắm mắt như nhận mệnh, khàn khàn nói:

- Chờ một chút nữa...

Từ trước tới nay, chỉ sợ tổng thống như hắn chưa bao giờ bị đè nén như thế a? Tư Đặc Lãng ngẩng đầu, thất thần nghĩ ngợi, thấy Tư Đặc Lãng không nói lời nào, đám người Duy Nhĩ Tát Khắc tự nhiên cũng ngậm miệng lại, an vị trong phòng hợp, nôn nóng chờ ác ma kia xuất hiện.

Mà lúc này, ở Luân Đôn nước Anh, trong phòng tổng thống cao cấp nhất của khác sạn Sophie, phó tổng thống Cát Tư Đinh vẻ mặt lười biếng bưng chén rượu đỏ như máu lên, nhìn ra đại lộ trước mặt, hắn tươi cười quỷ dị.

Hắn đi tới Luân Đôn hơn mười tiếng, trong mười tiếng này hắn bí mật hội kiến vài quan chức lớn trong nội các nước Anh, tuy những nội các này mất ghế trong quốc hội nước Anh, nhưng không ai có thể bỏ qua lực ảnh hưởng của bọn họ.

Cổ Tư Đinh biết rõ, hắn có nhiệm vụ ở nước Anh chính là phải đi tạo thế, những tên quan chức kia có quyền thế kinh người, nhưng mà mỗi người đều có tâm tư, không phải sao?

Nghĩ tới đám quan chức kia hội đàm với hắn, Cổ Tư Đinh biết rõ, chỉ cần qua một ngày thì hắn có thể đạt thành hiệp nghị với nước Anh, đến lúc đó cho dù diễn tập quân sự ở Hàn Quốc sẽ thất bại, hoặc có biến hóa không thể đoán trước, cũng có thể thông qua nước Anh hoàn thành mục tiêu định ra ban đầu, chuyện này hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đến lúc đó Cổ Tư Đinh chính là anh hùng cứu vãn nước Mỹ tuổi xế chiều, bởi vì hắn thành công ngăn cản bước chân Trung Quốc quật khởi, hắn uống tiếp một ly rượu.

Nghĩ tới chuyện này, Cổ Tư Đinh muốn cười, nhìn qua cảnh tượng mê người trước mặt, hắn cười nhẹ, bưng ly rượu đỏ lên nhắm một ngụm, bộ dáng hưởng thụ.

Bắt đầu có cảm giác hài lòng này, Cổ Tư Đinh cũng không hoài nghi nhiệm vụ của mình tại nước Anh sẽ thất bại, cho nên hắn lúc này buông lỏng.

Nghĩ tới thần kinh căng cứng, Cổ Tư Đinh không tự chủ nghĩ tới ác quỷ phương đông kia, hắn rùng mình một cái.

- Ta đi tới đây là bí mật, không ai biết ta ở Luân Đôn, không có ai biết!

Cổ Tư Đinh nhỏ giọng lẩm bẩm, qua hồi lâu hắn mới quên đi ác ma kinh khủng kia, hắn bắt đầu cảm thấy tâm thần nhẹ nhàng.

Hắn nâng ly rượu lên và nhìn qua phương xa, đứng trên ban công lười biếng duỗi người, hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, hắn nghĩ nên về phòng nghỉ ngơi thật tốt, tối nay hắn được đám quan chức nội các mời đi yến hội tư nhân, hắn biết rõ trong vũ hội sẽ gặp được nhiều phu nhân và thiếu nữ nóng bỏng...

Cho nên trước khi tham gia vũ hội, hắn phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng đủ tinh thần đi đối mặt vũ hội đêm nay, hoặc là nói phải đối phó nhữn nữ nhân nhìn như cao quý kia.

Trong lòng hạ quyết tâm, Cổ Tư Đinh xoay người chỗ khác, nhưng mà ánh mắt của hắn nhìn qua ghế sa *** trong phòng khách, đột nhiên hắn như bị sét đánh! Tâm tình buông lỏng lúc nãy biến mất, vẻ mặt kinh hãi như nhìn thấy người ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu, giống như nhìn thấy ác ma leo ra khỏi địa ngục, trong tay cầm ly rượu đã không vững, ly rượu rơi xuống.

- Giá trị ly rượu đỏ này không dưới mười ngàn đô la a?

Trước khi ly rượu rơi xuống đất, Diệp Dương Thành lười biếng nói ra, hắn xuất hiện trước mặt Cổ Tư Đinh, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay tiếp ly rượu đỏ, tiếp theo nâng người lên nhìn qua Cổ Tư Đinh, hắn cười rất tự nhiên.

Sắc mặt Cổ Tư Đinh run rẩy, hắn như nhìn thấy quỷ, Diệp Dương Thành không biết xuất hiện từ lúc nào, bản năng lui ra phía sau, nhưng mà hắn lại áp chế ý niệm này, hắn nhìn Diệp Dương Thành cười nói:

- Vị tiên sinh này, ngài có đi nhầm phòng không?

Cổ Tư Đinh biết rõ ác ma biến thái phương đông kia, nhưng hắn chỉ nhìn thấy bộ dáng Diệp Dương Thành biến hóa, chưa bao giờ thấy qua dung mạo thật của Diệp Dương Thành.

Mà lúc này Diệp Dương Thành căn bản không cải biến dung mạo, dáng người gì đó, cho nên Cổ Tư Đinh căn bản không biết Diệp Dương Thành. Nhưng mà Cổ Tư Đinh lại biết, có thể thần không biết quỷ không hay đi vào gian phòng có nhiều cảnh vệ canh giữ như phòng của hắn, vậy chứng minh thực lực xuất quỷ nhập thần của Diệp Dương Thành, hắn biết rõ, mình bây giờ không thể hét lên.

Hắn không chỉ không thể hét lên, phải nỗ lực làm bản thân trấn định lại, ứng phó với Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện.

Cổ Tư Đinh hiểu rõ, thời điểm này nếu còn muốn phát tín hiệu cầu viện chính là tìm chết nhanh hơn, hắn chỉ là người bình thường, cho dù hắn là phó tổng thống nước Mỹ cũng vậy.

Cổ Tư Đinh hiện tại hối hận, ận bản thân đang êm đẹp lại đuổi cảnh vệ ra khỏi phòng, có lẽ nhìn thấy thần sắc phức tạp trên gương mặt trấn định của Cổ Tư Đinh, Diệp Dương Thành hiểu hắn suy nghĩ cái gì, nội tâm cảm thấy thú vị, hắn tùy ý đặt ly rượu vào tay Cổ Tư Đinh.

Sau đó hắn hỏi:

- Nghe nói ngươi có âm mưu nhắm vào Trung Quốc, là ngươi ở phía sau bày ra à?

Cổ Tư Đinh bắt đầu còn trấn định tiếp ly rượu, nghe Diệp Dương Thành hỏi thăm, toàn thân của hắn run lên, ly rượu rơi xuống và nghiền nát.

Cổ Tư Đinh trợn mắt nhìn Diệp Dương Thành, trong nội tâm tồn tại may mắn, hắn cuời nói:

- Vị tiên sinh này, ngài nhất định là đi nhầm phòng rồi, ta không rõ ngài nói cái gì!

Ba!

Diệp Dương Thành vừa mới mỉm cười, thần sắc đột nhiên biến đổi, trở tay bóp cổ Cổ Tư Đinh, tát vào mặt của hắn một cái.

Diệp Dương Thành lúc trước còn mỉm cười, nhưng mà đôi mắt lạnh lẽo đi nhiều, hắn thản nhiên nói:

- Phó tổng thống tiên sinh, thỉnh không nên đánh giá thấp chỉ số thông minh của ta, ngài cũng không nên tận lực biến mình thành kẻ đần!

Bị Diệp Dương Thành tát vào mặt, Cổ Tư Đinh đầu óc choáng váng lui ra phía sau hai bước, bỗng nhiên nghe được Diệp Dương Thành nói thế, thân thể của hắn căng cứng.

Từ khi Diệp Dương Thành xuất hiện thì hắn cảm thấy bị uy hiếp, nhưng mà trong lòng hắn vẫn còn may mắn, nhưng bây giờ Diệp Dương Thành nói một câu, hắn không còn trấn định được nữa.

Cổ Tư Đinh ngơ ngác nhìn qua Diệp Dương Thành đang tươi cười, tay chân của hắn lạnh buốt và run rẩy.

Thấy Cổ Tư Đinh ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào, kiên nhẫn của Diệp Dương Thành biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây ngốc của Cổ Tư đinh, thản nhiên nói:

- Kỳ thật ta là người có khuynh hướng bạo lực, thỉnh không nên có chủ ý ngu xuẩn khiêu chiến kiên nhẫn của ta!

Cổ Tư Đinh rùng mình, phục hồi tinh thần lại, đột nhiên hỏi:

- Ngươi là người phương đông kia? 

- Ta không biết các ngươi gọi ta thế nào, nhưng mà ta nghĩ, ngươi hỏi người nọ hẳn chính là ta rồi!

Diệp Dương Thành cười lên, không chút giấu diếm.

Nhưng mà nghe Diệp Dương Thành thừa nhận như thế, Cổ Tư Đinh cảm thấy nội tâm phát khổ, hắn biết rõ, mình xong rồi, hiện tại là xong chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.