Tù Nhân Của Tư Tế

Chương 3: Quỷ Vực.




“Điện hạ. ” Dư Thần không dám nói nhiều, vội vã quỳ một chân trên đất hành lễ.

“Hắn đâu?”

“Vị đại nhân kia đi trường học.” Dư Thần thấp giọng bẩm báo.

“Vị… đại nhân kia?” Túc Liễu Nguyên đầu óc mơ hồ.

“A. Là chỉ phu nhân.” Dư Thần mặt đỏ lên, vội vã giải thích.

“Chuyện gì xảy ra?” Túc Liễu Nguyên đi về phía thư phòng, Dư Thần theo sau lưng, tiếp được áo khoác đối phương cởi ra.

“Là như vậy.” Dư Thần nói lại sự tình xảy ra mấy ngày nay cho Túc Liễu Nguyên nghe, đối với phòng làm việc có giá đắt đỏ để nỗi làm người ta nhíu mày, Túc Liễu Nguyên cũng không có vẻ mặt gì.

Chuyện này Dư Thần đã xác nhận qua với hắn, được sự cho phép của hắn mới làm. Lại nói, nếu như Tống Hi Nhan đã gia nhập Túc gia của hắn, hắn đương nhiên phải gánh chịu phí dụng nghiên cứu cho đối phương. Đối với những việc nhất định phải chi tiền, hắn chưa bao giờ keo kiệt, dù cho phí dụng thật sự không thấp.

Nhưng chuyện phía sau lại làm cho Túc Liêu Nguyên hơi kinh ngạc.

Hắn quyền thế ở đây, thân phận ở đây, hắn muốn một người, dù cho có yêu mến thì vẫn phải cho người làm công tác an toàn, tra đến đáy gốc gác của Tống Hi Nhan.

Phần tài liệu kia Túc Liễu Nguyên cũng cầm xem qua, Tống Hi Nhan là một người trầm mặc, hướng nội, thậm chí có chút âm trầm khiến người chán ghét phiền người, thế nhưng quả thật có thiên phú đối với máy móc, chỉ là bị tính cách của hắn cùng bề ngoài che kín không có người chú ý đến mà thôi.

Thế nhưng Tống Hi Nhan mà hắn nhìn thấy lại là một người khác.

Tuổi trẻ, xinh đẹp, có cá tính sáng sủa, cũng có tính tình hỏa bạo, không giống một chút nào với người ở trong tư liệu.

Đối với cái này Túc Liễu Nguyên cũng rất hoài nghi, thế nhưng đáp án điều tra ra lại khẳng định đây chính là Tống Hi Nhan, chân chân chính chính Tống Hi Nhan.

Hiện tại Túc Liễu Nguyên lại phát hiện đối phương dĩ nhiên hung hăng như vậy, trong mấy ngày hắn ly khai lại có thể áp chế đám thủ hạ của hắn ngoan ngoãn. Tuy rằng Dư Thần nói, hắn cùng Đinh Mùi, Đường Dần xem như là bị đánh phục, thế nhưng xem khóe miệng Dư Thần mang ý cười khi nhắc đến đối phương, cũng biết trong lòng người này đã đem đối phương thành người mình, nói cách khác, đã bị thu phục.

“Người phụ nữ kia là như thế nào?”

“Hồi Điện hạ, là như vậy.” Dư Thần nói lại tin tức mà Đường Dần đã thông báo, lại nói ra ý tưởng của bản thân, “Đại nhân cũng không phải là người nông cạn, có chủ nhân ở đây hắn làm sao có thể coi trọng một nữ tử bình thường như thế, dù cho hơi có chút sắc đẹp.”

“Hừ.” Túc Liễu Nguyên tức giận hừ một tiếng, mặc dù Dư Thần đang khen hắn, thế nhưng đàm luyến ái với một người nhỏ hơn mình chừng mười tuổi đã rất làm cho người chú ý rồi, giờ lại đi ăn giấm với một bé gái thì còn ra thể thống gì nữa.”Cô gái kia có chỗ bất thường nào không?”

Túc Liễu Nguyên chỉ chính là đối phương có gặp nguy hiểm gì không. Dư Thần trầm ngâm một chút, “Hiện nay vẫn chưa đi theo hướng đó, thế nhưng...”

“Làm sao?”

“Thế nhưng mỗi lần đại nhân trở về biểu tình đều cũng không dễ nhìn, đặc biệt là ngày hôm qua. Cái này không giống với dáng vẻ đang đàm luyến ái. Hơn nữa còn có một điểm rất khả nghi, đại nhân bảo chúng tôi mua một chút hàng xa xỉ dành cho con gái, là đưa cho cô gái kia.”

“Thì ra là như vậy.” Túc Liễu Nguyên gật đầu, “Nếu như trong lòng hắn có quỷ thì nhất định sẽ không làm bằng phẳng như thế.”

“Đúng là như thế.” Dư Thần gật đầu, “Do đó tôi hoài nghi đại nhân hắn có mục đích khác. Hoặc là cô bé kia trong lúc lơ đãng đã để lộ chuyện gì khiến đại nhân hoài nghi.”

“Ta bảo cậu nói cho hắn lịch sử của Xích Diệp cung, cậu nói rồi?”

“Vâng, Đại nhân nghe cũng rất chăm chú, còn hỏi rất nhiều vấn đề. Chuyện hắn giao du với cô bé này cũng xảy ra sau chuyện kia, cho nên tôi hoài nghi...”

“Tăng cường tra xét cô gái kia.” Túc Liễu Nguyên gõ ngón tay xuống mặt bàn “Dặn dò nhà bếp, buổi trưa chuẩn bị thêm vài món thức ăn, còn có, tiếp hắn trở về.”

“Vâng.”

Lúc này Chu Mộ Nhiên đang ở trong trường, cùng Lưu Dong đi đến thư viện. Nhìn thấy hai người sóng vai mà đi, người chung quanh đều hiếu kỳ nhìn vài lần. Đinh Mùi ẩn giấu ở bên cạnh, cuối cùng không nhìn nổi, chạy lấy người.

“Tiểu Nhan, cậu thật sự vẽ cho tớ sao?”

“Đương nhiên.” Chu Mộ Nhiên mỗi lần nghe thấy ả gọi mình là Tiểu Nhan đều hận không thể thay nguyên chủ đánh đối phương một cái tát. Mấy nữ hài là mục tiêu cuối cùng đều bị y dùng cơ hội tiếp xúc xong, kết quả giống như y nghĩ, những nữ hài kia đều rất đơn thuần, không hề biểu hiện ra ác ý mà Lưu Dong đã biểu hiện ra.

Hung thủ hại chết nguyên chủ, đã có thể khóa chặt là Lưu Dong.

Ở trong ký ức của nguyên chủ, Lưu Dong này chính là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, mỹ mạo, thông tuệ, hoặc có lẽ là bởi vì quá yêu mến, cho nên trong lòng càng thấy thấp kém. Giãy dụa hồi lâu mới tỏ tình, đáng tiếc trực tiếp bị từ chối, không có bất luận một cơ hội nào.

Sau đó hai người cũng không tiếp xúc nữa, tự nhiên cũng không nên có mâu thuẫn, thời kỳ cao trung này chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, mà lại cuối cùng đã biến thành một hồi ác mộng.

Mục tiêu xác định, tiếp đến là dẫn ra những người duỗi tay trong bóng tối, tiêu diệt toàn bộ các nhân tố không xác định.

Chu Mộ Nhiên lấy ra một cây bút từ trong túi áo, tỉ mỉ vẽ trên tờ giấy trắng. Cơ giáp đã được y chế tạo đi ra, bức tranh này tự nhiên đã sớm thuộc nằm lòng.

Chu Mộ Nhiên họa rất chăm chú, Lưu Dong xem càng chăm chú, hai mắt nhìn chằm chằm bản vẽ như muốn lóe ra lửa.

Đây chính là tấm bản vẽ quý giá mà Tống Hi Nhan thiết kế ra, sau khi nghiên cứu thành công, bản vẽ làm nên sự thay đổi của lịch sử này cũng được người ra công bố ra một cách đơn giản.

Sống lại, ả nhìn bức vẽ này một cái là có thể nhận ra được, tự nhiên kích động không thôi.

“Cậu xem hiểu?” Chu Mộ Nhiên nhìn thấy đối phương kích động, hơi kinh ngạc, lập tức thoải mái. Nhất định là nguyên thân tiết lộ chỗ nào nên mới để người ta biết đây chính là bản thiết kế kia.

Thế nhưng thời gian y nghiên cứu lâu như vậy, sửa chữa qua mấy lần đã sớm không phải là dáng vẻ trước kia.

Khi Chu Mộ Nhiên nhìn thấy bức vẽ này liền biết ngay đó là bức vẽ của cơ giáp.

Cơ giáp, ở thời đại này chính là phát minh làm chấn động thế giới vì trước kia đó chỉ là kết quả của sự ảo tưởng của con người mà thôi, thế nhưng bây giờ Tống Hi Nhan lại chân chính thiết kế ra được, đồng thời Chu Mộ Nhiên căn cứ vào bức vẽ này đã thiết kế ra được cơ giáp. Chẳng trách nguyên chủ nói cái này có thể thúc đẩy lịch sử.

Ở thời đại tinh tế, cơ giáp chính là trang bị cơ bản, đặc biệt là trong các trận đấu với Trùng tộc đến từ Hố đen, toàn nhân loại đều biết cơ giáp chính là lực lượng chủ yếu.

Chu Mộ Nhiên không hiểu nhiều về cơ giáp, thế những cũng đã từng điều khiển qua ở khu giả lập, nên cũng có hiểu biết giống như là hiểu biết của mọi người ở thời đại này đối với xe đạp vậy. Huống hồ người mà y sùng bái nhất lại có một chiến đội cơ giáp, điều này làm cho y không tự chủ được mà đi tìm hiểu những tri thức liên quan đến cái này.

Y không làm được như Tống Hi Nhan dựa theo linh cảm mà đi thiết kế ra một thai cơ giáp, thế nhưng với tri thức từ tinh tế, y vẫn có tự tin để kết hợp với thế giới này.

“Không, không tớ xem không hiểu.” Mặt Lưu Dong trắng bệch, liền vội vàng lắc đầu.”Bức vẽ này quá phức tạp, tớ không nhìn ra là cái gì, có thể để cho tớ mang về chậm rãi học được không?”

“Có thể nha, hoàn toàn không thành vấn đề.” Chu Mộ Nhiên thu hồi bút trên tay, đem tờ giấy này cẩn thận gấp kỹ đẩy đến trước mặt Lưu Dong.

“Cảm ơn cậu.” Lưu Dong không để ý đến Chu Mộ Nhiên, gần như tham lam mà giật lấy tờ giấy.

“Nếu như cậu...” Chu Mộ Nhiên vừa nói được nửa câu đã cảm thấy chấn động truyền đến từ thông tín khí.

“Nếu như cậu có chuyện thì tớ về trước nhá.” Lưu Dong vội vã đứng lên, gắt gao cầm lấy bản vẽ kia, không nhịn được vội vã ly khai

Chu Mộ Nhiên đợi đến sau khi Lưu Dong rời đi, mới kết nối thông tín khí, biết là Đinh Mùi đang tìm liền nhanh chóng nói ra vị trí của mình.

“Làm sao?”. Y gặp được Đinh Mùi ngoài cửa thư viện

“Trong cung có việc gấp, chúng ta phải về nhanh.” Đinh Mùi cúi đầu nhanh chóng giải thích một câu, cũng không nói gì nữa.

Chu Mộ Nhiên biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, cũng không nói thêm gì, cùng lên xe, đoàn người đi về Xích Diệp cung.

“Ngài để cô gái kia cầm bản vẽ đi, không có vấn đề gì sao?” Đường Dần hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

“Không có chuyện gì.” Chu Mộ Nhiên mở ra một chai đồ uống lạnh, nhất thời cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.

“Lẽ nào kia bản vẽ là giả?” Đường Dần thấy dáng vẻ không hề để ý của Chu Mộ Nhiên, thả xuống tâm.

“Đương nhiên là thật sự. Là bản vẽ tôi mới thiết kế ra gần đây, chủ nhân nhà cậu trở về sẽ xem nó.”

“A? Cái kia? Ngài cư nhiên đem bản vẽ này cho người khác xem!” Đinh Mùi nhất thời xúc động phẫn nộ, “Ngài không phải đã nói cơ giáp này là tuyệt đối cơ mật sao! Làm sao đảo mắt liền cho nữ nhân khác! Chẳng lẽ ngài muốn thay lòng đổi dạ!”

“Phi, cậu đừng có nói hươu nói vượn a.” Chu Mộ Nhiên gắt một cái.

“Đúng vậy, tại sao cậu lại có thể nói như vậy.” Đường Dần lôi kéo Đinh Mùi, thầm nháy mắt với hắn. Hài tử xui xẻo này chắc chắn sẽ bị kéo đến phòng làm việc dạy dỗ rồi.

Quả nhiên, Chu Mộ Nhiên nhìn Đinh Mùi một cái, cười, “Ngày hôm qua tôi lại có cải tiến mới.”

“...” Mặt Đinh Mùi đều xanh rồi.

Đường Dần vội vã đổi chủ đề, “Ngài đem bản vẽ kia cho đối phương, vạn nhất nữ nhân kia có vấn đề...”

“Nàng nhất định sẽ gặp sự cố.” Chu Mộ Nhiên chắc chắc  mở miệng.

Sở dĩ phán định đằng sau đối phương có hắc thủ cũng là bởi vì coi như có đồ cũng không nhất định có thể lắp ráp ra. Không có cường đại tài chính cùng quyền thế, những bản vẽ này không khác gì một đống giấy vụn cả.

Phân tích cơ bản mấy mục tiêu lớn có quyền thế, Chu Mộ Nhiên khóa chặt bốn nhà.

Hoàng thất tự nhiên là nhà lớn nhất, bây giờ nhìn lại Xích Diệp cung tuy rằng điệu thấp, thế nhưng thực lực lại không kém hơn Hoàng thất một chút nào. Ngoài ra còn có địch quốc Yêu tộc ở biên cảnh, cũng đều có thực lực mạnh mẽ.

Hiện tại, Chu Mộ Nhiên duy nhất có thể phán định không phải Xích Diệp cung, cái này cũng là nguyên nhân Chu Mộ Nhiên ra nhập đội ngũ của Túc Liễu Nguyên.

Sở dĩ biết đối phương không phải là bởi vì Chu Mộ Nhiên đã nghiên cứu kỹ càng lịch sử của Xích Diệp cung.

Ở Xích Diệp cung, ở thời điểm mà Túc Liễu Nguyên gian nan nhất, hắn đều chưa từng bị sinh hoạt tàn khốc bức âm u đê tiện, mà là chịu nhục, khi có thực lực đầy đủ mới quang minh chính đại bức lui Đế vương tiền nhiệm, sau đó ngừng chiến tranh, tiếp tục điệu thấp, thủ vững biên cảnh.

Xích Diệp cung tuy rằng điệu thấp thế nhưng danh vọng ở dân gian lại tốt vô cùng.

Người như vậy, tâm tính kiên định, trước đây sẽ không làm chuyện như vậy, sau này cũng sẽ không.

“Cái kia, vậy ngài còn cho ả bản vẽ?” Đường Dần một mặt khó mà tin nổi, Đinh Mùi nhìn Chu Mộ Nhiên bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, dù sao hôm nay hắn khẳng định sẽ bị chỉnh đốn...

“Ánh mắt của cậu là gì vậy? Cảm thấy tôi ngốc sao?” Chu Mộ Nhiên lấy ra một cái bút từ trong túi áo, rút ra một tờ giấy trắng, bắt đầu xoát xoát viết viết.

“Tôi không nói thẳng, chính ngài hiểu ra.” Đinh Mùi cười trộm, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận.

“Ngài viết cái gì... Đinh, Mùi, là, tiểu, cẩu? Ha ha ha ha ha!” Đường Dần cười ngửa tới ngửa lui. Chủ yếu là sau khi viết câu này, Chu Mộ Nhiên còn vẽ một con chó nhỏ trên giấy, giơ lên chân sau đi tiểu.

“Ngài! Ngài làm sao có thể như vậy!” Đinh Mùi xưa nay không gặp qua chuyện bắt nạt người, ngay mặt mắng người là tiểu cẩu như vậy. Vành mắt khí đỏ chót.

“Tôi mắng cậu khi nào?” Chu Mộ Nhiên bình chân như vại  tựa ở trên ghế salon.

“Ngài mắng tôi là cẩu! Tôi tôi...”

“Tôi không mắng cậu. Nếu như là tôi mắng cậu, tôi có thể bồi thường cậu. Hả, thứ mà lần trước tôi cải trang, không phải cậu rất thích sao?”

“... “Ừm.” Đinh Mùi mang theo giọng mũi ừ một tiếng.

“Nếu như tôi không mắng cậu thì làm sao?”

“Vậy tôi miễn phí bồi ngài luyện ba trận!” Đinh Mùi như chặt đinh chém sắt mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.