Từ Mạt Thế Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 15: Chương 15




Edit: Diệp Thần

Beta: Yến Phi Ly

Trong khi đám người Trương Dịch đang tìm kiếm Nam Thiệu mất tích, đoàn người Lý Mộ Nhiên lại rơi vào tình cảnh khó khăn vô cùng gay go.

“Đây là đâu?” Ánh mắt Tống Nghiễn đảo qua bốn phía, vẻ mặt bình tĩnh, không có chút nào khiến người ta cảm giác hắn bị mất trí nhớ thể ngắt quãng cả.

“Thành phố Nhân Hoài cách Trường Lâm khoảng hơn ngàn dặm.” Lý Mộ Nhiên ngồi bên mép giường trả lời rất nhanh, “Cái người Võ Tông kia vẫn đuổi theo đằng sau, không dứt ra được. Anh bị sốt rất cao, ba người Hà Nhữ An, Diệp Kiên và cả Tạ Thu Sanh đang kiếm đồ ăn xung quanh đây, giờ vẫn chưa về.”

Hai mươi mấy ngày này, phần lớn thời gian Tống Nghiễn đều trong tình trạng hôn mê, thời gian tỉnh rất ngắn, mỗi lần tỉnh lại Lý Mộ Nhiên sẽ nhanh chóng giải thích một lượt tình cảnh trước mắt của bọn họ cho hắn, những người khác đều cảm thấy cô lảm nhảm nói nhiều, hoàn toàn không hề nghi ngờ ký ức của Tống Nghiễn xảy ra vấn đề.

Nhân Hoài của tỉnh Bắc Châu là thành phố nổi tiếng về lịch sử văn hóa, bởi vì tiếp giáp với hồ Tịch Vụ, lại nằm ở hạ du sông Nộ Thương, phía nam đường sông ngang dọc, hồ nước dày đặc, phía bắc đồi núi chạy dài, lấy dãy Vũ Sơn làm cốt lõi, địa hình nhấp nhô, toàn bộ diện tích thành phố lên tới 30.000 km2, cư dân thường trú có hơn 2.000 nhân khẩu, phong cảnh tú lệ, kinh tế phát đạt. Nhưng chính vì là nơi như vậy mà hơn trăm triệu người ở Bắc Châu này lại không có lấy một căn cứ cho người sống sót, chỉ có quần thể nhỏ rải rác tụ tập với nhau, ít thì vài người, nhiều cũng không vượt quá một trăm. Tổng kết nguyên nhân thì dường như là do dân số quá đông, lại thêm mạng lưới sông ngòi quá chằng chịt mà ra. Trận mưa to vào lần thứ hai dị biến kia đã dẫn tới lũ lụt, chôn vùi hơn hai phần ba tỉnh Bắc Châu, vùng núi non trùng điệp không bị vùi lấp thì sau cơn mưa to, thực vật biến dị sinh sôi ngay trong đêm, trong khu đường núi con người căn bản không thể sống sót được.

Thành phố bị ngâm nước nơi nơi đều tản ra mùi vị thối rữa lạnh lẽo, rất nhiều loại thực vật lớn đột ngột mọc lên từ dưới đất, bóng cây quấn quanh các tòa nhà cao chọc trời, các loài động vật biến dị đi qua đi lại trong đó, đô thị đã từng phồn hoa trong vòng một năm ngắn ngủi đã biến thành rừng cây hoang dã. Loài người chưa bao giờ là chúa tể ở nơi này, cho dù khắp nơi có vật thể hình người chen chúc trong đó.

Đám Lý Mộ Nhiên vì để thuận tiện chạy trốn, cũng không tiến vào trung tâm mà ở trong một tiệm sửa xe nằm ven bên ngoài thành phố nơi lượng người tương đối ít. Có lẽ là do vị trí, mà cũng có thể là do nguyên nhân khác, trong xưởng sửa xe cùng xung quanh đây không có nhiều zombie. Chỉ là đã hơn một năm không có ai quét dọn, chỗ này đã sớm phủ một tầng bụi dày.

“Xử lý nó!” Thời gian Tống Nghiễn tỉnh táo càng ngày càng ngắn, sau khi biết rõ tình cảnh của bọn họ, cũng không kịp sắp xếp chuyện gì cả, chỉ phun ra một câu như vậy, mí mắt liền như bị đeo chì, cho dù hắn cố kháng cự thế nào cũng không thể làm gì khác hơn là đóng mắt lại, chìm vào trong bóng tối.

Mấy người xúm lại đây mắt nhìn nhau, cuối cùng lại ai về chỗ người nấy, rơi vào sự im lặng tràn đầy bất đắc dĩ.

Xử lý người nọ nói thì dễ hơn làm đấy? Nếu có thể xử lý, bọn họ cũng không cần phải chạy trối chết như hiện giờ.

Trở lại hơn hai mươi ngày trước, trong tòa dân cư ven đường, Tần Tổ Vinh bị bướm ‘mặt quỷ’ hút máu đến nỗi chỉ còn nửa người bình thường vừa mới mắng đám người Võ Tông xong, thì một tràng tiếng cười khặc khặc âm hiểm truyền tới, cửa bị người ta đá văng, một gã đàn ông ngũ quan anh tuấn, chỉ là sắc mặt hơi trắng, dưới mắt có quầng thâm nhìn có vẻ như rượu thịt quá độ đi vào một cách nghênh ngang. Gã không mặc áo dài đặc thù của Võ tông, nhưng trong tay cầm kiếm, thần thái phách lối, vừa nhìn liền biết là cá mè một lứa với đám người Lữ Lân.

Mắt gã chậm rãi đảo qua từng người, sau đó vừa lòng nói: “Không tồi, đều ở đây cả, không thiếu một ai, đỡ cho bổn thiếu lại phải đi tìm.” Khi nói chuyện, ánh mắt tạm dừng trên người Lý Mộ Nhiên một lát, vẻ chán ghét hiện lên rõ mồn một, lắc đầu, “Xấu như vậy mà cũng ra ngoài hấp diêm mắt người khác à!”

Mấy câu nói để lộ ra tin tức khiến người ta kinh hãi, mà câu cuối cùng càng làm mọi người biến sắc, ngược lại Lý Mộ Nhiên bị ghét bỏ cũng không cảm thấy gì quá to tát, kể từ lúc tận thế bắt đầu, ngay giây phút nhìn thấy bạn học nam vốn ôn hòa lễ phép lấy danh nghĩa bảo vệ mà đè các bạn nữ có nhan sắc dưới thân, cô liền hận không thể khiến bản thân trở thành kẻ người ghét chó chê hơn một chút nữa. Đương nhiên, cô cũng không xem thường những bạn nữ bị bắt thỏa hiệp đó, ai mà chẳng muốn sống sót, cô chỉ là chọn con đường khó đi mà thôi. Nghe tên đàn ông kia nói, cô co rụt người lại, dựa qua bên phía thiếu niên và em gái cậu ta một chút, nhìn qua càng thêm hèn nhát không chịu nổi. Đồng thời, thân hình Tống Nghiễn khẽ nhúc nhích, không dấu vết mà che trước bọn họ.

Tất cả mọi người lạnh lùng tràn đầy địch ý với kẻ mới tới, đối phương dám một mình đuổi theo bọn họ, nếu không phải không biết rõ tình huống và số lượng bên họ, thì chính là có thực lực, mà có lẽ hai loại khả năng trên đều có một ít.

“Mày là người Võ tông?” Tống Nghiễn lạnh giọng hỏi. Hắn không ngờ người Võ tông lại thật sự đuổi tới, lại còn đến nhanh như vậy, nhưng mặc kệ năng lực của đối phương thế nào, đều không có nghĩa là hắn sẽ nén giận mà nhìn bạn bè của mình bị nhục nhã.

“Đúng vậy đúng vậy, người anh em đây có mắt nhìn tốt đấy!” Người nọ cà lơ phất phơ cười, sau đó vẻ mặt đột nhiên biến đổi, giọng âm trầm: “Nhưng mà bổn thiếu ghét nhất đứa nào nói chuyện với ông đây như vậy!” Lời còn chưa dứt, một đường kiếm đã vụt tới phía Tống Nghiễn.

Tống Nghiễn đã sớm đề phòng gã ra tay nhưng vẫn không nghĩ tới lại nhanh như vậy, trong nháy mắt cảm thấy nguy hiểm thì thân thể xuất phát từ bản năng hơi di chuyển muốn nhanh chóng tránh ra rồi lại gắng nén lại, chỉ một chút chần chừ này, vai phải đột nhiên nhẹ tênh, máu tươi tràn ra, sau đó là một cơn đau kịch liệt. Tống Nghiễn sửng sốt, nghiêng mặt nhìn vai phải trống không, lại cúi đầu nhìn cánh tay rơi trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó sắc mặt khẽ biến, quyết đoán hóa kim diện tích vùng vai phải để máu ngừng chảy, đồng thời bắn ra mấy đường sét đánh lạc hướng kẻ đã lui lại kia.

Thân hình người nọ mơ hồ quỷ mị, chỉ hơi lắc vài cái không thể thấy rõ, liền nhẹ nhàng tránh khỏi lôi điện dày đặc mà Tống Nghiễn phát ra, còn không quên cất tiếng cười to kiêu ngạo: “Có chút tài mọn cũng dám lấy ra để mất mặt!” Khi nói chuyện, người đã lùi về chỗ cũ, duỗi tay móc ra một chiếc khăn trắng tinh lau đi vết máu trên thân kiếm, sau đó nhẹ nhàng ném đi, giống như chỉ đang làm một chuyện nhỏ không đáng kể tới.

Từ lúc gã ra tay đến khi Tống Nghiễn phản đòn, cũng chỉ mới hai ba giây, thẳng đến lúc này, những người khác mới phản ứng lại được, Lý Mộ Nhiên kêu lên một tiếng, thân thể nhanh hơn đại não, bước lên vòng qua Tống Nghiễn đang ngăn cản cô, cúi người nhặt lên cánh tay còn đang rỉ máu kia.

Người nọ chỉ cười lạnh, cũng không ngăn cản.

“Đ** mẹ mày!” Đám người Tôn Trăn được phái tới hộ tống biến sắc, chửi ầm lên, đồng thời ra tay. Bọn họ vốn không hiền lành gì nhưng lại vô cùng kính sợ Tống Đình, hiện giờ em trai Tống Đình bị người ta chặt đứt cánh tay ngay dưới mí mắt, nếu không băm xác đối phương ra trăm mảnh thì bọn họ phải giải thích thế nào với thủ trưởng đây?

Lần này bên họ có sáu người đi theo, Tôn Trăn là dị năng hệ thủy, Lệ Cảnh hệ hỏa, Kha Trường Phong hệ kim, Diệp Kiên hệ phong, Hà Nhữ An hệ trị liệu đồng thời cũng là người biến dị sức mạnh, còn lại Tạ Thu Sanh hệ mộc. Mà những người này, trước khi thức tỉnh đều đã từng được huấn luyện đặc biệt về thể lực và cách chiến đấu, cho dù là tác chiến đơn độc hay là hợp tác chiến đấu đều vô cùng mạnh, tùy tiện chọn ra một người cũng có thể tung hoành ở tận thế. Sắp xếp như vậy, có thể nói Thẩm Trì và Đông Phương đã hao hết tâm tư, suy xét hết tất cả khả năng xảy ra trên đường. Nhưng mà một tổ hợp như vậy, năm người liên thủ cũng không chiếm được chút tiện nghi nào của kẻ trước mặt.

Bởi vì mất máu kèm cả đau đơn, sắc mặt Tống Nghiễn trắng bệch như tuyết, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh. Hắn rút đi kim loại hóa, tùy ý để Hà Nhữ An cầm máu, sau đó lấy cánh tay cụt từ tay Lý Mộ Nhiên định thử nối lại, mắt không hề chớp nhìn mấy người kia giao chiến. Một lát sau, quay đầu nói với Lý Mộ Nhiên:

“Lập tức mang hai đứa trẻ vào trong gian phòng kia đi.” Khi nói những lời này, hắn nhìn thật sâu vào mắt Lý Mộ Nhiên, ánh mắt ác liệt mang theo thâm ý, hai chữ “lập tức” bị cắn răng nhấn mạnh. Dừng một chút, khi thấy cô dường như muốn nói gì đó, lại lạnh giọng quát lớn: “Đi ngay!” Rồi sau đó quay đầu đi không để ý đến cô nữa, tỏ rõ không cho phép nghi ngờ gì cả.

Hai người hợp tác nhiều lần, sớm đã bồi dưỡng sự ăn ý, Lý Mộ Nhiên gần như trong nháy mắt hiểu rõ ý của hắn, nhịn xuống ý nghĩ muốn hắn theo cùng, duỗi tay kéo áo thiếu niên đã sợ tới mức run thành một đám, ý bảo cậu ta bế theo em gái đi cùng mình, mà cô thì qua đỡ Tần Tổ Vinh.

“Không, tôi không đi, tôi muốn xẻo thịt lột da tên khốn kiếp kia!” Tần Tổ Vinh lại không hợp tác, giãy giụa rít gào.

Xẻo cái rắm ấy mà xẻo, không thấy nhiều người thế kia mà không làm gì được gã hả? Lý Mộ Nhiên mắng to trong lòng, rất muốn mặc kệ cái tên này, nhưng vẫn mím môi kéo Tần Tổ Vinh vào trong phòng. Cô mơ hồ hiểu ra người này không muốn sống nữa, nhưng mọi người đã đi cùng nhau một đoạn đường, cô thật sự cũng không thể nhìn hắn đi chết được, nhất là khi đám người Tống Nghiễn còn đang cố gắng liều mạng với gã lạ mặt nọ.

Ầmm —— một quả cầu lửa đột nhiên phóng tới, Lý Mộ Nhiên trở tay không kịp, theo phản xạ ôm Tần Tổ Vinh lăn qua một bên, tránh thoát trong gang tấc, nhưng lại vô cùng chật vật. Còn chưa bò dậy được, bên tai đã truyền đến tiếng cười âm trầm của gã kia: “Bổn thiếu thích nhất xẻo thịt lột da đấy, đừng nóng vội, chúng ta cứ từ từ làm!”

Lý Mộ Nhiên ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện dưới đợt tiến công của năm người, cho dù là quyền phong sắc bén hay là mưa đao dày đặc, gã đều có thể tiến lùi điêu luyện như là có dị năng tiên tri thoát được hết khó khăn, nhìn qua càng giống như những người khác đang đuổi sau theo mông gã, hơn nữa mặc kệ có dùng sức thế nào cũng không đuổi kịp được. Mà ở trong lúc đó, kiếm của gã lại thường để lại trên thân năm người kia từng vết thương nặng hoặc nhẹ, quả cầu lửa kia chính là từ trong công kích của Lệ Cảnh bị gã tiện tay lăng không chuyển hướng sang bên này. Lý Mộ Nhiên dù có ngu ngốc hơn nữa, lúc này cũng có thể nhìn ra, kẻ này đang trêu chọc mọi người, đợi gã chơi đủ rồi thì chính là lúc tất cả bỏ mạng, khó trách Tống Nghiễn lại bảo cô rời đi, hiển nhiên là đã nhìn ra chênh lệch thực lực giữa hai bên. Cô không dám trì hoãn nữa, đỡ lấy Tần Tổ Vinh, gần như là nửa khiêng kéo người vào trong phòng. Chú Trần đi cùng hai đứa nhỏ kia suy nghĩ một chút, cũng nhanh chóng đi qua chắn ngay bên cửa.

Thiếu niên tuy rằng sợ tới mức chân mềm nhũn, nhưng vẫn vào phòng trước hai người Lý Mộ Nhiên, lúc này đang ôm em gái rúc trong góc. Bé gái có lẽ đã quen với tận thế, cho dù sợ đến nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn chui trong ngực anh trai không kêu lên tiếng nào.

Đây là một gian phòng ngủ, chỉ là đã bị người còn sống khác lục lọi sạch sẽ, ngoài khung giường và tủ rỗng ra thì chẳng có gì, ngay cả rèm cửa cũng bị phá hỏng, ngoài cửa sổ tối om, giống như có mãnh thú nào đang chồm hỗm ở đó, tùy thời chuẩn bị cắn nuốt người khác. Lý Mộ Nhiên dùng tinh thần lực nhanh chóng rà quét một vòng, phát hiện không có kẻ địch khác canh giữ bên ngoài liền thoáng an tâm, đỡ Tần Tổ Vinh đến bên hai đứa nhỏ, duỗi tay bắt lấy cánh tay thiếu niên, xác định mục tiêu một chút, dị năng phát động, ngay sau đó bốn người đã xuất hiện trong một tòa chung cư cách nơi kia 20 km.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.