Tù Lung

Chương 61: Kết thúc và sự khởi đầu (hoàn)




Khi Lạc Thấm Nhi cùng Tần Trạch Dật đề cập tới Tiết Tâm Lam, sắc mặt Tần Trạch Dật lập tức khó coi.

“Thái tử điện hạ, Tiết Nhị tiểu thư dù sao cũng là tiểu thư phủ Tiết Vương. Cho dù chỉ là thứ xuất, cũng là người mà mẫu hậu tự mình mở miệng muốn đi qua. Cứ không danh không phận như vậy ở lại phủ Thái tử, tựa hồ có chút không ổn.”

Lạc Thấm Nhi không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói ra sự thật.

“Chuyện này giao cho nàng xử lý.” Không muốn nói thêm về Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật thuận miệng nói.

“Nếu Thái tử điện hạ nói như vậy, chuyện nạp Tiết Nhị tiểu thư làm thiếp, nô tì sẽ làm chủ.” Lạc Thấm Nhi thản nhiên nói.

“Thị thiếp? Theo nàng là được.” Thị thiếp đã từng là vị trí Tần Trạch Dật định cho Tiết Tâm Lam, lại không nghĩ rằng sau cùng vẫn là cấp cho nàng.

Lạc Thấm Nhi đạt tới mục đích liền không tiếp tục ở lại, nhanh nhẹn cáo lui.

Mấy ngày sau, tin tức Tiết Tâm Lam sinh non truyền đến hoàng cung. Thấy Tần Trạch Dật sắc mặt tiều tụy và hoàng hậu lấy nước mắt rửa mặt, hoàng thượng chỉ thở dài.

Lúc nghe được tin tức này, Tiết U Nhiễm đang ngồi trong viện của Tiết Vương phi nói tới mấy chuyện sau khi xuất giá gả vào Sở gia. Tuy rằng Tiền Viên Viên đã bị tiễn bước, nhưng Sở Lăng Húc vẫn đặc biệt đưa Tiết U Nhiễm về phủ Tiết Vương ở mấy ngày. Cho nên, lúc này Tiết U Nhiễm đang ngồi trong viện Tiết Vương phi nói chuyện nhà.

“Sinh non? Lấy cớ này ngược lại không sai.” Tiết U Nhiễm buồn cười nói. Không nghĩ tới Tiết Tâm Lam thế nhưng vẫn tránh được một kiếp này.

“Nàng ta thích lăn qua lăn lại như thế nào thì liền như thế ấy, không cần để ý tới.” Không để ý lắm bỏ qua đề tài này, Tiết Vương phi nhìn bụng Tiết U Nhiễm nói, “Hôm nay chính là ngày thái y đến phủ, thuận tiện xem mạch cho con.”

Vừa nhìn thấy ánh mắt của mẫu phi là biết mẫu phi có chủ ý gì, Tiết U Nhiễm sắc mặt chua chát, có chút không được tự nhiên.

“Tuy rằng con là công chúa, lại là chính thê, nhưng là chỉ có sinh đứa bé mới là bảo đảm tốt nhất của con.” Đối với chuyện này, Tiết Vương phi tràn đầy cảm xúc. Không thể để cho các nữ nhân khác tu hú chiếm tổ chim khách, leo lên đầu tác uy tác phúc.

“Mẫu phi...” Tiết U Nhiễm không thuận theo làm nũng nói. Nàng muốn nói Sở ngốc tử chắc chắn sẽ không nạp thiếp, nhưng là nghĩ đến phụ vương của mình và Tiết Nhị vương phi, nàng nhịn không nói ra ngoài. Chỉ có điều, nếu như thật sự có một đứa bé trắng trắng mũm mũm, dường như cũng rất tốt.

“Trong nháy mắt, U nhiễm nhà chúng ta cũng đã thành thân rồi. Trái lại ca ca con, ngay cả một người thiếp cũng không nạp về cho mẫu phi. Mẫu phi đưa cho nó nhiều tranh như vậy, mà một cái nó cũng không chọn, cũng không biết đang xoi mói cái gì.” Nói đến chung thân đại sự của Tiết Kỳ Văn, Tiết Vương phi đau đầu không thôi. U Nhiễm đều đã xuất giá, nó lại vẫn một bộ dáng tiêu dao không nhanh không chậm.

“Mẫu phí, lén nói cho người một bí mật. Thật ra ca ca đã sớm có người trong lòng, cho nên người hoàn toàn không cần quan tâm.” Nhớ tới huynh trưởng nhà mình cùng nàng oán hận chuyện bất đắc dĩ này, Tiết U Nhiễm thoáng tiết lộ chút bí mật.

“A...? Đó là tiểu thư nhà ai? Mẫu phi phải phái người tới cửa cầu thân mới được.” Cuối cùng cũng chờ được một ngày này, Tiết Vương phi mừng rỡ.

“Mẫu phi, người trước an tâm một chút chớ vội nóng nảy. Người trong lòng ca ca không phải tiểu thư nhà nào, cũng không phải là người muốn cầu thân là có thể thú trở về.” Tiết U Nhiễm vội vàng ngăn mẫu phi nhà mình lại, cũng đừng chữa lợn lành thành lợn què.

“Có ý tứ gì?” Tiết Vương phi khó hiểu nhìn Tiết U Nhiễm. Tiểu Vương gia phủ Tiết Vương thú vị cô nương nào mà lại không thú về được?

“Dù sao người cũng đừng vội, người trong lòng ca ca là một nhân vật lớn, là nhân vật mà phủ Tiết Vương chúng ta phải trèo cao.” Dù sao cũng là chuyện giữa ca ca và Trưởng công chúa, đương nhiên là nên để cho ca ca tự mình nói với mẫu phi rồi.

“Trèo cao?” Nhân vật lớn có thể khiến phủ Tiết Vương trèo cao thì chỉ có thể nghĩ về phía hoàng cung, chẳng lẽ là vị công chúa nào đó? Tiết Vương phi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vị công chúa này sợ là không dễ thú về đây?

“Mẫu phi, người trước đừng đoán, an tâm chờ. Ca ca nhất định sẽ lấy về một người con dâu hiền.” Muốn thú Trưởng công chúa, nhất định phải khiến hoàng thượng nhả ra trước. Việc này, cần có thời gian.

Một khắc sau, thái y nói, An Ninh công chúa thật có hỉ mạch. Lời này vừa nói ra, Tiết U Nhiễm ngây ngốc, thật sự có?

Lúc trở lại Sở gia, Tiết U Nhiễm lập tức trở thành người quý giá nhất Sở gia. Từ Sở nãi nãi, cho đến nữ đầu bếp, đều là vui sướng, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Ăn uống dùng mặc, nhất định phải kiểm tra cẩn thận mới có thể đưa đến trước mặt Tiết U Nhiễm. Trong Sở phủ không thể quá ồn ào, không thể ảnh hưởng đến Tiết U Nhiễm nghỉ ngơi; nhưng cũng không thể quá yên lặng, tránh cho Tiết U Nhiễm cảm thấy tịch mịch. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđô

Sở nãi nãi và Sở phu nhân tìm kiếm sách bổ dưỡng khắp nơi, chỉ cầu Tiết U Nhiễm ăn nhiều uống nhiều, khẩu vị ngon.

Sở Mộng Văn không thể lại tiếp tục tùy ý ra vào sân của Tiết U Nhiễm, trước đó nhất định phải trải qua thông báo, xác định có thể gặp mới có thể đi vào.

Sở lão gia không thể lại tiếp tục nhàn rỗi ở nhà, lập tức rời núi chưởng quản tất cả sự vụ lớn nhỏ của Sở gia.

Sở Diệp Triển đã về thư viện, tạm thời không cần đề cập tới. Sở Kinh Triết cũng không thể tiếp tục cuộc sống thanh nhàn, nhất định phải theo Sở lão gia đến cửa hàng làm việc.

Đến như Sở Lăng Húc, không thể rời khỏi Tiết U Nhiễm nửa bước, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.

Tiết U Nhiễm trợn mắt há hốc miệng nghe xong tất cả an bài, nhìn Sở Lăng Húc nói: “Sở ngốc tử, không cần phải khẩn trương như vậy chứ?”

“Nhất định phải như vậy. Vi phu đã sớm chờ đợi có thể cùng nương tử như keo như sơn, ghen chết người ngoài. Hiện giờ, cuối cùng cũng có thể đạt được ước muốn, cớ sao lại không làm?” Ôm Tiết U Nhiễm đặt lên đùi mình, Sở Lăng Húc cười nói.

Thả lỏng thân thể rúc vào trong ngực Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm bất mãn kháng nghị: “Đều nói mẹ quý nhờ con, hôm nay cuối cùng cũng thấy.”

“Nói bậy bạ gì đó? Nàng chính là quý nhất, ai cũng không bằng.” Sở Lăng Húc lập tức phản bác.

“Hừ! Vậy sao trước đây không thấy chàng nói ở nhà theo giúp ta? Bây giờ lại nói dễ nghe rồi hả?” Phụng phịu, Tiết U Nhiễm trừng Sở Lăng Húc.

Ánh mắt của U U tràn đầy quyến rũ, khiến trái tim Sở Lăng Húc ngưa ngứa. Nhẹ nhàng hôn lên trán U U, thấp giọng cảnh cáo nói: “Nương tử, không được dụ dỗ vi phu.”

Tiết U Nhiễm đỏ mặt, quay đầu đi không nói thêm gì. Ai dụ dỗ chàng chứ? Là chính chàng tự mình suy nghĩ lung tung, trong lòng tồn xấu xa có được không?

Khi Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc bình yên trôi qua cuộc sống của hai người, thì phủ Tiết Vương ngoài ý muốn nghênh đón thánh chỉ Cố Luân Trưởng công chúa gả cho Tiểu Vương gia phủ Tiết Vương.

Phủ Tiết Vương nhất thời sôi trào. Tiết Vương gia cùng Tiết Vương phi nhìn nhau không nói gì, quỳ trên mặt đất không dám tin nghe công công tuyên chỉ, hoàn toàn lâm vào trạng thái đứng thẳng không động.

Tiết Nhị phu nhân biết tin Tiết Tâm Lam đã là thị thiếp của Thái tử còn chưa vui mừng được mấy ngày, liền nghênh đón một cái tin tức kinh sợ như vậy, thiếu chút nữa ngất đi. Đúng, kinh sợ. Tiết Nhị phu nhân nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng gào thét Tiết Vương Phi mệnh tốt. Nữ nhi đặc biệt được phong làm công chúa cũng liền thôi, nhi tử vậy mà còn có thể trèo cao lên Trưởng công chúa, quả thực là người thần cùng phẫn nộ.

Trong phủ Tiết Vương người bình tĩnh nhất chính là Tiết Kỳ Văn, đương nhiên cũng chỉ trấn định ở mặt ngoài mà thôi. Hắn không nói cho phụ vương và mẫu phi biết, đây chính là thánh chỉ hắn cầu tới. Còn nhớ rõ vẻ mặt âm trầm của hoàng thượng, cùng với ánh mắt tức giận, khí thế áp người. Vốn tưởng rằng hoàng thượng sẽ mặt rồng giận dữ, ai ngờ hoàng thượng chỉ phẫn nộ đuổi hắn ra khỏi hoàng cung.

Một khắc đi ra khỏi hoàng cung kia, hắn không phải là không lo lắng sự lỗ mãng của mình sẽ khiến duyên của mình và Trưởng công chúa chấm dứt từ đây. Nhưng là hắn không hối hận. Trạch Dật nói hôn sự của Trưởng công chúa đã được sắp đặt, nghe nói hoàng thượng muốn đích thân lựa chọn Phò mã. Có làm Phò mã hay không, Tiết Kỳ Văn không quan tâm. Nhưng Tần Thiên Ngọc, hắn nhất định phải thú mới được. Chỉ có điều không nghĩ tới hoàng thượng cư nhiên cấp cho Trưởng công chúa phong hào Cố Luân, trong cung sợ là có người không thoải mái rồi.

Hoàng hậu quả thật không thoải mái, vô cùng không thoải mái. Cố Luân Trưởng công chúa? Gả cho phủ Tiết Vương? Từ lúc Tần Thiên Ngọc về Tuyên thành, Hoàng thượng liền cực kỳ coi trọng Trưởng nữ này, không nghĩ tới sau cùng lại cấp cho Tần Thiên Ngọc phong hào vinh hoa tôn quý như vậy. Lạc Tử nghiên, ngươi thật rất có bản lĩnh.

“Mẫu hậu, phụ hoàng quá bất công rồi.” Một hồi thánh chỉ, Tần Thi Y liền tức giận bất bình chạy tới thỉnh an hoàng hậu.

Bất công? Còn không phải là bởi vì ngươi không tốt, không chiếm được thánh sủng. Hoàng hậu trong lòng tức giận mắng, nhưng trên mặt lại là tươi cười khéo léo: “Trưởng công chúa thuở nhỏ tang mẫu, bị không ít khổ. Hoàng thường yêu mến nhiều một chút, cũng là bình thường. Con đó, từ nhỏ đến lớn đều là vô vàn sủng ái. Những công chúa sao có thể sánh bằng?”

“Đó là trước kia. Sau khi Trưởng công chúa trở về, con liền thất sủng rồi. Lần trước Trưởng công chúa phái ma ma giáo dưỡng đến chỗ con, phụ hoàng cũng không quản, còn nói con nên học thêm quy củ. Thật sự là tức giận.” Nghĩ đến lần trước đi cáo trạng còn bị răn dạy lại, Tần Thi Y tức giận không thôi.

“Theo như lời con nói, Trưởng công chúa lần này xuất giá không phải là không có việc gì rồi sao.” Không rảnh bận tâm đến cảm xúc của Tần Thi Y, hoàng hậu không yên lòng đáp lại một câu. Lạc Tử Nghiên, nghĩ đến Lạc Tử Nghiên, bà ta liền không có biện pháp tâm bình khí hòa.

“Mẫu hậu, Trưởng công chúa xuất giá, con cùng Mạc ...” Gả cho Mạc Thần Viễn là tâm nguyện lớn nhất của Tần Thi Y, nàng nhất định phải tranh thủ được.

“Thi Y, mẫu hậu có chút mệt mỏi. Con trở về đi thôi!” Hoàng hậu đột nhiên cắt đứt lời nói của Tần Thi Y, vẻ mặt lạnh nhạt. Mạc gia, Tần Thi Y không thể vào.

Thấy Hoàng hậu không muốn bàn lại, Tần Thi Y bất đắc dĩ, đành phải yên lặng lui ra.

Khi biết được huynh trưởng nhà mình cuối cùng cũng có thể thú được Trưởng công chúa, Tiết U Nhiễm cười đến vô cùng thích ý: “Sở ngốc tử, chàng nói, hiện tại vẻ mặt của phụ vương và mẫu phi như thế nào? Có Trưởng công chúa là con dâu, bọn họ khẳng định sẽ bị dọa đến ngây người.”

“U U, không thể cười sau lưng nhạc phụ va nhạc mẫu đại nhân.” Sở Lăng Húc ngồi ở một bên nhắc nhở.

“Sở ngốc tử, chàng lại giáo huấn thiếp!” Sở ngốc tử lần nào cũng hắt nước lạnh vào nàng, Tiết U Nhiễm hừ nói.

Đây cũng coi là giáo huấn? Sở Lăng Húc cười cười, sủng nịch nhéo hai má của U U: “Giáp mặt cười nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân, có đi hay không?”

“Đi!” Trong mắt toát lên kinh hỉ, Tiết U Nhiễm mạnh mẽ gật đầu. Nãi nãi và nương nói có thai phải an tâm ở trong phủ, hiện tại có thể ra ngoài Tiết U Nhiễm tất nhiên là phải vui mừng rồi.

Khi Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc trở lại phủ Tiết Vương, trong phủ Tiết Vương ra ra vào vào đều là quan viên đến chúc mừng. Tiết Vương gia vui tươi hớn hở tiếp nhận toàn bộ sự hâm mộ và ghen tỵ của mọi người, thỉnh thoảng đáp lại hai câu.

Tiết Vương phi thì bận việc chuẩn bị cho lễ thành hôn. Trưởng công chúa vào cửa, nửa vui nửa lo. Vui là Kỳ Văn từ nay về sau hoàng ân trong người, lo chính là cuộc sống sau này của phủ Tiết Vương còn có thể thái bình hay không.

“Mẫu phi, người suy nghĩ nhiều quá. Trưởng công chúa người rất tốt, lại là người trong lòng ca ca...” Nghe xong lo lắng của Tiết Vương phi, Tiết U Nhiễm an ủi.

“Cái gì cái gì? Người trong lòng ca ca còn là Trưởng công chúa?” Tiết Vương phi ngạc nhiên. Không thể nảo? Kỳ Văn to gan như vậy, dám nghĩ muốn Trưởng công chúa?

Tiết U Nhiễm gật gật đầu, vẻ mặt quả thật là như vậy.

“Khó trách con nói phủ Tiết Vương chúng ta trèo cao, trách không được...” Tiết Vương phi cuối cùng cũng biết rõ toàn bộ lập tức thoải mái. Nếu là người trong lòng Kỳ Văn, phủ Tiết Vương cung công chúa là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.