Tử Linh Chuông

Chương 29




Ôm Mộc Vân Phong trên tay, nhìn cô nhắm chặt hai mắt và khuôn mặt tái nhợt, làm cho trong lòng Phượng Như Ảnh hơi hoảng hốt, vội vàng đưa tay thử hơi thở của cô, đến khi cảm thấy hô hấp của Mộc Vân Phong ổn định, Phượng Như Ảnh mới yên tâm.

Nhưng chỉ trong chốc lát, lông mày của anh lại nhíu lại. Đưa tay sờ trán của Mộc Vân Phong, nhiệt độ trên người đã nóng lên, thì ra là cô nhiễm lạnh nên sốt lên. Lúc này, lòng của Phượng Như Ảnh nhất thời dâng lên một chút thương tiếc. Anh nhìn vẻ mặt say ngủ của Mộc Vân Phong, nhẹ nhàng cúi đầu, chạm nhẹ một cái trên mặt cô, sau đó bước nhanh hơn.

Mở cửa ra thì nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đang ngồi ngủ gà gật ở bên ngoài, lúc này nghe thấy tiếng động mới tỉnh lại. Khi ông ta nhìn thấy đôi tay Phượng Như Ảnh đang ôm cô gái vào trong ngực một cách cẩn thận như bảo vệ báu vật, trong mắt xẹt qua vẻ sáng tỏ. Nhưng khi ông ta nhìn thấy đôi cánh tay ngọc ngà và cặp đùi thon dài xinh đẹp của Mộc Vân Phong lộ ra ở bên ngoài thì máu nóng trên người dâng trào, cứ đứng tại chỗ như vậy, quên mất cả hít thở, quên mất mọi động tác.

“Còn không mau dẫn đường?” Phượng Như Ảnh nhìn thấy bộ dạng đó của ông ta, ánh mắt tóe ra sát khí trong nháy mắt, bỗng nhiên trên người bao phủ lên một tầng khí lạnh, lạnh lùng mở miệng.

Cảm thấy sát khí bên cạnh và áp lực mạnh mẽ kia, người đàn ông chợt tỉnh ngộ. Lập tức cúi đầu xuống, bước nhanh về phía trước đưa bọn họ đến trước gian phòng ngủ của em gái ông.

Người đàn ông trung niên chỉ mở cửa gian phòng ra rồi lập tức thức thời rời đi, vừa rồi ông cũng là bị vẻ đẹp của Mộc Vân Phong hấp dẫn, tuy nhiên ông cũng không muốn bị giết.

Thấy ông ta đã rời đi, Phượng Như Ảnh mới thu lại một thân đầy sát khí. Lại dám nghĩ muốn người của anh, chán sống rồi mà. Hạng người như thế cho dù là thủ hạ của anh, anh cũng sẽ không nhân nhượng.

Nhẹ nhàng đặt Mộc Vân Phong lên trên giường, giống như một báu vật, thời gian chỉ mới có một buổi tối ngắn ngủi lại khiến cho anh từ thù địch đến bắt đầu từ từ thương tiếc cô gái này. Phượng Như Ảnh không biết là nên nói sức hấp dẫn của Mộc Vân Phong quá lớn, hay là nên nói mình không đủ bình tĩnh.

Có điều là, hiện tại những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là anh có cảm giác đối với cô gái này, vậy là đủ rồi. Anh quyết định bất kể là phương pháp gì đều muốn giữ cô gái này ở lại bên cạnh mình, để cho cô trở thành người của anh.

Nghĩ đến đây, Phượng Như Ảnh nhìn thấy Mộc Vân Phong nhăn trán nhíu mày, bước ra ngoài nhìn thẳng người đàn ông hỏi: “Có thuốc trị cảm mạo không?”

“Có, có, có.” người đàn ông lập tức lên tiếng, vừa chạy chậm tới một hộp thuốc nhỏ ở trước mặt, mở ra, sau đó tìm thuốc trị cảm mạo đưa cho Phượng Như Ảnh. Ông lại vội vàng rót một chén nước ấm đưa cho Phượng Như Ảnh.

Ông ta hết sức ân cần niềm nở. Biết ông ta đang chuộc tội vì chuyện vừa rồi, Phượng Như Ảnh cứ thản nhiên nhìn ông ấy một cái, sau đó vừa cầm thuốc, vừa bưng nước vào phòng.

Anh ngồi ở đầu giường, lấy thuốc ra, đút vào miệng Mộc Vân Phong. Mới vừa đưa tay đến khóe miệng Mộc Vân Phong, lại ngừng lại, nhìn Mộc Vân Phong hôn mê, anh nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra đối mặt với cô gái này, bản thân muốn làm quân tử cũng không thể.”

Phượng Như Ảnh đỡ nửa thân trên của Mộc Vân Phong dậy, tựa người cô vào thành giường, sau đó ngậm thuốc trong miệng, uống một hớp nước, môi kề môi đút cho Mộc Vân Phong.

Cho dù như vậy, cũng rất mất hơi sức, mới đút thuốc vào miệng Mộc Vân Phong. Mặc dù là mớm thuốc, nhưng bộ dạng ám muội đó muốn không làm cho người ta hiểu lầm cũng khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.