Tu La Vũ Thần

Chương 1323: Xung đột




Tại Đại Thương Sơn xanh biếc thoáng đãng, Tần Vô Song đứng hô khẩu quyết.
- Cước bộ mạnh mẽ, đặt chân vững vàng!
Hồ Tư Ngôn tiến từng bước, giống như uyên đình nhạc trì, "Ôi" một tiếng, đánh ra một quyền, uy vũ sinh phong.
- Thượng bàn cửu thiên thương long, hạ bàn lão thụ thâm căn.
- Ô!
Lại là một quyền.
Sau một năm tu luyện Thập Bát Bàn, Hồ Tư Ngôn đã rất thành thạo. Phương Tiểu Trung cũng không thua kém, Linh Xà Bác cũng được sử dụng linh hoạt đáng kinh ngạc.
Chỉ còn không đến một năm là đến Khảo nghiệm Võ Đồng, Tần Vô Song ngoài việc dạy bọn hắn một bộ vũ kỹ công kích, còn dạy thêm chút thân pháp.
Hiện tại điều mà mình có thể làm được cho bọn họ cũng chỉ có bấy nhiêu. Dựa vào trình độ hiện tại của hai người, nếu luyện thêm một năm nữa, thành tích đạt được tại Khảo nghiệm Võ Đồng chắc chắn không tồi.
Còn về tuyệt học hắn đang giữ, bọn họ chưa có bước vô Chân Võ Cảnh, nếu dạy cho cũng không tốt. Nếu về sau có tạo hóa, có duyên, Tần Vô Song thật không ngại hướng dẫn tiếp.
Hôm nay Tần Vô Song luyện Viêm Dương Chân Kinh, rồi tới Nhất Dương Chỉ, sau đó mới lấy Cửu Dương Chưởng ra luyện tiếp.
Chưởng thứ tám của Cửu Dương Chưởng là Bát Dương Phần Hoang cũng được hắn nắm vững bí quyết, chỉ kém một ít thời gian củng cố, tăng cường hỏa hậu.
Nếu có thể vận dụng Bát Dương Phần Hoang thành thạo, bản thân có đủ khả năng lên tới Chân Võ Cảnh Thất đẳng rồi.
Còn một năm này, Tần Vô Song cũng bắt đầu cảm thấy trông đợi.
Vọng tộc cần ít nhất một gã Chân Võ Cảnh Nhị đẳng tọa trấn.
Hào môn thì cần ít nhất Chân Võ Cảnh Tứ đẳng tọa trấn.
Nói cách khác, một gia tộc chỉ cần có một thành viên đạt Chân Võ Cảnh Tứ đẳng là có đủ tư cách hào môn.
Đương nhiên, đây chỉ là yêu cầu tối thiểu, mấy gia tộc hào môn kia hẳn đáp ứng cao hơn.
Tần Vô Song vẫn không quên những lời nói của phụ thân. Hào môn Hứa gia cùng vọng tộc Trương gia, luôn luôn mơ ước gia nghiệp Tần gia, không tiếc ý đồ giết chết người thừa kế duy nhất, thủ đoạn tàn nhẫn ti tiện!
Kẻ có tâm tính sài lang như vậy nếu không đạt được mục đích, tuyệt không bỏ cuộc. Lần trước Cẩu Thánh đi thuyết khách cho Hứa gia cũng đã nói rõ ràng rồi.
Ở thế giới này, người vì lợi thì nhiều mà người có nghĩa thì ít, hào môn Hứa gia có thế lực như vậy, tuyệt đối không thể coi là thiện nam tín nữ. Vì lợi ích, tuyệt đối là không từ thủ đoạn.
Nhưng người đã từng sống ở hai thế giới như Tần Vô Song lại có thể để người khác gây khó dễ sao chứ? Câu trả lời là không!
Hứa gia muốn nuốt chửng cơ nghiệp Tần gia, ta xử lý Hứa gia trước vậy! Hy vọng Hứa gia có nhiều cao thủ đạt trình độ Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, bằng không khi ra tay cũng không thể nào thống khoái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song bỗng nhiên đứng lên, hai mắt lành lạnh nhìn xuống trấn Đông Lâm. Điềm nhiên nói:
- Ai có ý đồ xấu với Tần gia, thì chuẩn bị máu chảy thành sông đi…

- Vô Song, Vô Song, ăn cơm này.
Khi xuống núi, từ chân núi truyền đến tiếng kêu của tỷ tỷ. Tần Tụ bây giờ đã có thói quen đi kêu đệ đệ về dùng cơm trưa.
Nhìn thấy bóng dáng thướt tha của tỷ tỷ từ xa, trong lòng Tần Vô Song như có dòng nước ấm chảy qua.
Tần Tụ tỷ đã là một đại cô nương hai mươi mốt tuổi. Vì giúp đỡ phụ thân chuyện gia tộc mà cho tới bây giờ vẫn chưa lập gia đình. Đến tuổi nàng, rất nhiều nữ hài tử cũng đã lập gia đình bốn, năm năm.
Nàng từ lúc mười sáu tuổi đã được giao phụ trách việc thu thuế điền sản Tần gia. Tần gia đối với tá điền thập phần phúc hậu, tỷ lệ thu thuế là thấp nhất trong quận La Giang nên rất được các tá điền yêu quý.
- Tỷ, ngươi ăn trước đi, không cần chờ ta.
Tần Vô Song cười. Đối với tỷ tỷ, Tần Vô Song luôn cảm thấy áy náy. Hắn biết tỷ tỷ tới giờ chưa xuất giá cũng là vì hắn chưa lớn, không thể giúp phụ thân phân ưu, cho nên dù là thân nữ nhân cũng phải gánh vác trách nhiệm thay cho hắn.
- Thế sao được, chúng ta là người một nhà, sao có thể không cùng ăn!
Tần Tụ lớn lên trổ mã dù là khí chất hay dung mạo cũng đều không thua kém thiên kim đại phiệt thế gia.
Lôi kéo Tần Vô Song đến bên người mình so sánh, khen:
- Vô Song, vóc dáng ngươi mau lớn quá! Mới mười năm tuổi đã vượt qua tỷ rồi.
- Đó là vì tỷ tỷ nhường ta mà.
Tần Vô Song cười nói.
- Tỷ cái gì cũng có thể nhường cho ngươi, nhưng chuyện này thì hơi khó nha.
Tần Tụ cười rộ. Hai tỷ đệ vừa nói vừa cười đi về nhà.
Điều khiến Tần Tụ bất ngờ là trong lúc nàng đi ra ngoài gọi đệ đệ thì nhà có khách tới, hơn nữa là khách nàng cực kỳ không muốn gặp.
Chưởng quỹ hiệu thuốc trấn Đông Lâm, hai cha con họ Ngưu.
Đại chưởng quỹ Ngưu Đạt nhếch miệng cười to, nói như sấm nổ:
- A, Tụ nhi tiểu thư về rồi, Tiểu Phấn còn không mau cùng Tụ nhi tiểu thư trò chuyện.
Bên cạnh hắn là một Võ đồng tuổi đời khoảng ngoài hai mươi, diện mạo so với Tần Vô Song hồi kiếp trước là cách biệt quá xa.
Hơn nữa một khi hắn mở miệng, hai người bình thường cộng lại cũng không quy mô bằng được. Hắn cười rộ lên giống như nước sông chạy mạnh, bọt bay tứ tung, phi thường dọa người.
Tần Vô Song biết đây là con trai thứ trưởng của Ngưu Đạt, Ngưu Phấn, anh trai của gã Võ đồng Ngưu Đấu có hàm răng hô trong Võ Đồng Viện.
- Liên Sơn lão đệ, Tiểu Phấn nhà ta ra ngoài mười năm học tập vũ kỹ, hiện tại cũng là Lực Võ Cảnh Cửu đẳng, xét theo thời gian, tính ra còn hơn phụ thân hắn, khẳng định không thành vấn đề.
Tần Vô Song cười rộ lên:
- Ngưu đại chưởng quỹ, ta nói ngươi là giới thiệu lệnh lang hay là ở đây khoe khoang vũ lực! Mặc kệ là gì, xin nói nhỏ một chút. Con trâu mẹ nhà ta ở hậu viện còn đang ngủ.
- Nhà các ngươi nuôi trâu cái?
Ngưu chưởng quỹ không khỏi sửng sốt, gặp Tần Tụ đứng sau Tần Vô Song cười nhẹ không nói, lập tức hiểu là người ta nói mình bẩn thỉu, thầm mắng thằng ranh con dối trá.
Bất quá bụng dạ hắn thâm độc, cũng không tức giận. Sang đây cầu hôn là giả, muốn cướp lấy địa vị hàn môn của Tần gia mới là thật.
- Ha hả, Liên Sơn lão đệ, Ngưu Đạt ta là người quang minh chính đại không nói quanh co. Hôm nay mang theo Tiểu Phấn nhà ta đến, thứ nhất là hướng ngươi cầu thân, thứ hai, cũng là thương nghị một chút chuyện hai nhà chúng ta hợp tác.
Ngưu Đạt vẻ mặt khen chê chưa biết nói.
Tần Liên Sơn lấy bất biến ứng vạn biến:
- Ngưu chưởng quỹ không ngại cứ nói thẳng đi.
Tần Vô Song đứng một bên đột nhiên nói:
- Nếu Ngưu chưởng quỹ tới cùng Tần gia thương nghị chuyện cái danh ngạch hàn môn, thật đáng tiếc, ngươi đã tới chậm.
- Chậm?
Ngưu Đạt nhăn mày.
- Đúng vậy, Hứa lão gia của quận La Giang đã sớm phái người truyền lời là chẳng những muốn đoạt cái danh ngạch hàn môn của nhà ta mà còn muốn Tần gia nhà tan cửa nát nữa.
Tần Vô Song cười nói.
- Ân? Có chuyện như vậy?
Ngưu chưởng quỹ hồ đồ, quay qua Tần Liên Sơn:
- Liên Sơn lão đệ, hào môn Hứa gia là bá chủ ở quận La Giang, không chuyện gì là không dám làm, ngươi có suy tính gì không?
Tần Vô Song không đợi phụ thân mở miệng, liền từ chối nói:
- Chúng ta đang chờ Hứa gia tỏ rõ uy quyền mà. Ngưu chưởng quỹ, ý đồ của ngươi cũng giống vậy à? Nếu đúng vậy, thì hãy quay về đi!
Ngưu Đạt quay qua Tần Liên Sơn, nói giọng chua ngoa nói:
- Liên Sơn lão đệ, ở đây có tiểu hài tử hồ ngôn loạn ngữ, ngươi cũng không làm chủ được à?
Tần Liên Sơn lạnh lùng nhìn lên, khẩu khí lạnh nhạt hỏi:
- Ta làm chủ? Các người còn coi ta là chủ sao? Nếu ta nói Tần gia vô luận thế nào cũng không để mất cái danh ngạch hàn môn, Ngưu chưởng quỹ sẽ làm như thế nào?
Ngưu Đạt ha ha cười:
- Chuyện trên đời, có hưng tức có suy, có lên tức có xuống, Liên Sơn lão đệ mà cũng không biết, tranh đoạt nhất thời chỉ tổ thất bại. Lui một bước trời cao bể rộng a!
- Lui một bước? Lui thêm nữa Tần gia ta xuống bình dân, mất hết tất cả à! Làm sao trời cao biển rộng cho được? Đến lúc đó muốn yên ổn làm nô lệ cũng không được. Ngưu chưởng quỹ, bất luận ngươi nghĩ ra biện pháp gì để thuyết phục ta thì cũng bỏ cuộc đi. Ta tuy võ công không cao nhưng cột sống ta còn cứng lắm! Tụ nhi, Vô Song thay cha tiễn khách!
Phụ tử Ngưu gia khó chịu ra mặt khi bị Tần Vô Song tống ra cửa. Ngưu Phấn tức giận nhổ một ngụm nước bọt chỉ Tần Vô Song nói:
- Tiểu tử, cha ngươi hôm nay không đem Tần Tụ gả cho ta, sau này cầu ta thu nhận cũng đừng mơ ta suy nghĩ lại!
- Yên tâm đi, cho dù con trâu mẹ nhà ta có động dục cũng không đến mức không biết phân biệt tốt xấu. Ngươi nên quay về đi!
Bàng!
Đại môn đóng cái rầm, bỏ mặc cha con Ngưu gia một bụng tức tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.