Tu La Thiên Tôn

Chương 2




Chậc, xem ra hôm nay Lam Ngạn đó thật là kỳ phùng địch thủ của mình rồi! Hạ Vân Hi thầm nghĩ. Chỉ là nàng tuyệt đối sẽ không thua, không đơn thuần vì năm ngàn lượng hoàng kim kia, quan trọng hơn là vấn đề mặt mũi, nàng tuyệt không thể bại bởi một người cổ đại.

Nghĩ xong, ngọc phiến vừa mở, nàng nghênh ngang đi lên đài.

“Tịch công tử cố gắng lên! Tịch công tử vô địch! Tịch công tử lợi hại......”

Tiểu Mãn tử lúc này nhảy dựng lên hoan hô kêu to, trong tay giơ không biết bao nhiêu đóa hoa không biết lấy từ lúc nào, đung đưa trái phải, khiến đại sảnh thấp thoáng tiếng cười trộm.

Ách...... Hạ Vân Hi bộ đen mặt, khóe miệng co giật mấy cái, người này là bị thần kinh bẩm sinh hay sao?

Thanh Thanh âm thầm chuyễn chỗ ngồi, quay đầu, làm bộ như không biết! Làm bộ như không biết là tốt rồi!

“Mọi người im lặng!” Vinh Quốc Công giơ tay lên, ra hiệu mọi người dừng bàn tán. Hắn nhìn xung quanh một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Hôm nay cuộc tranh tài cuối cùng, là hội họa, do Đệ Nhất Tài Nữ Bình Nam Quận Vương phi ra đề!”

Hàn Ngữ Yên ưu nhã đứng lên, nhẹ nhàng bước liên tục tới trước mặt mọi người, mỉm cười gật đầu, lại liếc mắt nhìn Hạ Vân Hi cùng Lam Ngạn, thanh âm thanh linh dễ nghe vang lên.

“Hai vị công tử, cửa ải này nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, chính là các ngươi lấy cảnh sắc tự nhiên làm đề tài vẽ một bức họa, thời gian một nén nhang, tác phẩm của người nào có thể biểu đạt phong thái rõ nhất, hơn nữa làm ta hài lòng, người đó chính là người cuối cùng chiến thắng.”

Không nghĩ tới cũng sẽ có nữ nhân làm giám khảo! Hạ Vân Hi không khỏi tỉ mỉ quan sát nàng, tử nhãn lóe tia kinh ngạc, tim đập nhanh dồn dập.

Nàng thật là đẹp a! Chẳng những là dung mạo mỹ miều, còn có quý khí, ưu nhã, khẽ nở nụ cười ngọt ngào làm người ta cảm thấy thân thiết.

Mà Hàn Ngữ Yên cũng ngầm đánh giá nàng, khoảng cách nhìn gần như vậy, vị mỹ thiếu niên trước mắt này tràn đầy linh khí thật sự rất quen, nàng nhất định từng gặp qua rồi......

Đúng rồi, tử nhãn...... Đôi mắt giống nhau như đúc —— Linh Huyền thượng sư??

Hàn Ngữ Yên trừng lớn đôi mắt đẹp, này, đây quả thực là...... Nam bản Linh Huyền thượng sư nha, nhưng là......

Hàn Thượng Thư kỳ quái nhìn biểu tình kỳ lạ của nữ nhi, vừa sững sờ vừa kinh hãi, không nhịn được tiến lên, nhẹ giọng nhắc nhở: ”Yên nhi, ngẩn người cái gì, đã bắt đầu rồi!”

Được phụ thân nhắc nhở, nàng mới phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng suy nghĩ, mỉm cười nói: “Được, hai vị công tử, tranh tài hội họa bắt đầu!”

Vì vậy, mấy gã sai vặt đem những đồ dùng hội họa nào là thuốc màu, giấy bút, bức họa, đặt ở trên bàn.

Ngồi trở lại vị trí của mình, Hạ Vân Hi bắt đầu suy tư: nên vẽ như thế nào, tuy nói mình trước kia là rất giỏi mỹ thuật, nhưng là hơn phân nửa giới hạn trong tranh......

Chỉ là, nếu như có thể đem chút kỹ xảo của tranh để họa lên, tựa hồ cũng không phải là rất khó, chỉ cần nắm chắc phải điểm chính là được!

Hạ Vân Hi nghiêm túc suy tư một lát, quyết định lấy cái đề tài “Ngày xuân Hải Đường” từng đoạt giải ba thành phố trước kia. Nghĩ xong, nàng cầm bút vẽ trên bàn sách lên, bắt đầu vẽ tranh.

Đầu ngọn bút nhẹ chấm một chút thuốc màu xanh biếc, chậm rãi vẽ lên giấy Tuyên Thành, dần thành hình lá sen xanh xinh đẹp; sau đó, trên lá sen chiếu ra mấy đóa hoa sen hồng mỹ mỹ; trong hồ nước, dưới ngòi bút kéo dài hiện lên những con cá nhỏ nhắn xinh xinh, chơi đùa văng lên làn sóng...... Nước hồ lay động trong gió, có vẻ cực kỳ ưu nhã, khiến cho Thải Điệp say đắm, tựa hồ cũng không rời đi được......

Vẽ xong, Hạ Vân Hi hết sức hài lòng nhìn kiệt tác của mình, nụ cười bên môi tràn ra.

Lam Ngạn một bên cũng đã vẽ xong, nhìn lại tác phẩm một phen, cũng nở một nụ cười.

Đang lúc ấy thì, một tiếng ”đã đến giờ”, hai người đồng thời buông bút, nhìn về phía giám khảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.