Tu La Thiên Tôn

Chương 71-2




Đi được nửa đường, liền nhìn thấy phía xa xa Đông Công Doãn vẻ mặt nịnh nọt xấu xa bên cạnh Kim Bảo Nhi, thỉnh thoảng khoa tay múa chân nói gì đó, đang đi về hướng cửa hàng.

Không phải ngày mai mới bắt đầu học sao, sao tên xấu xa đó lại đibên cạnh nàng như thế này ? Lộ Nhi không vui nhíu lông mày, chân di chuyển một cái thay đổi hướng mà đi tới.

“Lộ Nhi, sao không trở về nhà, ngươi lại muốn đi đâu?” Kim Chuyên đứng tại chỗ vẫy tay về hướng của Lộ Nhi, lại thấy Lộ Nhi càng chạy càng xa, nghĩ thầm, trở về Kim gia sẽ tốt hơn, nên cũng chẳng thèm để ý, liền đi thẳng về nhà.

Lặng lẽ đi theo hai người một hồi, chỉ thấy dọc đường Đông Công Doãn mãnh liệt lấy lòng của nàng, mà nàng chỉ thỉnh thoảng liếc hắn một cái, cũng không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào, khóe mắt Lộ Nhi nhếch lên, môi hồng kéo nhẹ, tiến lên kéo lấy y phục của Kim Bảo Nhi.

“Ca ca, người đi đâu vậy, Lộ Nhi tìm người nãy giờ mà không tìm được, ngươi chơi đùa cùng ta có được không? ” Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngẩng lên, đã thấy một đôi mắt mông lung đầy hơi nước, không nháy mắt đang nhìn về phía nàng.

“Lộ Nhi, ta còn định hỏi ngươi đi đâu, ta vừa trở về không thấy ngươi, ngay cả Phượng nha đầu cũng không biết ngươi chạy đi đâu, lần sau trước khi ra khỏi nhà nhớ phải nói với nàng ấymột tiếng, caca mới yên tâm.” Kim Bảo Nhi hơi cúi đầu nhìn, chẳng phải mình đi khắp nơi tìm Lộ Nhi sao, buổi sáng mới đi khỏi một chút, buổi chiều trở về lại không thấy hắn đâu, còn tưởng rằng hắn chạy đi tìm không thấy, bây giờ thì đã yên tâm, nàng ngồi xổm xuống ôm thân thể nhỏ nhắn của hắn ôm vào lòng, hôn một cái, “Ca ca còn có việc, không thể chơi với Lộ Nhi được, nếu không thì chờ đến tối đi?”

Cửa hàng bị tổn thất nặng nề, Đông Công Doãn còn cố tình đi theo nói nhiều chuyện không quan trọng, càng làm cho nàng thêm phiền lòng, nôn nóng, thật sự rất muốn đạp lên mặt hắn một cước.

Thấy đối thủ lại xuất hiện, gương mặt của Đông Công Doãn tự nhiên cũng xấu đi, nhưng vì để lấy lòng Kim Bảo Nhi, cũng chỉ làm bộ lộ ra khuôn mặt tươi cười, thân thiết siết chặt khuôn mặt tươi cười của Lộ Nhi.

“Ô, đây không phải là “tiểu tướng công” khả ái sao, ngươi nên đi tìm “tiểu nương tử” của ngươi mà chơi, đại nhân của chúng ta hôm nay rất bận, bằng không, ta cho ngươi tiền đi mua kẹo đường, ngươi đi tìm những người bạn nhỏ khác chơi đi? ” Hắn móc từ trong lòng ra một lượng bạc miễn cưỡng đưa cho Lộ Nhi, trên mặt Đông Công Doãn thoáng qua một vẻhèn mọn.

Hắn thật sự xem mình như một tiểu oa nhi? Lộ Nhi âm thầm cười lạnh trong lòng, liền rất muốn cho hắn biết thế nào là lễ độ, xem ra, thật sự không thể không hạ nhuệ khí của hắn.

“Ca ca chính là “tiểu nương tử” của ta, Lộ Nhi đương nhiên là phải đến tìm nàng chơi, có đúng không, caca?” Hài lòng khi nhìn thấy nàng kinh hoảng liếc Đông Công Doãn, sau đó liền lấy tay bụm miệng nhỏ nhắn béo mập của mình, trong lòng hắn biết, nhất định đã đạt được kết quả mà mình mong muốn.

Rốt cuộc là hiệu quả gì đây?

“Được rồi Lộ Nhi, đừng nói đến ba chữ “tiểu nương tử” nữa, xế chiều hôm nay ca ca sẽ mang ngươi đi chơi, được không?” Kim Bảo Nhi tận lực giảm thấp âm lượng xuống ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói.

Không nghĩ tới tiểu oa nhi này lại có thể đem lời nói của mình nói ngược lại, Đông Công Doãn tức giận đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng lại thấy nàng thân mật ghé vào lỗ tai của Lộ Nhi nói gì đó, hai người lại nhìn nhau cười, hắn bùng phát ghen tuông.

“Bảo Nhi thế nào lại là “tiểu nương tử” của ngươi, nàng là của ta…” Câu nói kế tiếp bị Bảo Nhi trừng mắt, nhất thời dừng lại ở cổ họng.

“Dù sao cũng nhiều hơn một cái đuôi, có thêm một cái đuôi Lộ Nhi nữa cũng không sợ, đi thôi, đợi lát nữa các ngươi đừng có kêu nhàm chán.” Sờ sờ mái tóc quăn mềm mại của Lộ Nhi, lúc này nàng mới nhớ đến nguyên nhân lúc chiều trở về nhà, vội vàng móc từ trong lòng ra một sợi tơ màu xanh dương, nhẹ nhàng buộc mái tóc ngang vai của Lộ Nhi lên, dịu dàng cười một tiếng “Sau này đều phải buộc tóc lên, nếu không lúc gió thổi qua rất dễ bay vào mắt.”

Lộ Nhi kinh ngạc sờ sợi tơ sau đầu, hắn vui mừng gật đầu, nắm thật chặt lấy tay nàng, đắc ý liếc nhìn Đông Công Doãn đang tức giận đến mức phình cả quai hàm, Lộ Nhi một tay khẽ động khóe môi làm mặt quỷ.

“Đi đi.” Ngược lại Lộ Nhi làm mặt quỷ kéo tay Đông Công Doãn, chen giữa hai người bước đi.

Ngươi thích làm đại nhân, như vậy, nên cho ngươi bộ dáng của đại nhân mới đúng… Người nào đó không khỏi hừ lạnh trong lòng, trên gương mặt nhỏ nhắn phát ra hào quang chói mắt đầy gian kế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.