Tu La Thiên Tôn

Chương 7




Sơn Trang phía đông Kinh thành

“Tức chết ta rồi!” Lam Ngạn vừa bước vào cửa đã đem ngọc phiến trong tay vung ra, thở phì phò nặng nề ngồi xuống ghế quý phi.

Nghĩ tới ở cuộc so tài tài tử bại bởi nữ nhân kia, nàng liền nổi giận trong bụng. Nhất là thấy cái mặt dương dương tự đắc đó, càng thêm hỏa khí một bụng.

Nàng dĩ nhiên nhìn ra nàng ta cũng nữ giả nam trang giống mình nên mới tức giận như vậy. Nếu cuộc so tài này là so cầm kỳ thi họa, nàng còn có thể bại bởi nàng ta sao?

Chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, có gì đặc biệt hơn người!

“Công chúa ——”

“Hoàng huynh đâu?” Lam Ngạn nhận lấy nước trà do hạ nhân đưa tới, uống một hớp, giọng không vui hỏi.

“Hồi bẩm công chúa, hoàng thái tử vẫn chưa trở lại!” Hạ nhân cung kính nói.

Lam Ngạn bĩu môi, bất mãn oán trách: “Thiệt là, hoàng huynh thông thuộc chỗ này, biết rõ người ta hôm nay vừa tới thiên triều, chưa quen cuộc sống nơi đây, hoành huynh lại còn bỏ ta một mình......”

Không sai, Lam Ngạn nữ giả nam trang là tiểu công chúa Nam Ảnh quốc Thác Bát Nghiên, lần này cùng hoàng huynh Thác Bát Luật đi Tấn Minh Vương triều, mục đích là chọn phò mã cho nàng, để hai nước thiết lập quan hệ hữu nghị.

Đang lúc nàng nói lảm nhảm, một đạo thanh âm yêu trị vang lên: “Nghiên Nhi, vi huynh làm sao bỏ muội được.”

Thác Bát Nghiên vui mừng, giương mắt nhìn, một nam tử một thân y phục hồng đẹp đẽ nhanh nhẹn bước vào, tuấn nhan mị hoặc đủ khiến bất kỳ nữ nhân nào rung động.

Bọn hạ nhân vừa thấy nam tử mặc áo hồng, rối rít khom người hành lễ: “Tham kiến hoàng thái tử!”

“Hoàng huynh!” Thác Bát Nghiên cao hứng tiến lên, như chim nhỏ về tổ nhào vào trong ngực huynh trưởng, làm nũng nói: “Huynh đi đâu vậy…, sao không mang theo Nghiên nhi đi cùng?”

Thác Bát Luật thương yêu nhìn muôi muội, bấm bấm nàng, mặt cười nói: “Dù ta không mang theo muội đi, nha đầu cũng sẽ biết tự mình tìm vui mà.”

“À?” Nàng không rõ chân tướng.

“Tài tử tranh tài, chơi vui chứ?” Hắn nói rõ, hứng thú nhìn nàng.

Thác Bát Nghiên cực kỳ kinh ngạc: “Sao huynh biết?” Chẳng lẽ là hoàng huynh phái người đi theo nàng?

“Ha ha!” Thác Bát Luật cười khẽ, nói: “Bởi vì ta cũng có mặt ở Vọng Giang lâu, tận mắt thấy muội lên đài tranh tài, chỉ là muội không chú ý tới ta mà thôi.”

“Thì ra là huynh cũng ở đó, vậy huynh tại sao không vì muội ra mặt?” Thác Bát Nghiên mất hứng, ca ca lại khoanh tay đứng một bên, trơ mắt nhìn nàng bại bởi nữ nhân đó.

“Là muội học nghệ không tinh không đấu lại người khác, đừng trút giận vào ta.” Thác Bát Luật buồn cười gõ gõ đầu của nàng.

Nha đầu này luôn hiếu thắng, kiêu ngạo tự mãn, để người khác áp chế nhuệ khí nàng cũng tốt.

Quả nhiên, vừa nhắc tới cái này, Thác Bát Nghiên cả giận: ”Ai nói muội kém nàng, mấy giám khảo Tấn Minh Vương triều kia mắt mù rồi, ở Nam Ảnh quốc, thi thơ thi họa của muội cái nào không phải là tác phẩm xuất sắc nhất, Thái Phó cũng khen muội thiên tư thông tuệ.”

“Nghiên nhi, đúng là muội rất thông minh, nhưng ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’, hoàng huynh cũng cảm thấy cô nương kia lợi hại!” Nhắc tới nàng, trong mắt Thác Bát Luật thoáng qua hứng thú, khẽ nhếch môi cười.

“Hoàng huynh, huynh lại ở trước mặt muội nói nàng ta lợi hại, thật quá đáng!” Thác Bát Nghiên càng tức giận, chỉ thiếu dậm chân giận dữ kháng nghị.

“Ha ha ——” Thác Bát Luật cười to, lắc đầu một cái, bước đến ghế dựa ngồi xuống, khẽ giơ chén trà lài trong tay: ”Nghiên nhi đừng giận, uống ly trà hạ hỏa đi.”

Thác Bát Nghiên bĩu môi đi tới đoạt lấy chung trà, lầm bầm vài câu, uống xong vẫn tức giận khó nhịn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.