Tu La Thiên Tôn

Chương 6




Cuộc so tài tài tử đã kết thúc, vậy mà một màn đặc sắc này lại sâu khắc sâu vào đầu mọi người, nhất là khi bọn hắn biết được Tịch Vân công tử tài nghệ trấn áp mãnh liệt lại là một nữ tử, càng thêm khiếp sợ không hiểu, nghị luận ầm ĩ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tên tuổi Tịch Vân đã truyền khắp cả kinh thành.

Hạ Vân Hi mặt cười mị mị, nghênh ngang đi, vẻ mặt hết sức vui vẻ. Cuộc so tài tài tử lần này thật là kích thích, hơn nữa còn kiếm một khoản hời, rất thoải mái a, cảm tưởng khó có thể hình dung!

Mà Thanh Thanh cùng Tiểu Mãn tử đi theo bên cạnh càng cười không khép miệng được. Chỉ vì lần này chủ tử ở cuộc so tài đạt được tiền thưởng cũng chia đều cho bọn họ, cho nên bọn họ bây giờ đã vui vẻ đến sắp bay lên, cảm giác bồng bềnh như đi trên mây!

Nhìn bằng cư cùng kim lệnh trong tay, Hạ Vân Y đắc ý, soạt một tiếng mở quạt lông ra phe phẩy. Nghĩ đến mình lần đầu tham gia tranh tài ở cổ đại đã thành công, có thể thấy nàng tài hoa hơn người. Nói không chừng tương lai nàng sẽ là nhân vật phi phàm bị truyền kỳ ca tụng cũng không chừng, càng nghĩ càng cảm thấy như vậy. Vì vậy nàng càng thêm cao ngạo đi, dù sao nàng bây giờ một thân nam trang không cần phải cố kỵ hình tượng, một người có lòng tin về sau đi đâu cũng phơi phới gió xuân.

Nàng cứ như vậy vừa đi vừa tưởng tượng mình là kỳ tài trăm năm khó gặp, ngay lúc nàng đang rạng rỡ đi tới Ngưng Hương lâu nổi danh nhất kinh thành, thì nhân vật tương lai phi phàm truyền kỳ này lại bị một đại thúc vội vàng đụng trúng, phá hư tư thế uy vũ sinh phong làm nàng loạng choạng một cái mới đứng vững.

Hạ Vân Hi ảo não cực kỳ, bắt được người đối diện, cả giận nói: “Làm gì thế, ngươi không có mắt sao?”

“Thật xin lỗi thật xin lỗi công tử, là ta không đúng! Nhưng mời mau buông ta ra, ta có việc gấp cần phải đi ngay!” Đại thúc liên tục xin lỗi, vẻ mặt hết sức nóng nảy, tựa hồ thật có việc gấp cần giải quyết.

“Chuyện gì?” Vừa nói cũng buông hắn ra. Thôi, nàng tâm tình tốt, tạm tha hắn, cũng chỉ là vô tâm sơ suất thôi.

“Lãm Nguyệt Lâu hoành thánh gà mở cửa, ta vội vàng muốn đi ăn, đến muộn sẽ hết.” Đại thúc vừa nói xong, không chờ kịp chạy mất.

Hạ Vân Hi kỳ quái nhìn bóng lưng hắn: ”Hoành thánh gà mà thôi, mất thì mất, có cần vội như vậy không?” Chẳng lẽ này hoành thánh gà có thể bay?

“Hạ cô nương, người đây còn có điều không biết!” Thanh Thanh nói, nhắc tới thức ăn ngon, nàng sẽ có sức lực: “Điểm tâm nổi danh nhất kinh thành chúng ta là bánh ngọt hoa hồng của Ngưng Hương Lâu cùng hoành thánh gà Lãm Nguyệt Lâu, thật sự rất ngôn, vừa thơm vừa mới, ăn một lần sẽ nhớ mãi không quên!”

Nàng nói đến chảy cả nước miếng, vội quẹt miệng.

“Hạ cô nương, không bằng chúng ta cũng đi thử một chút đi!” Bụng đói sôi trào, Tiểu Mãn tử liền đề nghị.

Hạ Vân Hi động lòng, vung tay một cái, hào khí mười phần mà nói: “Đi, đi Lãm Nguyệt Lâu, ăn thử cho đã nghiền!” Có tiền thì phải dùng, đây là nguyên tắc của nàng trước giờ.

“Oa, Hạ cô nương vạn tuế!”

Thanh Thanh cùng Tiểu Mãn tử hoan hô một tiếng, cao hứng bừng bừng theo sát ở Hạ Vân Hi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.