Tu La Thiên Tôn

Chương 3




“Hai vị công tử, thời gian đã hết, bất kể các ngươi vẽ như thế nào, cũng xin hạ bút xuống.” Hàn Ngữ Yên nói xong, đầu tiên đi tới trước mặt Lam Ngạn, cầm lấy bức họa trên bàn, tỉ mỉ phẩm duyệt.

Nhìn thôi, hai mắt nàng bất giác sáng lên, không nhịn được lên tiếng than thở: ”Lam công tử vẽ quả nhiên rất nổi bật, tao nhã mỹ lệ, ý cảnh cùng thần vận đều có độ lửa tương đối, thật sự là làm ta bội phục!”

Lam Ngạn nghe hết sức cao hứng, “Lời khen của Vương phi, Lam Ngạn thật sự là thẹn không dám nhận!” Ha ha, có thể được Thi Họa Song Tuyệt Đệ Nhất Tài Nữ khen ngợi, không khỏi có chút đắc ý.

Thật ra thì, lần này tới tham gia so tài, ngoài việc tạo dựng tên tuổi, quan trọng nhất vẫn là được diện kiến tài nữ nổi tiếng thiên triều Hàn Ngữ Yên này.

Nàng chính là thần tượng của hắn đấy!

“Lam công tử quá khiêm nhượng!” Hàn Ngữ Yên mỉm cười nhìn hắn một lát, sau đó xoay tranh ra trước mặt mọi người: ”Các vị mời nhìn, đây chính là ‘ngọc nữ phi tiên’ Lam Ngạn công tử vẽ!”

Chỉ thấy bức họa lên, một vị tiên nữ đánh tỳ bà, chân đạp tường vân, mặc váy đỏ, dải băng màu tím uốn lượn, được mây ngũ sắc tôn lên. Hình ảnh đẹp, màu sắc đẹp, cực kỳ chói rọi.

Trong sân rối rít phát ra tiếng thán phục, tán thưởng bức họa.

Nhìn người xung quanh không ngừng cảm khái, Lam Ngạn càng cười đắc ý hơn,đuôi cũng sắp mọc ra rồi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Vân Hi tràn đầy khiêu khích.

Hạ Vân Hi cũng không tức giận, ngược lại nụ cười như hoa nói: “Quận Vương phi! Các vị giám khảo đại nhân! Còn có các tài tử, thỉnh xem xét một phen, tệ nhân là bất tài chế tác đi.”

Nói xong, nàng đứng lên, giơ tay lên, đem bức họa chậm rãi mở ra ——

Ánh mắt của mọi người đều hướng bức họa “Ngày xuân Hải Đường” nhìn lại, lập tức bị bộ dạng thiết sắc xảo diệu, hoa lệ phi phàm hấp dẫn chắc rồi, thật lâu không cách nào dời đi ánh mắt.

Bức họa thượng tầng tầng lá xanh ở bên trong, màu đậm nồng đậm làm đẹp mấy đóa đỏ tươi như huyết thêm thê diễm sinh động, dường như ở trên họa quyển chảy nhỏ giọt xuống; bươm buớm là thiển mực phác hoạ mà thành, có giương cánh nhảy múa, có sống, có truy đuổi chơi đùa...... Trông rất sống động.

Nếu như bộ ‘ngọc nữ phi tiên’ kia mới vừa rồi là người tạo vật thiết kế tỉ mỉ họa, xinh đẹp diêm dúa, không gì sánh được; như vậy bức họa “Ngày xuân Hải Đường” này chính là kiệt tác đệ nhất họa sĩ, lá xanh hoa hồng, bươm buớm nhẹ nhàng đều mơ mơ hồ hồ, như muốn thoát ra, cho thấy trí khôn cùng kỷ xảo của họa sĩ .

“Tranh đẹp! Tranh đẹp! Thật sự là quá đẹp!”, “Quả thật so ra mà vượt Đệ Nhất Tài Nữ!”

Lần này, mọi người tại đây bạo xuất từng tiếng kêu lên, tiếng vỗ tay như sấm vang động.

Liền nam tử mặc áo hồng vốn là lười biếng mười phần, cũng tràn đầy than thở thưởng thức, con ngươi ma mĩ cũng một tầng sắc thái khác thường, môi đỏ mọng diêm dúa lẳng lơ nâng lên nụ cười khó lường.

Hàn Ngữ Yên càng thêm vui mừng dị thường, giọng mang kích động nói: “Tịch công tử vẽ thật là tinh hoa hơn người, bút lực như thần, có thể nói tốt nhất, ngay cả ta, cũng muốn cam bái hạ phong rồi.”

“Không sai, lão phu cũng bị tác phẩm xuất sắc Tịch công tử mà kinh ngạc, thật là hay lắm rồi.” Đại Học Sĩ Trương Trí Viễn cũng lớn tiếng tán thưởng.

Hạ Vân Hi bị khen đến vui sướng, mặt mày hớn hở, cũng không quên khiêm tốn nói về: “Cám ơn Quận Vương phi cùng Trương đại nhân khen nhầm, tại hạ thẹn không dám nhận, thẹn không dám nhận!”

A, không nghĩ tới bút họa nàng cũng có thể phác hoạ tốt như vậy, thật là quá bội phục mình rồi! Nàng quả nhiên là thiên tài không sai, ha, ha, Hàaa…!

Thấy ánh mắt của mọi người toàn tập trung ở trên người Hạ Vân Hi, Lam Ngạn bị lãnh lạc ở một bên tức giận cực kỳ, vẻ mặt cũng cực độ khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.