Tu La Thiên Tôn

Chương 10




“Cám ơn!” Hạ Vân Hi vui vẻ cầm một quả bỏ vào miệng, cười khanh khách nói: “Vương phi, người thật tốt, lại đẹp như Bồ Tát.”

Người ta nhiệt tình chiêu đãi như vậy, nàng dĩ nhiên cũng muốn nịnh nọt vài lời để thể hiện lòng biết ơn.

Hàn Ngữ Yên nghe vậy, không khỏi cười một tiếng, tò mò hỏi: “Cô nương, ngươi tên là gì? Tịch Vân hẳn không phải là tên thật ngươi chứ?”

“A, đúng rồi, sao người biết ta là nữ nhân?” Nàng kinh ngạc hỏi ngược lại.

“Vốn là không biết, nhưng là......” Hàn Ngữ Yên nói đây thì dừng một chút, nụ cười hơi thu lại: “Ngươi rất giống một vị cố nhân ta biết, nên ta mới đặc biệt chú ý ngươi, vì vậy mới nhìn ra.”

Hạ Vân Hi sửng sốt. Nàng rất giống cố nhân? Chẳng lẽ...... Là chỉ cháu gái hoàng hậu sao? Vị vương phi này cũng biết người giống nàng, sao trùng hợp thế?

Nàng không biến sắc hỏi: “Kia, vương phi nương nương, cố nhân của người là ai vậy?”

Vừa nhắc tới chuyện này, thần sắc Hàn Ngữ Yên có chút buồn rầu, nàng thở dài nói: “Nàng là chất nữ của hoàng hậu, là thiên nữ thượng sư nước ta, cũng là ân nhân của ta, nếu không có nàng, chỉ sợ ta và Vương gia đã chết trong tay kẻ địch.”

Ban đầu nàng với trượng phu Sở Hạo Thần, cùng với thị vệ Sở gia rơi vào tay Long Đình Phong, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, may nhờ hộ quốc Thiên nữ Hạ Dịch Ly đã sớm bói được bọn họ sẽ xảy ra chuyện nên đến kịp lúc, chúng ta mới có thể chạy trốn, cũng giúp Sở gia chuyển bại thành thắng.

“...... Phần ân tình này, Sở gia chúng ta vĩnh viễn không quên, chỉ tiếc đã không thể báo đáp nàng......” Hàn Ngữ Yên chua xót, mỗi lần nhớ tới cô nương hồng nhan bạc mệnh thì khổ sở trong lòng.

Hạ Vân Hi nghe được há to mồm thành chữ O, nàng không nghĩ tới cháu gái hoàng hậu nương nương lại lợi hại thế, càng kỳ lạ hơn là nàng giống Thiên nữ!

Trời ạ, đây cũng quá ly kỳ, thật không thể tưởng tượng nổi.

“Cô nương, lúc ta thấy ngươi, nếu không phải là ngươi thân nam trang, ta thật tưởng là mình gặp được thượng sư, các ngươi thật sự quá giống nhau.” Hàn Ngữ Yên ổn định tâm tình, nắm tay nàng thở dài nói.

“Này...... Này, thật giống như vậy sao?” Nàng không khỏi sờ sờ mặt của mình.

“Quả thực là giống nhau như đúc, cả đôi mắt cũng đều màu tím!” Hàn Ngữ Yên khẳng định gật đầu một cái: “Nếu không phải cách nhau ba năm, ta nhất định cho rằng ngươi chính là thượng sư tái thế.”

Bởi vì không có người giống người nào lại giống đến vậy.

Hạ Vân Hi trầm mặc, chỉ có nàng biết, thời gian cách cũng không phải ba năm, vậy mình cũng có thể là Thiên nữ chuyển thế đấy...... Không không, quá hoang đường, cái triều đại không biết là bao nhiêu này cách thế kỷ hai mươi mốt không biết bao lâu, Thiên nữ cũng không biết đầu thai bao nhiêu lần rồi, sao có thể là nàng?

Lúc này Hàn Ngữ Yên lại lên tiếng: “Cô nương, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi tên là gì? Thiên kim nhà nào?”

“Ta......” Hạ Vân Hi suy nghĩ một chút, dù sao vị vương phi này cũng biết hoàng hậu, nói cho nàng biết cũng không sao: ”Thật ra thì ta là bà con xa của hoàng hậu nương nương, tên là Hạ Vân Hi, hiện đang ở trong hoàng cung.”

“Cái gì? Ngươi là họ hàng xa của hoàng hậu nương nương?” Lúc này đến phiên Hàn Ngữ Yên giật mình, nàng thế nào cũng không nghĩ ra cô nương trước mắt là thân nhân hoàng hậu .

“Đúng vậy!” Đây là hoàng hậu dặn nàng, nếu gặp tình cảnh tương tự thì cứ nói như vậy.

“Không trách được...... Không trách được lại giống nhau như vậy!” Hàn Ngữ Yên chợt hiểu gật đầu một cái.

Hạ Vân Hi chỉ có thể cười khúc khích.

Đúng lúc này, đột nhiên một cậu bé trai mặc áo tím, ước chừng ba tuổi chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.