Tu La Thiên Tôn

Chương 1




Lúc này, sắc mặt Hàn Thượng Thư vui mừng hướng Lam Ngạn cùng Hạ Vân Hi nói: “Chúc mừng hai vị công tử, thông qua vòng thứ nhất, hiện tại tiến hành vòng thứ hai!”

Không nghĩ tới mấy câu đối kia lại làm khó những nhã sĩ tài tuấn còn lại, Hạ Vân Hi lắc đầu một cái, có thực tài quả nhiên không có mấy người!

Lam Ngạn cũng không ngờ chỉ còn lại hắn và Tịch Vân đó tỷ thí, không khỏi khinh nhờn trong lòng: hừ, xem ra Tấn Minh Vương triều cũng không có mấy người tài, chút vế đối kia cũng không qua được, còn nói cái gì Đông Phương đại quốc, thật quá mất mặt!

Chỉ là Tịch Vân gì kia, hắn không chắc chắn có thể thắng được!

“Tịch công tử, không biết vòng sau, ngươi có thể nắm chắc không?” Hắn nhìn Hạ Vân Hi, ngoài cười nhưng trong không cười nói

“Dĩ nhiên, bản công tử luôn có lòng tin với tài nghệ của mình.” Hạ Vân Hi tươi cười rạng rỡ thong dong nói: “Ngược lại ngươi, Lam công tử, nếu không nắm chắc, vẫn là đừng xuất đầu thì hơn.”

Ngụ ý của nàng làm Lam Ngạn xanh mặt, nhưng vẫn bình tĩnh mỉm cười: ”Tịch công tử có lòng tin là tốt, nhưng cũng đừng quá mức kiêu ngạo, có câu ‘kiêu binh tất bại’*!”

*khinh địch chắc chắn sẽ bại

Hạ Vân Hi cũng mỉm cười đáng yêu: ”Ha ha, Lam công tử cứ yên tâm đi, bản công tử là kiêu, nhưng không phải kiêu ngạo, mà là kiêu nhân tài hoa, nên chắc chắn sẽ không bại.”

Hai người vẫn đang cao giọng châm biếm thì vòng tranh tài thứ hai đã bắt đầu.

“Các vị, cửa thứ hai do lão phu ra đề.” Người nói là vị Đại Học Sĩ Trương Trí Viễn đại nhân kia, nhìn qua cũng hơn sáu mươi tuổi nhưng thân thể vẫn cường kiện khỏe mạnh, nói vậy rất hiểu Dưỡng Sinh Chi Đạo: ”Mọi người mời xem, lão phu cầm trong tay chính là một bộ bức họa được đặt tên là 《 Vịnh Tuyết hoa 》, xin mời Tịch công tử cùng Lam công tử cho đề thơ một bài, nếu là lão phu hài lòng thì thông qua.”

Dứt lời, đem bức họa đặt ngang trước mặt hai người họ.

Bức họa vẽ một bông tuyết rơi vào hàn mai, bên cạnh dường như là cả nhà cùng thưởng tuyết, đơn giản, không có chỗ gì đặc biệt. Nhưng thường thường là càng thứ đơn giản, ý cảnh thì càng khó nắm chặt, trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Vân Hi bị làm khó rồi.

Làm thơ cũng không khó, nhưng muốn làm giám khảo hài lòng, sẽ phải tỉ mỉ suy nghĩ một phen.

Mà Lam Ngạn cũng không khá hơn chút nào, cũng đang vắt óc suy nghĩ.

Mọi người thì im lặng chờ đợi.

Nên làm thơ gì thì tốt nhỉ? Hạ Vân Hi cẩn thận suy tư một chút, đột nhiên nghĩ đến một bài thơ tương xứng với bức《 Vịnh Tuyết hoa 》, có thể làm vị đại học sĩ này hài lòng không?

“Trương đại nhân, tại hạ tự bêu xấu.” Nàng cười cười, hắng giọng ngâm nga nói: “Duyên miên phiêu sái ngọc vô hà, an lĩnh mạn dã khởi hữu nhai, xuân thiên bất viễn hàn cực thì, nhi hoan mẫu tiếu dẫn mai hoa. “

“Không tệ, không tệ, thơ hay!” Quả nhiên, đại nhân nghe xong, bộ mặt mừng rỡ: ”Tịch công tử, bài thơ của ngươi còn có ngụ ý khác, chẳng những tình cảnh ưu nhã xinh đẹp, hơn biểu hiện được gia đình trong núi đang thưởng tuyết, an bình vạn sự thuận lợi, hoà thuận vui vẻ a.”

Ha ha! Xem ra mình qua rồi. Hạ Vân Hi vừa nhìn về phía Lam Ngạn, càng đắc ý hơn.

Lam Ngạn bĩu môi, cũng làm một bài: ”Tuyết hoa tương tẫn xuân hoa khai, thạch phá thiên kinh hữu mai lai. Mộc dục xuân phong nhất lũ tình, điềm điềm tiểu thụ phụ mẫu tài.”

“Rất tốt, thơ Lam công tử cũng tả cảnh, xuyên qua cảnh tuyết để diễn tả tình nhà, rất đặc biệt!” Trương đại nhân hài lòng gật đầu một cái, sau đó tổng kết nói: “Thơ của Tịch công tử cùng thơ của Lam công tử đều bình một cảnh, tuy có sở trường riêng, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, lão phu cũng rất hài lòng. Cho nên, xin hai vị lên đài an vị, chuẩn bị tiến vào vòng tranh tài thứ ba.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.