Tử Giang Thế Cô

Chương 2: Chương 2




Editor: @ArtHau

Beta: @Aki Re

Nửa giờ sau, hai chân Tô Mộc bị bọc băng gạc, bác sĩ đứng phía trước dặn dò, "Mấy ngày nay không được đi lại nhiều, miệng vết thương đừng chạm nước, tóm lại việc gì không cần dùng chân cũng đừng dùng, vết thương này...... Người không biết còn tưởng cô gái nhỏ như cô tự ngược chính mình, một hai phải đem chân mình phế đi."

Bác sĩ lắc đầu tấm tắc hai tiếng lúc này mới ra ngoài đem không gian để lại cho hai người quan hệ không rõ ràng trong phòng.

Lương Lương nhận được ánh mắt của Quý Bắc Lưu, cũng đi ra ngoài cản người, người bị cản đương nhiên là Tô Lạc không biết khi nào sẽ xông tới.

Sắc mặt Tô Mộc không được tốt, cô dựa vào lòng ngực Quý Bắc Lưu, lại liếc tới băng gạc màu trắng bọc lấy chân mình cô liền thở dài thật sâu, thời gian sau này chắc cô sẽ không quá tốt.

Quý Bắc Lưu nâng bàn tay cô lên, hôn vào mu bàn tay, ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, có anh đây." Tất cả chuyện của cô đều sẽ do hắn quản.

Tô Mộc hiểu ý tứ của hắn, cô cũng không ngạo kiều nói cái gì mà không cần anh chăm sóc, thực tế là lúc cô gấp gáp trở về tìm hắn cũng đã chứng minh cô không có khả năng buông hắn, cho nên cùng hắn sống với nhau là việc mà cô đã quyết định.

Chẳng qua người nam nhân Quý Bắc Lưu này cần phải dạy dỗ thật tốt.

"Quý Bắc Lưu......" Tô Mộc ngẩng đầu nhìn hắn, "Sau này mặc kệ việc kinh doanh của anh có vấn đề gì, tóm lại anh không được dùng những phương pháp không tốt, đặc biệt là để cho người khác gây ra tai nạn xe cộ gì đó...."

Quý Bắc Lưu nghe lời gật đầu, "Sẽ không."

"Nếu em phát hiện anh vì em mà làm nguy hiểm đến tính mệnh, em liền..... Em liền..." Cô liền như thế nào đây? Đột nhiên không biết nói gì, chẳng lẽ đưa nam nhân của mình đến ngục giam, cô đương nhiên là luyến tiếc, Tô Mộc ho khan một tiếng, "Tóm lại em sẽ giám sát anh thật tốt."

Quý Bắc Lưu thấp giọng nói "Được".

Hiện tại Tô Mộc cảm thấy nếu bây giờ cô đưa cái yêu cầu vô lý gì thì hắn cũng sẽ gật đầu chấp nhận.

Trong lòng cô có chút khó chịu, giang hai tay ôm chặt hắn, cô nói: "Quý Bắc Lưu, em sẽ không rời xa anh nữa...... Từ giờ trở đi chúng ta cùng nhau sống tốt, được không?"

Hắn cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, hạ cằm lên đỉnh đầu cô, hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói "Được......"

Mây đen xoay quanh hắn nhiều ngày, bây giờ đã tản ra hết.

Nhưng mà, vẫn còn một chuyện chưa giải quyết.

Tô Mộc nghe thấy bên ngoài phòng bệnh đang xảy ra tranh chấp, là thanh âm của Tô Lạc và Lương Lương, bọn họ chính là một người xông tới một người cản lại.

Tô Mộc nói: "Anh trai của em không muốn cho em và anh ở bên nhau."

"Anh...... Anh biết." Quý Bắc Lưu cô đơn nói, "Em quyết định thế nào cũng được, anh có thể chờ."

"Không cần chờ."

Lông mi của hắn run rẩy, mắt mở to nhìn cô.

Tô Mộc bắt lấy tay hắn đặt trên bụng nhỏ của mình, cô ngước mắt, nghịch ngợm nói: "Chúng ta liền nói...... Trong bụng em đã có tiểu Boss, tiểu Boss không thể không có ba ba, anh em ngốc như vậy, hắn sẽ tin tưởng thôi."

Đây là một biện pháp tốt.

"Anh thích phương pháp này." Quý Bắc Lưu cong môi, tâm tình sung sướng hôn cô một cái.

Tô Mộc nghĩ, đầu tiên làm người xấu lừa gạt Tô Lạc một chút, cùng lắm thì đến khi hôn sự của mình và Quý Bắc Lưu hoàn thành rồi lôi kéo Quý Bắc Lưu cùng nhau nỗ lực, sinh ra bảo bảo cho Tô Lạc xem.

Nhưng Quý Bắc Lưu lại suy nghĩ, chỉ cần kết hôn, ván đã đóng thuyền, thì cần gì hài tử nữa chứ?

Ai cũng không biết tâm tư nhỏ của đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.