Tử Giang Thế Cô

Chương 52: Chương 52




Editor: @-Jenny-

Beta: @Aki Re

Lúc này, âm thanh từ cửa truyền đến, "Ta cùng Thiếu trang chủ đã có hẹn hôm nay gặp nhau."

Âm thanh đệ tử ở cửa cung kính vang lên, "Phong Ngũ công tử mời vào."

Phong Vô Tế rốt cuộc cũng tới!

Khi nhìn thấy nam tử từ cửa đi vào, Tô Mộc lập tức liền chạy tới cửa, ngừng lại đứng trước mặt hắn, cô mỉm cười, "Phong Ngũ công tử."

"Thì ra là tiểu công tử Tô Mộc." Phong Ngũ hòa hòa khí khí cười một tiếng.

Tô Mộc bỗng nhiên chỉ về phía sau hắn nói: " Nhìn xem, có soái ca múa thoát y!"

Phong Ngũ theo bản năng quay đầu lại, không nhìn thấy người nào, hắn lại nhìn về phía Tô Mộc nói: "Không có gì..."

Hắn nói đột nhiên im bặt, bởi vì có bột phấn màu trắng đang bay tới trước mặt hắn, hắn ho khan vài tiếng, liền siết chặt cây quạt trong tay, nhăn mày lại.

Đúng như Tô Mộc dự đoán, nơi này là Thẩm gia trang, cho dù cô thật sự chọc tới hắn, hắn cũng sẽ không động thủ.

Tô Mộc mỉm cười, "Vừa nãy không có soái ca múa thoát y, bất quá hiện tại liền có."

Theo giọng nói cô phát ra, Phong Ngũ cảm thấy cả người khô nóng, càng làm cho hắn có một loại nội lực không rõ khống chế làm hắn có ảo giác muốn quơ tay múa chân, tay hắn không tự giác bắt đầu cởi cổ áo, hắn quả thực xác định, nếu hắn bây giờ không trở về được thì hắn sẽ hoàn toàn mất hết hình tượng, làm trò cười cho người khác.

Là độc dược sao?

Phong Ngũ phong lưu tiêu sái không còn, mà giờ là hung tợn nhìn chằm chằm liếc mắt nhìn Tô Mộc một cái, lại nhanh chóng xoay người rời đi.

Tô Mộc xoa cằm nói: "Tiểu Bạch, thương thành có bán kịch độc hay không?"

"Nè...... Ngươi hỏi cái vấn đề hung tàn này làm gì?"

"Lần sau gặp mặt, ta muốn độc chết hắn, như vậy liền không cần lo lắng hắn lại đến lừa đại tiểu thư."

Số 38 vỗ tay, "Không tồi, một phương pháp đơn giản mà thô bạo, ta sẽ chờ thưởng thức."

Nói thực ra, làm chết nam chính gì đó...... Loại cốt truyện này số 38 cảm thấy có hứng thú.

Tô Mộc đang định rời đi, lại thấy Thúy Thúy đi tới cửa, Thúy Thúy cũng gặp được cô, thi lễ, "Tiểu công tử."

"Thúy Thúy, ngươi đây là muốn ra ngoài sao?"

"Không phải, ta nhận lệnh của tiểu thư tới chờ Phong Ngũ công tử."

Tô Mộc lập tức khẩn trương hỏi: "Chờ Phong Ngũ công tử làm cái gì?"

" Là Thiếu trang chủ hôm nay hẹn Phong Ngũ công tử nói chuyện kinh doanh, nhưng mà Thiếu trang chủ bị phạt ở Tư Quá Nhai, vậy nên nhờ tiểu thư đến tạ lỗi, nhưng tiểu thư không muốn gặp người ngoài, nên bảo ta tới nói một tiếng."

Tô Mộc chỉ chú ý một cái trọng điểm, "Thiếu trang chủ vì sao bị phạt đi Tư Quá Nhai?"

"Trang chủ nói hắn mấy ngày gần đây không có tiến bộ, cũng không tiến bộ về võ thuật, cho nên...... Liền phạt Thiếu trang chủ ở Tư Quá Nhai đã ba ngày ba đêm."

Tư Quá Nhai là địa phương nào, Tô Mộc ở Thẩm gia trang đã lâu như vậy, cô đương nhiên là biết đến, Tư Quá Nhai là vách núi cao nhất ở phía sau Thẩm gia trang, nghe nói nơi đó mùa đông giá lạnh, mùa hè nhiệt độ rất cao, xuân thu còn lại có gió mạnh như đao quét tới, tóm lại, nơi đó không phải một địa phương tốt, chỉ có đệ tử bị phạt, mới có thể ở Tư Quá Nhai ở đó một đoạn thời gian.

Nhưng mà, đối với những thói quen từ nhỏ của Thẩm Nam Tiên mà nói, Tư Quá Nhai quả là có điều kiện khắc nghiệt, đã không còn là gì.

Ngồi dưới gốc cây phong với gần như tất cả những chiếc lá rơi xuống quanh gốc, Thẩm Nam Tiên nhắm mắt dưỡng thần, chung quanh là những tiếng gió gào thét, sớm đã không đủ để phân tán nửa điểm chú ý của hắn, nhưng khi phát hiện phía xa có động tĩnh, hắn liền mở mắt, môi nở nụ cười.

Tô Mộc nhìn vách đá cao kia buồn rầu, bởi vì cô không biết như thế nào mới có thể đi lên. Trong thời gian dài, cô phồng má lên ngồi xổm trên mặt đất, tiện tay nhặt lên một cục đá ném văng ra liền nói: "Lão nhân tồi tệ kia, cư nhiên dám phạt nam thần của ta ở Tư Quá Nhai!"

"Ngươi ở chỗ này buồn rầu có tác dụng gì?" Số 38 nói, "Vách đá kia không phải có dây thừng sao? Chắc là chuẩn bị cho người không biết khinh công, ngươi leo lên trên đi không phải tốt sao."

Tô Mộc vừa thấy, lại đánh giá lực cánh tay của chính mình, vì nam thần, cô quyết định mạo hiểm!

Đây là một thử thách lớn đối với một người không thường xuyên leo núi, huống chi vách đá này không có nơi đặt chân, Tô Mộc nghĩ có thể hay không giống phim truyền hình vậy, thời điểm leo đến giữa núi không chú ý dẫm hụt rơi xuống, liền sẽ có nam thần xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cô nghĩ chính mình không phải nữ chính, chuyện tốt như vậy khẳng định không tới phiên cô.

Thời gian đũng đã vượt qua khoảng mười phút, số 38 nhịn không được phát ra tiếng, "Lâu như vậy ngươi hiện tại vẫn đứng yên tại chỗ, ngươi leo cái rắm! Về nhà nấu cơm đi thôi!"

Không tồi, cô leo lên trên một chút, tiếp theo liền đi xuống một chút, trước sau đều là dừng lại tại chỗ.

Tô Mộc ủy khuất, không có tài năng thể thao, cũng không thể trách cô được, cô đang suy nghĩ về việc trở lại Thẩm gia trang tìm đệ tử mang cô bay lên đó, một sợi dây thừng quấn lên bên hông cô, thời điểm cô còn chưa có phản ứng, cơ thể cô liền bay lên trời.

Tô Mộc nghe được tiếng gió, nhìn thấy vách đá cùng cảnh vật kia thay đổi nhanh chóng, làm cho cô sợ tới mức nhắm mắt lại kêu to oa oa. Ngay sau đó cơ thể cô rơi vào một cái ôm ấm áp, nghe thấy người nam nhân cười nhẹ.

"Hoảng cái gì?" Hắn nhẹ nhàng vuốt sau đầu cô, "Không phải có ta ở đây sao?"

Được ôm vào trong ngực, hoàn toàn không cảm giác được lạnh lẽo và gió lớn.

"Thiếu, Thiếu trang chủ......" Tô Mộc mở mắt ra, nhìn thấy chính là nam nhân này đang mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực.

Một bàn tay ôn nhu nâng cầm cô lên, hắn rũ mắt hỏi: "Sao lại tới Tư Quá Nhai?"

"Ta...... Ta không yên tâm ngươi......" Tô Mộc nói, ngữ khí không được tốt lắm "Ta sợ cái lão nhân tồi tệ kia khi dễ ngươi......"

"Ta sẽ không dễ bị người khác khi dễ."

Tô Mộc liếc mắt, liếc tới vết roi trên cổ tay hắn, cô nóng nảy, "Nhưng mà......"

Lời còn chưa nói xong, trên môi cô cảm nhận được ấm áp, nguyên nhân chính là hắn đã hôn lên môi cô.

Tô Mộc cả người cứng đờ.

Số 38 " Nha" một tiếng, "Nam nhân rốt cuộc nhịn không được a."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.