Tử Giang Thế Cô

Chương 30: Chương 30




Editor: @Nữu hổ lộc thị

Beta: @Aki Re

"Cho nên......" Hoàng Phủ Thiết Đản nhíu mày hỏi: "Trong nhà Tô công tử vốn là làm nghề nông sao?"

"Có thể tính là như vậy"

Hoàng Phủ Thiết Đản: "Có thể?"

"Ta vốn được nhà họ Tô thu dưỡng, mới tiến vào nhà không lâu trong thôn liền có thiên tai, mùa màng thất thu, dưỡng phụ dưỡng mẫu bất đắc dĩ chỉ có thể đổi sang nuôi dê." Tô Mộc hồi tưởng nói, đôi mắt cũng không có chớp một chút, "Nhưng mà sau khi nuôi dê lại bùng phát ôn dịch, liền... Ai..."

Hoàng Phủ Thiết Đản cảm giác được cô đang sâu sắc bi thương,"Sau đó đàn dê đó đều chết?"

"Không phải." Tô Mộc lắc đầu, thở dài nói: "Là dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta đều bị nhiễm ôn dịch qua đời."

Hoàng Phủ Thiết Đản: "......"

Mà Hoàng Phủ Thiết Nữu nãy giờ nghe không chớp mắt.

Thẩm Nam Tiên cũng bị cảm động mắt lộ ra thương cảm nói: " Vân mệnh Tiểu công tử nhiều chông gai, thân thế nhiều gian khó, khiến người nghe thổn thức."

"Thiếu trang chủ ngươi cũng không cần thương hại ta, vận mệnh ta vốn nên như thế." Tô Mộc ưu thương nói, cô cười khổ một tiếng, ngữ khí phiền muộn vạn phần, "Lúc ta sinh ra đó là một ngày mưa to gió lớn, lũ lụt bao phủ thôn, khi ta được tròn nửa tuổi thì chân núi sụp đổ, lúc cha mẹ ta chạy trốn bế nhầm tả lót của ta cứ thế liền đi, đem ta quên ở bồn tắm, may mắn đại ca ta nghe được tiếng khóc nên quay lại, mới đem ta bế lên chạy thoát, ta tuy may mắn còn sống, nhưng lúc ta năm tuổi thì dịch heo lại bùng phát làm cha mẹ ta không những không có lãi còn thiếu rất nhiều nợ, không còn cách nào khác, bọn họ đành phải bán ta."

Thẩm Nam Tiên không đành lòng nói: "Tiểu công tử, đừng nói nữa, nhắc tới lại khiến ngươi đau lòng."

"Không, Thiếu trang chủ, ta khó có được cơ hội một lần mở miệng kể ra, ngươi cứ để ta nói tiếp."

"Này... Thôi được rồi." Thẩm Nam Tiên lắc đầu thở dài.

Tô Mộc lại tiếp tục khổ sở suy tư nói:" Không lâu sau, dưỡng phụ dưỡng mẫu ngay cả điều cũng không thu hoạch được, bệnh tới như núi đảo, dưỡng phụ dưỡng mẫu bọn họ cũng thực mau liền qua đời, may mà ta được nuôi ăn học đầy đủ, có thể coi là hiểu được chút chữ nghĩa, liền ở trong thôn hành nghề viết thư giúp các thôn dân viết thư mà sống, đến khi mười lăm tuổi, ta gặp Tiểu Hoa."

"Tiểu Hoa?" Hoàng Phủ Thiết Nữu lập tức cảnh giác cao độ hỏi: "Nàng là ai?"

"Tiểu Hoa là một con chó."

Hoàng Phủ Thiết Nữu yên tâm lúc này mới buông xuống.

Nhưng Tô Mộc lại nói tiếp: "Ta cứu được Tiểu Hoa bị thương, lúc này mới có thể gặp được Tiểu Ngọc."

Hoàng Phủ Thiết Nữu: "Tiểu Ngọc cũng là chó sao?"

"Hoàng Phủ cô nương, Tiểu Ngọc sao có thể là chó được?" Tô Mộc ưu thương nhìn vào mắt Hoàng Phủ Thiết Nữu, "Tiểu Ngọc nàng... Là người mà ta yêu nhất."

"Ta......" Hoàng Phủ Thiết Nữu bất an kéo khăn, "Ta không biết... Thực xin lỗi."

"Hoàng Phủ cô nương, ta không trách ngươi, rốt cuộc... Tiểu Ngọc cũng qua đời." Nói đến đây, biểu tình Tô Mộc bi thương, bộ dạng biểu hiện chẳng khác nào tâm sớm đã chết, đều làm người khác cho rằng cô lúc nào cũng có thể đi theo Tiểu Ngọc.

Hoàng Phủ Thiết Nữu lại do do dự dự hỏi: "Vậy Tiểu Ngọc nàng...... Sao lại qua đời?"

"Bị bệnh mà chết...." Tô Mộc cực kỳ bi ai, "Nàng...... Nhiễm ôn dịch cẩu."

"Khụ......" Thẩm Nam Tiên buông chén trà, hắn nắm tay chống môi, nhịn không được ho khan một tiếng.

Huynh muội Hoàng Phủ ngây dại.

Tô Mộc nói: "Tiểu Ngọc sau khi chết, ta liền rời khỏi nơi thương tâm này, muốn đến Lạc Thành tìm kiếm ca ca, nhưng tìm mãi không thấy, lúc này mới tới Thẩm gia trang làm đầu bếp, thầy bói nói ta vốn là có mệnh thiên sát cô tinh, khắc người thân, khắc bạn hữu, bất luận ở nơi nào đều sẽ dẫn đến xui xẻo, chỉ có hạng người chính khí đại nhân đại nghĩa mới có thể khắc chế mệnh này của ta, sau khi ta đi vào Thẩm gia trang hết thảy đều bình thường, suy nghĩ kỹ thì có lẽ Thiếu trang chủ chính là vị quý nhân đại nhân đại nghĩa kia!"

Huynh muội Hoàng Phủ cùng nhau nhìn về phía Thẩm Nam Tiên.

Thẩm Nam Tiên bình tĩnh.

"Thiếu trang chủ......" Tô Mộc lại nhỏ một giọt nước mắt, "Ngươi sẽ ghét bỏ người có mệnh thiên sát cô tinh như ta chứ?"

Thẩm Nam Tiên đứng lên, hắn đi đến trước mặt Tô Mộc, trấn an vỗ vỗ đầu vai Tô Mộc, lại nhợt nhạt cười, cảm giác sâu sắc đồng tình nói: "Tiểu công tử, Thẩm gia trang sẽ không ghét bỏ bất luận kẻ nào, ngươi cứ an tâm ở lại đây đi."

"Thiếu trang chủ! Ngươi thật là một người tốt a!" Tô Mộc một phen nhào vào trong lòng ngực Thẩm Nam Tiên, lại lén xoa xoa bắp đùi mình, thật là nhéo đau đến chết người ta rồi a!!

Thẩm Nam Tiên cũng không có đẩy người trong lòng ngực ra, chỉ quay người xin lỗi huynh muội Hoàng Phủ: "Thật là thất lễ, bất quá cảm xúc tiểu công tử hiện tại không ổn định, ta cũng khó có thể chiêu đãi hai vị đàng hoàng, thật thất lễ."

"Không, không cần!" Hoàng Phủ Thiết Đản kéo tay muội muội, "Chúng ta liền đi!"

"Ai? Liền đi rồi sao?" Tô Mộc từ trong lòng ngực Thẩm Nam Tiên rờ khỏi, lễ phép nói: "Ta vẫn nên ra tiễn hai vị đi......"

"Miễn miễn!" Hoàng Phủ Thiết Đản liền lôi kéo tay Hoàng Phủ Thiết Nữu chạy mất không thấy bóng dáng.

Hai huynh muội bọn họ chạy càng lúc càng xa, từ xa truyền đến âm thanh vụn vặt.

"Ca ca, ta còn chưa có hỏi hắn có người thích hay không đâu!"

"Hỏi cái gì mà hỏi! Ngươi không sợ hôm nay bị sát cô tinh, còn ta thì sợ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.