Tử Giang Thế Cô

Chương 22: Chương 22




Editor: @ArtHau

Beta: @Aki Re

Thẩm Nam Tiên nói: "Ta biết, đệ tử của Thẩm Gia trang cũng đã tìm người, Chu lão, tuy là không ai tìm được, nhưng cũng không có gì là không tốt, tạm thời ngươi có thể yên tâm."

"Không tìm được?" Chu lão điên điên khùng khùng nói: "Làm sao lại không tìm được? Thiếu trang chủ, ngươi thật ra không có phái người tìm, ngươi gạt ta đúng không!?"

Người qua đường bên cạnh nhìn không được nói: "Này, Chu lão đầu, sao lại nói vậy? Thiếu trang chủ thường dẫn người đi tìm ông ta đều nhìn thấy, huống hồ thiếu trang chủ là người nào, ông là bá tánh của Lạc thành còn không biết sao?"

"Chính xác!" Một đại thẩm bán đồ ăn cũng bất mãn nói: "Uyển nhi mất tích chúng ta đều lo lắng, mà ngươi mỗi lần nhìn thấy Thiếu trang chủ đều nói như vậy, lại trách Thiếu trang chủ không bận tâm, ông cũng thật quá đáng?"

Thì ra là sau khi cháu gái của Chu lão đầu mất tích, tinh thần ông liền xảy ra vấn đề, nhìn thấy Thẩm Nam Tiên, sẽ nói chuyện cháu gái mình mất tích, nếu là người khác, với cháu gái của Chu lão đầu với mình không thân không thích, chỉ sợ sẽ không có kiên nhẫn như Thẩm Nam Tiên, bất luận là Chu lão đầu chỉ trích mình như thế nào, hắn đều không tức giận.

Nhưng Thẩm Nam Tiên không có thái độ gì, quần chúng vây xem lại lòng đầy căm phẫn.

Bị đông đảo người chỉ trích ánh mắt Chu lão đầu lộ ra hoảng loạn, cũng không dám nói nữa.

Thẩm Nam Tiên nói: "Chuyện tìm Uyển nhi, Thẩm gia một khắc cũng không nới lỏng, Chu lão, nếu có tin tức gì Thẩm gia sẽ là người đầu tiên nói cho ông, ông hãy an tâm về nhà chờ đợi tin tức đi."

"Là...... Là...... " Chu lão biểu tình hoảng hốt, cúi đầu đi.

Không lâu sau, quần chúng vây xem cũng tan đi.

Thẩm Nam Tiên rũ mắt nhìn Tô Mộc trầm mặc không nói, "Xin lỗi, đã làm tiểu công tử chịu kinh hách."

"Không có gì." Tô Mộc lắc đầu, bội phục nói: "Thiếu trang chủ thật là nhân hậu."

Những lời này Thẩm Nam Tiên cũng đã nghe không ít.

Môi mỏng cười nhạt một cái, hắn nói: "Chu lão chỉ có một cháu gái, bơ vơ không nơi nương tựa, ta chỉ có thể giúp một chút."

"Thiếu trang chủ cao thượng."

Thẩm Nam Tiên cười thu hồi mắt.

"Bất quá......" Tô Mộc lại nói: "Thiếu trang chủ không mệt sao?"

Ánh mắt Thẩm Nam Tiên ngưng lại, rơi xuống trên mặt cô, câu hỏi này đã hơn hai mươi năm qua cũng không có ai nhắc đến, "Mệt?"

"Đúng vậy, ngươi không cảm thấy mệt sao?"

"Ta...... Chưa từng nghĩ tới."

Tô Mộc nói tiếp: "Ngươi muốn xử lý chuyện nội vụ của Thẩm gia, đó là trách nhiệm của ngươi, ngươi là Thiếu trang chủ, cũng là trang chủ tương lai, điểm này không có chỗ nào chối từ, nhưng mà...... Chuyện bên ngoài Thẩm gia trang cũng không có quan hệ gì với ngươi đi."

Thẩm Nam Tiên chớp mắt.

Cô lại nói: "Nói thế nào đây? Đại khái giác ngộ của ta tương đối thấp, ta cảm thấy mình chỉ cần quan tâm tới người thân của mình là đủ rồi, người khác như thế nào có lẽ ta sẽ đồng tình, cũng sẽ giúp đỡ một chút, nhưng mà, ta tuyệt đối không đem chuyện của người khác thành trách nhiệm của mình, nếu mà tất cả mọi người tìm ta khổ sở cầu giúp đỡ, chắc chắn ta sẽ mệt chết."

Cũng không phải sao?

Rõ ràng làm chính mình mỗi ngày đều vui vẻ vui sướng đều rất khó, còn muốn đi lo chuyện của người khác, vậy chẳng phải gánh nặng vĩnh viễn đều sẽ không hết hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.