Tử Giang Thế Cô

Chương 13: Chương 13




Editor: @-Jenny-

Beta: @Aki Re

Lỗ, Lỗ Vô Thủ*......

*"鲁无手": Đồ ngu ngốc không có tay.

Tô Mộc vội vàng che miệng mình lại, ngăn cản chính mình không được cười, cô sợ mình sẽ mất đi hình tượng thục nữ trước mặt nam thần.

Nhưng Lỗ Vô Thủ nhìn được Tô Mộc có thần sắc không thích hợp lắm, hắn nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy? Tên của ta rất kỳ quái sao?"

"Không...... Không có...... Phốc!" Tô Mộc mới vừa nói mấy chữ liền không nhịn được phát ra tiếng cười, cô vội vàng che miệng mình lại, giả bộ sự việc mới vừa rồi không có phát sinh.

Nhưng cô càng im lặng không nói, Lỗ Vô Thủ càng tò mò hơn, hắn đến gần, "Này, tên của ta làm sao vậy? Ngươi cứ nói thẳng ra đi!"

"Lỗ công tử." Thẩm Nam Tiên di chuyển bước chân sang hướng bên cạnh, lại lần nữa đem Tô Mộc chắn ở phía sau, hắn khách khí nói: "Không biết ngươi nửa đêm tới Thẩm gia trang của ta là vì chuyện gì?"

Thay đổi chủ đề cũng quả thực là quá mức tự nhiên, căn bản không cảm giác được có bất kì chuyện kỳ lạ gì.

Lỗ Vô Thủ cũng ngừng việc hỏi Tô Mộc, hắn lén vào nhà người khác, còn bị chủ nhân ngôi nhà bắt gặp, nhưng thật ra cũng không có gì phải xấu hổ về điều đó, chỉ là rộng rãi nói: "Ta có nghe nói Thẩm gia trang thích làm việc thiện. Lần đầu ta đến đây, ở Lạc Thành ta cũng không có người quen, ta nghĩ lại đây nhìn xem, Thẩm gia trang có thể hay không thu nhận ta."

Lời này vừa nghe liền biết là giả.

Thẩm Nam Tiên cười cười, "Thẩm gia trang sẽ không từ chối yêu cầu giúp đỡ của người gặp nạn. Bất quá, mỗi người có một phương pháp yêu cầu khác nhau, nhưng chưa thông báo cho chủ nhân, chưa được chủ nhân cho phép mà đã vào nhà người khác, đây là hành vi của những bọn đạo chích, Lỗ công tử nghĩ sao?"

Hắn tuy lời nói thật dễ nghe, nhưng ý tứ trong lời nói lại rất rõ ràng, nếu Lỗ Vô Thủ có yêu cầu, vậy cần bày ra thái độ yêu cầu.

Lỗ Vô Thủ "Ha ha" hai tiếng, "Thiếu trang chủ nói phải, tính cách này của ta nên sửa sửa lại, ta đây liền rời khỏi Thẩm gia trang, không làm Thiếu trang chủ thêm phiền toái."

"Người tới tức là khách, Lỗ công tử nếu đã tới, vậy cần gì phải vội vã đi đâu?" Thẩm Nam Tiên tỏ ra thân thiện mỉm cười vô hại, "Lỗ công tử liền tạm thời an tâm ở lại Thẩm gia trang, ta sẽ phái người chiếu cố Lỗ công tử ăn uống, quần áo, chỗ ở, Lỗ công tử không cần phải lo lắng thứ gì khi ở lại Thẩm gia trang."

Tô Mộc quả thực ôm mặt nhìn Thẩm Nam Tiên, nghệ thuật nói chuyện rất cao, nói đó là lễ đãi khách, trên thực tế là bắt Lỗ Vô Thủ ở lại, lại phái người của Thẩm gia trang đến để giám sát hắn a.

Sắc mặt Lỗ Vô Thủ có chút khó coi, "Thiếu trang chủ, ta thấy vẫn là thôi đi, ta là một người thô lỗ không có thói quen với cuộc sống trong Thẩm gia trang của ngươi."

"Điểm này Lỗ công tử có thể yên tâm, Thẩm gia trang chú ý tùy tính mà làm, cũng không có quá nhiều quy củ phức tạp, ngươi ở nơi này, hoàn toàn có thể làm những việc theo sở thích, mà không phải giới hạn trong quy củ của Thẩm gia trang, sau tất cả......" Thẩm Nam Tiên thân thiện cười: "Ta tưởng Lỗ công tử là hậu nhân của Lỗ gia, nhất định hiểu được cái gì là đúng mực."

Sắc mặt Lỗ Vô Thủ đã cứng đờ có chút kỳ quái, "Cái kia, Thiếu trang chủ......"

"Nếu là lại từ chối, Lỗ công tử chính là đang khinh thường Thẩm gia trang của ta?"

Lỗ Vô Thủ một câu cũng không nói ra được, một cái tội danh khinh thường Thẩm gia trang, hắn gánh không được.

Kết quả cuối cùng, vẫn là Lỗ Vô Thủ bị người của Thẩm gia trang đưa đến một gian phòng cho khách, Thẩm Nam Tiên nói với đệ tử trong Thẩm gia trang đây là khách quý, phải chiếu cố cho thật tốt, các đệ tử gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ không có sơ sẩy.

Khuôn mặt Lỗ Vô Thủ khổ sở, không muốn mở ra.

Đứng ở trong viện, Tô Mộc ngắm liếc mắt nhìn thấy phòng bếp đang đóng cửa, cô do dự nói: "Nếu không...... Ta đi làm một chút đồ ăn?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.