Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đây là âm mưu của Cửu Nguyên! Bọn chúng đã sớm mai phục để chuẩn bị giết sạch chúng ta.”
Vào thời khắc lúc bị truyền tống đi, ngoại trừ những người có chuẩn bị trước đó, thì cơ hồ là không một ai phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó là choáng đầu, buồn nôn, rét lạnh…
Rét lạnh? Đại sảnh đang ấm áp sao lại cảm thấy rét lạnh thế này, thậm chí còn có thể cảm giác được gió lạnh và bông tuyết bay phớt qua người.
“Kiệt! Bắt được mi rồi! Để xem mi trốn tới chỗ nào.” Có tiếng của trẻ con vang lên.
“Canh chừng những người khác! Một kẻ cũng không tha!” Giọng nói của một người đàn ông xa lạ và lạnh lùng.
Tiếng kêu thảm thiết và tức giận liền vang lên.
Đã xảy ra chuyện gì?
Chờ khi mọi người vất vả lắm mới thích ứng được với tình hình, liền phát hiện ra bọn họ đã không còn ở chỗ cũ, thậm chí còn không ở Cửu Nguyên.
Bởi vì xung quanh bọn họ rõ ràng là nơi hoang dã, ở xa có một vài tòa kiến trúc, nhưng nhìn không giống như Cửu Nguyên.
Bọn họ đã tới đâu vậy?
Thố Khâu có hơi say mà ôm anh mình, ngây ngô cười: “Anh, em đang nằm mơ hả?”
Thố Hống cũng choáng váng lại cộng thêm đau đầu mà theo bản năng ôm lấy em trai, lén lút dịch qua bên cạnh.
Người đã uống rượu trái cây cũng không ít, những người này nhiều ít gì cũng có chút phấn khích và mơ màng, người nghi mình đang mơ cũng tuyệt đối không chỉ có mình Thố Khâu.
Có người theo bản năng mà muốn bỏ chạy, nhưng còn chưa chạy được vài bước thì đã bị ngăn lại.
Giữa nền tuyết trắng xoá đột nhiên xuất hiện từng hàng từng hàng chiến sĩ Cửu Nguyên thân mặc chiến giáp, cầm vũ khí trong tay, khí thế uy phong lẫm liệt.
Âm mưu! Đồng tử Lưu Diễm đột nhiên co rụt lại.
Lưu Diễm nói nhỏ một tiếng, đám người Hỏa Thành nhanh chóng đánh về phía đám người Thù Nghệ, mục tiêu của bọn hắn là đứa trẻ Tiểu Hắc ôm trong lòng.
Người Hỏa Thành muốn thừa dịp mọi người còn chưa tỉnh táo lại thì cướp lấy đứa con Sinh Mệnh đã rồi nói.
Thù Nghệ cau chặt mày, khi còn nhỏ hắn đã làm một chuyện ngu xuẩn —— mở mắt xoay vòng vòng tại chỗ, xoay tới khi té sấp mới thôi, cảm giác kia… hắn đã từng thề tuyệt đối sẽ không cảm nhận lần nữa. Nhưng thật bất hạnh làm sao, cách mười năm sau hắn vẫn cảm nhận cảm giác chóng mặt tới tiêu hồn này.
Bởi vậy mà tâm tình Thù Nghệ bây giờ vô cùng tồi tệ, mà đám người Hỏa Thành lúc này lại cố tình nhào về phía hắn.
Đúng rồi, hai đứa nhỏ kia! Thù Nghệ cúi đầu thấy Tiểu Hắc đang ngồi bệt trên mặt đất, liền cong chân xách thằng nhỏ cùng đứa trẻ trong lòng nó đặt ra phía sau, đồng thời giơ tay lên.
“Dừng lại!”
Đội người Đỉnh Việt là do Thù Nghệ dẫn đầu, hoàn toàn xem hành động của Thù Nghệ như chuẩn tắc, thấy hắn giơ vũ khí lên, liền giơ súng năng lượng lên theo, đồng thời rống to: “Dừng lại!”
Trên không trung xuất hiện sáu đầu mâu bằng kim loại.
Lưu Diễm động não, lập tức hô: “Người Đỉnh Việt, vậy giao đứa con Sinh Mệnh cho bọn mi, ta đại diện thành chủ đồng ý với tất cả điều kiện mà tù trưởng bọn mi đưa ra, chúng ta cùng tấn công!”
Thù Nghệ mặt không cảm xúc, đầu mâu vẫn không chút lưu tình mà chỉa vào các chiến sĩ Hỏa Thành.
Chiến sĩ Hỏa Thành phòng quả cầu lửa ra.
Một con sóng nước lập tức xuất hiện, dập tắt quả cầu lửa.
“Thủy Thị!” Lưu Diễm rống giận.
“Phập!”
“A ——!” Chiến sĩ Hỏa Thành bị thương.
Lưu Diễm còn muốn tranh thủ cơ hội, điên cuồng hét lên với Thù Nghệ: “Điều kiện gấp đôi, chỉ cần bọn mi và bọn ta cùng tấn công, Hỏa Thành sẽ chia sẻ đứa con Sinh Mệnh với bọn mi! Lưu Diễm ta nói được thì làm được! Hỏa Thần tại thượng, ta lấy linh hồn thề! Ta biết trên tay bọn mi có vũ khí cường đại, người Cửu Nguyên tuyệt đối không phải đối thủ của bọn mi! Người không muốn bị Cửu Nguyên vây chết cùng ta ra ngoài, giết!”
“Giết cái đầu mi chứ giết! Nếu còn không ngừng, ta sẽ nguyền rủa bọn mi suốt đời không dùng được năng lực thần huyết.”
Tất cả các chiến sĩ Hỏa Thành đang ra tay như bị ấn nút dừng, khựng lại, tay cũng run lên, các đòn tấn công lập tức biến mất.
Không phải do nguyền rủa, mà là do sợ hãi!
Chiến sĩ Hỏa Thành không ai cho rằng Chú Vu đang đùa, ông lão điên này nói được chắc chắn sẽ làm được, bất cứ một người Hỏa Thành nào cũng nhớ rõ ông lão từng làm ra chuyện gì, ông ta từng nguyền rủa huyết mạch của vương tộc sẽ không có bất cứ chiến sĩ cấp chín nào xuất hiện, kết quả đến bây giờ đúng là không hề xuất hiện!
Hỏa Thành hận Cửu Nguyên như vậy, không phải là không có nguyên nhân, mà Chú Vu là nguyên nhân chiếm phần lớn!
Thù Nghệ căm ghét Lưu Diễm vì lúc này mà còn muốn kéo hắn cùng xuống nước, liền trực tiếp ra tay độc ác.
Súng năng lượng vừa được lấy ra, ngay cả Lưu Diễm cũng không dám nói nhiều.
“Dừng tay hết cho ta!” Tuy Lưu Diễm muốn lấy đứa con Sinh Mệnh, nhưng cũng không muốn đắc tội với bộ lạc Đỉnh Việt cũng có uy hiếp tương đương với Cửu Nguyên, thấy bọn hắn không mắc lừa, cũng không chịu đứng về phe mình, nên chỉ có thể từ bỏ. Huống chi phía sau và trái phải ông ta cũng đã bị đám người Tùng Sinh và Thủy Thị bao vây.
Chú Vu thì càng âm trầm nói: “Lại có kẻ lộn xộn nữa thì ngoại trừ mất năng lực thần huyết, ta sẽ nguyền rủa hai chân nó vĩnh viễn mất đi khả năng đi đứng!”
Tất cả mọi người ở đây liền không dám động đậy, bao gồm cả đồng minh của Cửu Nguyên.
“Trở về.” Lưu Diễm vô cùng nghẹn khuất mà gọi thủ hạ về.
Đám người Hỏa Thành kéo người bị thương trở về bên cạnh Lưu Diễm, còn đi vòng để cách xa món vũ khí hạng nặng Chú Vu.
Thù Nghệ phất tay, thu lại các thanh giáo kim loại đang lơ lửng trên không, nếu không phải tình huống tất yếu, hắn cũng không muốn sử dụng súng năng lượng. Dù sao súng năng lượng cũng chỉ là ngoại vật, còn năng lực thần huyết mới là của bản thân.
Tiểu Hắc ôm Vu Quả bò dậy, dán sát vào người Thù Nghệ.
Trận rối loạn nhỏ ngừng lại, người của các thế lực khác cũng đề phòng, chỉ cần có thể tách ra đều tách, sợ gặp phải ám toán.
Lưu Diễm cảm thấy rất không vui khi mình bị Chú Vu áp chế hoàn toàn, cố ý gây sự: “Ai ra đây mà cho một lời giải thích xem nào? Vì sao mọi người lại đột nhiên tới vùng hoang dã này?”
Lưu Diễm và Tùng Sinh, đám người Thủy Thị nghe nói tư tế Cửu Nguyên sau khi bị chiến sĩ Ám Thành chơi xấu một lần, liền có được năng lực tương tự với xuyên qua không gian, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói có ai có thể dịch chuyển một lần nhiều người như vậy.
“Thả tao ra! Bọn mày muốn làm gì!” Lại có tiếng gào hét.
Mấy tên xem náo nhiệt trong đám người bị bắt ra, bị trói để sang một bên với đám người lúc nãy bắt được.
Những người này muốn gào nhưng đều bị bịt miệng một cách thô bạo.
Không biết những người này có thân phận gì, cũng không biết Cửu Nguyên bắt bọn hắn vì cái gì. Cả bọn kéo kéo quần áo để cản bớt gió lạnh, nhân cơ hội nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt vừa cảnh giác vừa có chút run sợ.
Thủy Thị và đám người Tùng Sinh thấy Lưu Diễm thành thật, lại lần nữa đứng cùng với nhau, bọn họ cũng có nghi vấn, nhưng không lập tức mở miệng hỏi.
Nhưng vẫn có người kìm không được mà hỏi: “Đây là đâu? Vì sao chúng ta lại từ cung điện Cửu Nguyên chạy ra đây?”
“Các người còn chưa nhìn ra sao?” Lưu Diễm cười lạnh: “Đây là âm mưu của Cửu Nguyên! Bọn chúng đã sớm mai phục để chuẩn bị giết sạch chúng ta.”
Đám người xôn xao, phần lớn người không tin, nhưng cũng có phần nhỏ mặt mày tái nhợt, vẻ mặt kinh hoảng.
“Ha hả.” Chú Vu như rất không quen với kiểu dịch chuyển như vậy, đến bây giờ còn đang vuốt tóc, đồng thời lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì đó trong miệng, thật không biết là đang mắng ai, nghe Lưu Diễm nói vậy chỉ chửi một câu: “Ngu xuẩn”.
Cách chửi ngu xuẩn này chỉ thịnh hành ở Cửu Nguyên, các thế lực khác vẫn chưa từng nghe qua, nhưng đám người Lưu Diễm vẫn có thể nghe ra ý châm chọc và cười nhạo trong hai chữ đó của Chú Vu.
“Chú Vu, ta kính ông là một trong mười hai vị vu giả của Vu Thành, nhưng cũng không phải ta sợ ông! Bọn ta vốn đang dự tiệc ở cung điện Cửu Nguyên, lại đột nhiên bị đưa tới nơi này, xung quanh còn có nhiều chiến sĩ Cửu Nguyên mai phục như vậy, ông dám nói đây không phải kế hoạch mà Cửu Nguyên các ông đã sắp đặt sẵn!” Lưu Diễm không biết rốt cuộc Cửu Nguyên muốn làm gì, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian.
Chú Vu trợn mắt, nếu không phải đồ đệ ông nói Hỏa Thành còn hữu dụng, thì chắc từ khi Lưu Diễm muốn ra tay với Vu Quả, ông đã giết chết đám sài lang tham lam này.
Tùng Sinh thở dài một tiếng, tiến lên trước một bước: “Chú Vu đại nhân, chư vị, ta chỉ muốn biết đây là đâu, có nguy hiểm hay không, bây giờ chúng ta có thể rời đi không?”
Ba câu hỏi này cũng là cái mà mọi người quan tâm nhất, Tùng Sinh thấy không ít người trong mắt chứa tức giận, nghĩ thầm, mình mở miệng vẫn tốt hơn những người khác ép hỏi.
“Rời đi? Ta thấy khó lắm.” Con trai trưởng của thành chủ Ám Thành, Ám Dạ, vẫn luôn giữ im lặng giở mũ che lên, lộ ra khuôn mặt u buồn, tái nhợt nhưng lại vô cùng anh tuấn.
“Như Đại Tư Tế Lưu Diễm đã nói, này hẳn là hành vi dự mưu của Cửu Nguyên. Có điều tôi nghĩ người Cửu Nguyên đưa chúng ta tới nơi này, chắc không phải vì muốn giết chúng ta, nếu không thì với khả năng của thủ lĩnh Cửu Nguyên và Mặc vu đại nhân, chúng ta đã không bước ra khỏi đại sảnh kia nổi.”
Lưu Diễm vui mừng, nghĩ thầm cuối cùng có người đứng về phía mình, đang định mở miệng kết đồng minh với Ám Thành, liền nghe Ám Dạ giơ loa lên, nói: “Thủ lĩnh Cửu Nguyên và tư tế ở đâu? Nếu có đây, xin ra mặt giải thích một chút, được không?”
“Tới đây!” Một giọng nói như vang lên từ dưới lòng đất, truyền vào tai mọi người.
Tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn về phía đó.
“Hả? Nơi đó…” Thẳng đến lúc này mới có người phát hiện ra dị thường, kinh hô.
Chiến sĩ Cửu Nguyên bao vây thành vòng soạt một cái tách ra một con đường, chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông tay cầm tay nhảy lên từ dưới lòng đất.
Dưới lòng đất? Không đúng, kia giống như vách núi hơn.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc sóng vai mà đi, nhìn như chậm, nhưng chỉ vài bước đã từ ‘rìa vách núi’ đi vào giữa mọi người.
“Xin lỗi, kỳ thật chúng tôi tới cùng mọi người, nhưng vừa rồi đột nhiên xảy ra chút chuyện, không thể không tránh mặt một lát. Chư vị, tôi biết mọi người có một bụng nghi vấn, vậy xin đi theo tôi, tôi tin rằng mọi người chỉ cần nhìn thấy bên dưới đó có gì, sẽ lập tức hiểu ra vì sao mình lại tới đây.”
Nghiêm Mặc vươn tay, xoay người làm tư thế mời.
“Sư phụ!” Tiểu Hắc ôm Vu Quả chạy qua.
Cửu Phong lại lần nữa biến thành nhóc con nhào vào lòng Nghiêm Mặc trước: “Mặc, ta bắt được người xấu!”
“Làm tốt lắm.” Nghiêm Mặc sờ sờ lông Cửu Phong, rồi ôm lấy Tiểu Hắc đang chạy tới.
Cúi đầu nhìn Vu Quả vẫn yên lành nằm trong lòng Tiểu Hắc, còn sức mà phun bong bóng với hắn, hai mắt Nghiêm Mặc cong cong.
Một tay bế Vu Quả, cảm nhận được trọng lượng và nhiệt độ của con trai, tâm tình Nghiêm Mặc lại tốt hơn vài phần.
Sau khi Tiểu Hắc chạy đi, Thù Nghệ đã dẫn người đi tới, lạnh lùng hỏi: “Làm gì vậy?”
Nghiêm Mặc cong khóe môi: “Tộc Luyện Cốt.”
“Khi nào?”
“Bây giờ.”
“Đánh chết?”
Nghiêm Mặc nhìn về phía Tô Môn được đưa tới đây trước, do dự một giây: “Để xem tình hình có cần phải đánh chết không.”
Tô Môn nghe được tất cả: “…” Sư phụ, con đã bắt đầu cảm nhận được yêu hận tình thù và tương ái tương sát giữa các chủng tộc mà ngài từng nói.
Nghiêm Mặc vẫy tay với Tô Môn, thấp giọng hỏi nó: “Có sợ không?”
Tô Môn biết hắn đang hỏi nó sợ cái gì, lắc đầu: “Không sợ, con không có sai.”
“Rất tốt, nhớ kỹ sự kiên cường của mình hôm nay, và nhớ kỹ lời sư phụ nói, Hữu Giác Nhân chưa chắc đã đứng ở phía đối lập với mọi sinh vật, cốt khí cũng có con đường phát triển khác, tất cả các cốt khí này chỉ là một tiến trình trong văn minh cốt khí, chứ không phải toàn bộ. Về điểm này, mai sau sư phụ sẽ chứng minh cho con thấy.”
Nghiêm Mặc dạy đồ đệ xong, lại ngẩng đầu nhìn mọi người đang mang các vẻ mặt khác nhau nói: “Chư vị, còn chờ cái gì nữa? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, khách nhân cuối cùng đang ở tòa thành ngầm dưới vực sâu chờ chúng ta đấy.”
Ám Dạ chậm rãi bước lên trước, hỏi: “Cậu còn mời cả tộc Luyện Cốt?”
Lưu Diễm kêu: “Hắn mời tộc Luyện Cốt cái gì? Hắn căn bản là muốn mượn chúng ta để khai chiến với tộc Luyện Cốt!”
“Sai! Tôi nói đêm nay là tiệc thì chính là tiệc, tộc Luyện Cốt cũng là một trong những vị khách tôi mời. Có điều, trong khoảng thời gian này bọn họ không cẩn thận để mình rớt xuống hố, nhất thời không bò ra được để tham dự tiệc. Người ở xa tới là khách, tộc Luyện Cốt cũng là vị khách ở xa nhất, Cửu Nguyên tôi làm chủ không thể giúp các vị khách của mình bò ra hố, nên cũng chỉ có thể dời bữa tiệc sang nơi khác. Bởi vì chuyện xảy ra đột xuất quá, nhất thời chưa kịp thông báo cho mọi người, có điều, vấn đề giải quyết tộc Luyện Cốt không chỉ là vấn đề của mình Cửu Nguyên, mà còn là của tất cả các chủng tộc và sinh vật trên đông đại lục, cho nên tôi nghĩ chư vị sẽ không để ý chút việc nhỏ này, đúng không?”
Mọi người: “…” Vì sao rất muốn đánh người Cửu Nguyên một trận vậy.
Lưu Diễm quyết tâm muốn đối địch với Cửu Nguyên tới cùng, hét lên với thủ hạ, không cho bọn họ qua đó, đồng thời cười lạnh mà châm chọc: “Rõ ràng là Cửu Nguyên bọn mi đắc tội tộc Luyện Cốt, hiện giờ lại nói…”
“Đại Tư Tế Lưu Diễm, nếu không có Ám Thành giúp tôi và thủ lĩnh của tôi tới tây đại lục, hòa giải với Hữu Giác Nhân ở tây đại lục trước, thì bây giờ chỉ sợ Cửu Đại Thượng Thành đã biến mất hết một nửa. Đương nhiên, thứ âm thầm cấu kết với tộc Luyện Cốt như Hỏa Thành các người, dùng thức ăn, nô lệ và đủ loại vật tư để trao đổi cốt khí với tộc Luyện Cốt đương nhiên không cần lo lắng đến việc tiêu vong nhanh như vậy. Cơ mà, khi đông đại lục chỉ còn lại Hỏa Thành và vài thế lực lẻ tẻ, thật không biết các người có đuổi được tộc Luyện Cốt ra khỏi đông đại lục không? Hay Hỏa Thành đã có chiến sĩ vượt qua cấp bán thần?”
Rất nhiều người hoài nghi nhìn về phía Ám Thành, bao gồm cả Lưu Diễm: Thì ra Ám Thành đã sớm kết minh với Cửu Nguyên? Còn cố ý gạt mọi người? Ám Thành giảo hoạt! Chẳng trách vừa rồi đại vương tử Ám Dạ lại nói giúp Cửu Nguyên.
Người Ám Thành và đại vương tử Ám Dạ: “…” Nếu không phải bọn họ biết chân tướng của các lãnh đạo cấp cao, đúng là thật sự thiếu chút nữa tin rằng Cửu Nguyên và Ám Thành vốn cùng một phe.
Hỏa Thành làm gì có chiến sĩ vượt qua cấp bán thần! Ngay cả chiến sĩ cấp mười cũng…. Lưu Diễm hung hăng trừng Chú Vu: Đều tại ông!
Chú Vu: Ha hả, nguyền rủa đều cần có vật tế và hao phí rất nhiều năng lượng, mi cho rằng ta có thể tùy tiện sử dụng đại chú mà không có việc gì sao? Tùy tiện nói một chút mà bọn mi cũng tin thật, bản thân không biết cố gắng còn trách ta.
Chú Vu nghĩ thầm mình thật thiện lương, sợ nói ra chân tướng sẽ làm vương tộc Hỏa Thành chịu không nổi, càng sợ bọn chúng không chấp nhận được đả kích mà tự thiêu tập thể, cứ thế cõng cái tội danh nguyền rủa huyết mạch của Thượng Thành nhiều năm. Thôi, bọn chúng giãy giụa đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, vẫn là tiếp tục gạt đi, haizzz, có đồ đệ và đồ tôn rồi, quả nhiên càng lúc càng dễ mềm lòng.
Lưu Diễm bị giẫm đau chân muốn phản bác, Nghiêm Mặc căn bản không cho ông ta có cơ hội, tiếp tục đứng đắn nói: “Mọi người đều biết, tộc Luyện Cốt vẫn luôn là họa lớn trong lòng chúng sinh vật, tộc Luyện Cốt vì lợi ích, chúng ta vì sinh tồn, từ cổ chí kim đã luôn có chiến tranh. Nhưng dù sao chúng ta cũng không thể đánh đánh giết giết mãi như vậy, mục đích sáng lập ra Cửu Nguyên cũng không phải để xưng bá, càng không phải tạo ra chiến tranh với các chủng tộc khác, chúng tôi hy vọng có thể cùng sống và phát triển với các bộ lạc, chủng tộc khác, trong đó bao gồm cả tộc Luyện Cốt.”
Hai mắt Tô Môn sáng lấp lánh: Sư phụ thật tốt! Sư phụ nhất định đều là vì mình.
Đây là lần đầu tiên Vu Quả dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn về phía ba Mặc của nó: Thì ra còn có thể lừa gạt như vậy, học được cái mới rồi!
Người Cửu Nguyên lại ưỡn ngực: Đúng vậy, chúng tôi yêu hoà bình, xin hãy nhìn vào mắt chúng tôi, chân thành và thiện lương tới cỡ nào!
Chúng thế lực không biết vì sao mà cùng nhau nhìn về phía người Đỉnh Việt.
Thù Nghệ: “…” Cảm thấy mình đã nhìn thấy con đường tương lai mà Đỉnh Việt nên đi, hắn cảm thấy mình đến đây là không vô ích. Tư tế nhỏ càng lớn càng làm người ta có dục vọng muốn đẩy ngã, và loại cảm giác chỉ cần ngủ với cậu ta là có thể có được thiên hạ, là ảo giác ư?
Nghiêm Mặc mỉm cười, quăng ra một kích cuối cùng: “Chư vị, mọi người còn do dự cái gì? Chẳng lẽ mọi người cũng giống như Hỏa Thành, sợ tộc Luyện Cốt, ngay cả can đam để đối diện và nói chuyện với bọn họ cũng không có?”