Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cửu Nguyên, Nguyên Chiến và tư tế Mặc đồng lập.”
Đây là bữa tiệc chính thức đầu tiên của Cửu Nguyên khi đối ngoại.
Đám người Ô Thần dù đã học hỏi được nhiều thứ, nhưng bữa tiệc này là cái mới, nên không biết phải tổ chức bữa tiệc như thế nào.
“Địa điểm là ở sảnh nghị sự, các thế lực Thượng Thành, các bộ lạc lớn và thương đội, chỉ cần là người bên ngoài đến có cấp bậc thủ lĩnh đều được mời, Tổ Thần tại thượng, vậy thì có tới bao nhiêu người?”
“Tư tế đại nhân nói phải dùng loại giấy tinh xảo nhất để viết thiệp mời cho bọn họ, đến lúc đó người không có thiệp mời thì sẽ không được vào.”
Vì thế lại có thêm câu hỏi: “Thiệp mời là cái gì? Viết như thế nào?”
Cuối cùng bởi vì yêu cầu cao của Nghiêm Mặc, tất cả người đến từ bên ngoài đều do Nguyên Băng đảm nhiệm ghi chép, bao gồm cả việc người mới gia nhập thành, mỗi một thế lực mang theo bao nhiêu người, tên và đặc điểm tướng mạo của bọn họ hắn đều nhớ rõ.
Nghiêm Mặc lại đưa ra mẫu thiệp mời đơn giản, hai vấn đề kể trên liền được giải quyết.
Nhưng đây là vấn đề sơ cấp nhất, sau đó còn có những việc như: Hội trường phải bài trí như thế nào, vật dụng nên chuẩn bị ra sao, chỗ ngồi sắp xếp thế nào, cho phép người có thiệp mời mang theo vài người, vậy có cần thu lễ vật bọn họ mang đến không, nên sắp xếp bao nhiêu người hầu, thị vệ an bài như thế nào, khi có tình huống bất chợt xảy ra thì xử lý làm sao.
Quan trọng nhất là chương trình tiết mục của bữa tiệc. Nghiêm Mặc nói muốn tổ chức tiệc, tức sẽ không mời người đến ăn ăn uống uống rồi thôi. Những đối tượng tham gia cũng sẽ không lấy việc ăn uống làm mục đích chính, bọn họ ngóng trông bữa tiệc này hiển nhiên là vì hy vọng lấy được hoặc làm được chút gì đó trong bữa tiệc.
Không có kinh nghiệm tương quan, cho dù đã được Nghiêm Mặc hướng dẫn và gợi ý, nhưng muốn tổ chức một bữa tiệc cao cấp đủ tiêu chuẩn trong hai ngày thì tất cả những người tham dự sắp xếp đều không khỏi có chút luống cuống tay chân.
Nghiêm Mặc cũng không có kinh nghiệm tổ chức tiệc, nhưng hắn đã tham gia rất nhiều loại tiệc, ít nhất cũng biết được đại khái nên làm như thế nào.
Hắn giải thích rõ với đám người Ô Thần, lần này chỉ là thử tay nghề, coi như tích lũy kinh nghiệm, dù làm được tới mức nào thì cũng sẽ không trách bọn họ.
Cả đám người Ô Thần lại thầm thề, nhất định phải tổ chức bữa tiệc này thật tốt, nhất định không để thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên mất mặt!
Vừa căng thẳng vừa bận rộn chuẩn bị, chạng vạng ngày hôm sau, thời gian bữa tiệc diễn ra đã đến.
Có vài thủ lĩnh thương đội và bộ lạc nhỏ từ sáng sớm đã tới đây, vừa mới đến quảng trường, bước chân bọn họ liền dừng lại một chút.
Quảng trường ở nội thành là hình bán cung, đối diện hình bán cung là sảnh nghị sự của Cửu Nguyên, bây giờ đã xây thêm một nơi có rất nhiều công dụng được gọi là cung điện trung tâm Cửu Nguyên, gọi tắt là trung tâm Cửu Nguyên.
Trung tâm bán cung có một tấm bia đá thật lớn, trên bia đá được khắc quy tắc của Cửu Nguyên.
Bất cứ người nào may mắn được vào quảng trường trong nội thành đều sẽ nhìn thấy tấm bia đá này, có vài người còn sao chép lại quy tắc trên đó.
Đối với quy tắc của Cửu Nguyên, có người khịt mũi coi thường, có người cảm thấy không thể làm được, có người thì thầm suy nghĩ.
Đây là cảnh tượng ngày trước, nhưng hôm nay, trên quảng trường lại có thêm một vài thứ làm người ta khiếp sợ.
Đầu tiên là vòng pho tượng mới xuất hiện và bao vây quảng trường, đám tượng đá đó điêu khắc hình người cá, người cây, người rắn, Côn Bằng mặt người, Sơn Tiêu một chân, người lùn, Thiên Ngô, ngựa sừng, Thiết Bối Long.
Kích thước lớn nhỏ và độ tinh xào của đều hoàn toàn đồng nhất.
Các thế lực khác cũng có tô – tem và tượng, nhưng được dựng nhiều như Cửu Nguyên thì cực kỳ hiếm thấy, không, phải nói là độc nhất vô nhị, chỉ có Cửu Nguyên mới có nhiều tượng như vậy.
Người thấy những pho tượng đó đều nhịn không được mà nghĩ nhiều: Cửu Nguyên đang bày thực lực của mình để uy hiếp sao? Hay là đang nói với các thế lực khác rằng, bọn họ có thể tiếp nhận bất cứ loại tín ngưỡng nào?
Trong một đêm, thứ xuất hiện thêm không chỉ có pho tượng.
Cửu Nguyên có cây đèn cũng không phải tin tức mới mẻ gì, bọn họ giao hảo với Mộc Thành, lại có quan hệ với tộc Tùng của tộc cây Trường Sinh, nên cũng được tặng rất nhiều cây đèn.
Chỉ là, bây giờ thời tiết rét lạnh, cây đèn không thích ứng được với khí hậu này, nên không thể nở hoa đăng suốt năm. Cửu Nguyên vì để giải quyết vấn đề này mà treo trên cây đèn một cái lồng bằng xương.
Không biết cái lồng xương kia có cấu tạo như thế nào, chỉ cần có nguyên tinh, nó sẽ luôn duy trì năng lượng. Vì độ sáng cao, tiện lợi, lại không cần suy xét đến thời tiết, cũng không cần phải hao phí nhiều nhân lực và tinh lực để nuôi trồng, ngày thường chỉ cần giữ gìn đơn giản khi sử dụng, vừa xuất hiện liền có thay thế cây đèn trở thành vật chiếu sáng đời mới rất được ưa chuộng.
Đặc biệt là các thế lực nằm ở khu vực có thời tiết rét lạnh hoặc bốn mùa phân chia rõ ràng, đều nhìn trúng cái đèn bằng xương đó.
Lợi ích của nó tất cả mọi người đều đã biết, nhưng bọn họ không ngờ nó còn có thể sử dụng như vậy!
Chiếc đèn ngày trước chỉ có thể phát ra ánh sáng trăng, hôm nay lại được điểm xuyến mà trở thành bảy màu, chúng nó được treo đầy trên quảng trường, đủ loại ánh sáng chiếu rọi, khiến cả quảng trường mang một cỗ hơi thở tựa như mộng ảo.
Điều thú vị nhất chính là, tuyết lớn đã dừng, nhưng trong quảng trường vẫn có tuyết bay đầy trời.
Nhưng chúng còn chưa rơi xuống đất thì đã biến mất, mặt đất trên quảng trường vẫn rất sạch sẽ.
“Thật đẹp.” Đám người Thố Hống kinh ngạc cảm thán.
Nếu chiếc đèn xương kia có thể khiến bọn anh kinh ngạc, vậy hoa tươi nở trái mùa và trái cây treo đầy quảng trường càng làm bọn anh không khép miệng được.
Rõ ràng ngày hôm qua mới tới đây, quảng trường này chỉ là một vùng đá trải mà thôi, thế nhưng chỉ sau một ngày một đêm đã hoàn toàn thay đổi.
Các thị vệ Cửu Nguyên kiêu ngạo mà ưỡn ngực đứng trong gió lạnh, hừ, này thì tính là gì, chỉ là một trong những kết quả mà mọi người hợp tác để rèn luyện năng lực tạo ra thôi.
Chỗ này phải nói vài câu ngoài lề, kỳ thật Nghiêm Mặc không có yêu cầu nhiều như vậy, hắn chỉ muốn tìm một cái cớ để tập trung mọi người lại, nhưng đám Ô Thần không muốn bữa tiệc chính thức được tổ chức lần đầu tiên quá đơn giản, bọn nó đều muốn nhân cơ hội cho các thế lực khác biết bên trong Cửu Nguyên ra sao, tóm lại, tuyệt đối không thể để những người đến từ bên ngoài xem thường Cửu Nguyên.
Dù sao các chiến sĩ Cửu Nguyên mỗi ngày đều phải huấn luyện, Ô Thần nhanh trí và nhạy bén, dứt khoát mời các chiến sĩ chung sức hợp tác, bài trí hội trường một chút, làm như vậy, chẳng những không trì hoãn việc huấn luyện, mà kết quả của việc huấn luyện còn có thể lấy ra để giữ thể diện.
Còn số hoa tươi và trái cây kết ra cũng có thể trực tiếp dùng trong bữa tiệc.
Băng qua quảng trường và đội thị vệ là có thể nhìn thấy tòa nhà trung tâm Cửu Nguyên chiếm một diện tích lớn, khí thế vô cùng hùng vĩ.
Tòa nhà trung tâm là cách gọi của người Cửu Nguyên, người từ ngoài đến đại đa số đều gọi nó là cung điện Cửu Nguyên.
Người Cửu Nguyên lười giải thích cái gì là tòa nhà cho bọn họ, lại cảm thấy cách gọi cung điện nghe rất uy phong, liền dùng cách gọi cung điện này luôn.
Các vị khách khác đi lên bậc thang dẫn đến cung điện Cửu Nguyên trên cao, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bậc thang trên đỉnh, nằm ngay trung tâm và đối diện với cửa chính có một pho tượng thật lớn.
“Đây là tô-tem của Cửu Nguyên chúng tôi! Là thủ lĩnh chúng tôi tốn mấy năm trời để tự tay điêu khắc ra.” Người dẫn đường vô cùng kiêu ngạo mà giới thiệu.
Người từ ngoài đến ngửa đầu nhìn pho tượng, có người từng gặp Nghiêm Mặc giật mình nói: “Đây là Mặc vu đại nhân?”
“Đúng thế, ngoại trừ tư tế đại nhân của chúng tôi, còn ai có thể trở thành tô-tem tượng trưng cho Cửu Nguyên chúng tôi!” Trong mắt người dẫn đường bắn ra ánh sáng cuồng nhiệt, ngay trước mặt mọi người mà đi đến trước pho tượng, cực kỳ thành kính mà hôn lên nền pho tượng: “Tổ Thần tại thượng, nguyện ngài phù hộ cho tư tế đại nhân của chúng tôi an khang trường sinh!”
Tất cả mọi người cùng nhìn về phía tô-tem mới xuất hiện của Cửu Nguyên, chỉ thấy:
Một người thanh niên có diện mạo giống Nghiêm Mặc chín phần, mặc y phục tư tế được dệt từ giao sa, đầu đội vòng nguyệt quế, mặt mang ý cười, như một vị thần đi chân trần đứng giữa quang cảnh bọt sóng bao quanh mặt đất.
Trên vạt áo của thanh niên có khắc hoa văn tượng trưng cho các loại năng lực thần huyết, tay trái nâng lên, trên mu bàn tay là một con chim mặt người giương cánh muốn bay, tay phải rũ xuống, thật tự nhiên mà đặt trên đầu một thanh quyền trượng, đầu quyền trượng là một quả cầu có khắc bản đồ sao, thân trượng được một con rắn có cánh quấn lấy.
Vẻ mặt của pho tượng này sống động như thật, mỗi một chi tiết đều vô cùng tinh xảo, đáng sợ nhất là khí thế mà người thanh niên trên đó bày ra, rõ ràng rất dịu dàng và ôn hòa, nhưng lại làm người ta không tự chủ được mà sinh ra sợ hãi và sùng kính từ trong đáy lòng, thậm chí còn có một loại cảm xúc hận không thể quỳ lạy.
Nghiêm Mặc nói: Đây là vì khi Nguyên Chiến điêu khắc nó đã sử dụng quá nhiều sức mạnh linh hồn và tình cảm, khiến pho tượng sau khi hoàn thành cũng mang theo một loại năng lượng đặc biệt.
Mà khi pho tượng này xuất hiện trên bậc thang trước cung điện Cửu Nguyên, không lâu sau, điểm tín ngưỡng của hắn liền tăng đột phá một cách bất thường.
Mà bây giờ, người Cửu Nguyên nhìn thấy pho tượng này vẫn chưa nhiều lắm, theo thời gian, pho tượng này có lẽ sẽ là thứ kéo nhiều điểm tín ngưỡng tới cho hắn.
Người nào cẩn thận quan sát sẽ thấy dưới mặt đất nơi chân người thanh niên có một hàng chữ: Cửu Nguyên, Nguyên Chiến và tư tế Mặc đồng lập.
Cả bộ lạc Thố Hống bây giờ đều nhờ cậy Cửu Nguyên che chở, hơn nữa, đã ở Cửu Nguyên một đoạn thời gian, cảm nhận được đủ loại chỗ tốt của Cửu Nguyên, rất nhiều người đã nảy sinh suy nghĩ ở lại Cửu Nguyên sống, vì thế, những người này đều chủ động hành lễ với pho tượng.
Người dẫn đường rất vui vẻ, hắn cũng không trông mong những người từ ngoài đến này sẽ hành lễ với pho tượng, chỉ cần bọn họ có thể giữ tôn kính là được rồi, hành động của đám người Thố Hống là ngoài dự đoán của hắn, đồng thời cũng lấy được rất nhiều hảo cảm của hắn.
“Chư vị, mời đi theo tôi.” Nụ cười của người dẫn đường chân thành hơn rất nhiều: “Các anh là nhóm đầu tiên tới, có thể tự do chọn chỗ.”
Đám người Thố Hống không cho rằng lời này là thật, chỉ cười mà bước vào đại sảnh.
Hôm nay, cửa đại sảnh được mở rộng, mười sáu thị vệ đứng thẳng tắp ở cửa.
Bên trong cánh cửa sáng như ban ngày, mùi hoa nhờ nhiệt độ ấm mà tỏa ra khắp đại sảnh, nhưng không quá nồng.
Ngoại trừ chủ vị phía trước là có bậc thang, thì giữa đại sảnh được bày biện những chiếc bàn đá hình tròn không lớn thành những đóa hoa, trên mỗi chiếc bàn đều có đặt nước trong và trái cây.
Bên bàn đá không có ghế dựa hay đệm, nhưng ở sát tường hai bên đại sảnh thì được bày những chiếc ghế gỗ có chỗ tựa lưng.
Ghế chỉ có nhiêu đó, số lượng tuyệt đối không đủ cho tất cả khách khứa hôm nay ngồi.
Người dẫn đường cười tủm tỉm nói với đám người Thố Hống: “Vị trí cứ tùy tiện chọn, thích đứng chỗ nào thì đứng chỗ đó, mỏi chân thì có ghế ở ven tường.”
Tuy người dẫn đường nói thế, nhưng đám người Thố Hống đối mặt với nơi rộng lớn như vậy, vẫn có chút co rúm, bọn họ chọn một góc mà đứng, cũng ngại đi lấy thức ăn nước uống trên bàn, chỉ đứng trong một góc mà quan sát đại sảnh.
Người dẫn đường gật đầu với người hầu, người hầu chủ động tiến lên, rót cho đám người Thố Hống mỗi người một ly đồ uống.
Đám người Thố Hống tưởng là nước, nhưng vừa ngửi lại phát hiện không phải.
“Đây là cái gì?”
Người hầu mỉm cười: “Đây là rượu trái cây, đặc sản của Cửu Nguyên, cực kỳ quý giá, sản lượng rất ít. Phải tuân theo lệnh của tư tế và thủ lĩnh, chín mươi chín vị khách tới trước trong ngày hôm nay đều có thể nếm thử một ly.”
Tính tình Thố Khâu rất sáng sủa và hoạt bát, không đợi anh mình nói gì thì đã ngửa đầu uống một hớp lớn.
“Ô!” Thố Khâu trợn to mắt.
Những người khác cùng nhìn về phía hắn: “Thế nào?”
“Uống ngon! Ngọt, nhưng không giống với mật và vị ngọt trái cây.” Thố Khâu cười híp cả mắt, khuôn mặt nhỏ còn hiện lên hai ráng mây đỏ.
Những người khác nghe cậu nói như vậy, cũng nâng ly nhấp một ngụm nhỏ.
“A, thật sự rất ngon! Ngọt liệm, nhưng mùi hương thì khó mà diễn tả.”
Người hầu thấy bọn họ thích, cũng cười cong hai mắt: “Chư vị khách quý xin uống chậm một chút, loại rượu trái cây này uống nhiều và nhanh sẽ dễ say.”
Say? Đó là cái gì?
Lúc này đám người Thố Hống còn chưa biết say rượu là cái bộ dáng và tư vị gì, có điều, bọn họ không phải chờ quá lâu, rất nhanh đã tận mắt nhìn thấy và cảm nhận được.
Khi đám người Thố Hống nhấp rượu trái cây, thì khách khứa cũng dần dần kéo tới.
Mà theo như lời người hầu nói, chín mươi chín vị khách tới trước đều được thử một ly rượu trái cây.
Không bao lâu sau, Mộc Thành và các thế lực Thượng Thành có quan hệ tốt với Cửu Nguyên cũng tới.
Người dẫn đường phụ trách thông báo thế lực và địa vị của khách, sau đó nói với bọn họ cứ tự nhiên, rồi lại đi ngoài đón đoàn khách tiếp theo.
Người của các thế lực cấp cao đã quen với các loại tiệc, nhưng phương thức tổ chức tiệc của Cửu Nguyên vẫn làm bọn họ cảm thấy mới lạ, không ngờ trong này lại chẳng phân biệt cao thấp, hơn nữa còn không xếp chỗ ngồi.
Tất cả khách khứa trong đại sảnh đều đứng trộn với nhau cùng một nơi, nhưng phần lớn các thế lực nhỏ đều tự giác rúc trong một gócchứ không đứng ở phía trước.
Người của các thế lực cấp cao cũng tụ tập ở phía trước.
“Hả? Đây là cái gì?” Một vị khách rất thính mũi quay đầu nhìn khắp nơi, tìm kiếm nơi tản ra mùi rượu.
Chín mươi chín ly rượu trái cây tập trung lại tạo nên mùi hương khá rõ, nhất là khi bây giờ vẫn chưa xuất hiện rượu thật sự.
Cũng có người hỏi người có rượu trái cây mà chưa uống xong: “Các người đang uống cái gì vậy? Sao ngửi lại thấy không giống của bọn tôi? A! Màu cũng khác!”
Người có quan hệ tốt thì nhịn đau mà chia cho một chút: “Đây là đặc sản của Cửu Nguyên, tên là rượu trái cây, rất quý giá và ngon, tôi cảm thấy uống vào thân thể nóng lên, chắc chắn là thứ tốt.”
Người được chia sẻ một ngụm rượu trái cây không nhiều lắm, chép chép miệng: “Vị có hơi quái, nhưng… tôi thích! Cho uống một chút nữa đi.”
“Không cho! Tôi chỉ có một tý như vậy thôi!”
Đám người Thố Hống trốn trong góc cười trộm, bọn họ tới sớm nhất, rượu trái cây dù có quý hiếm thì bọn họ cũng đã uống xong rồi, nhìn những người khác vì rượu trái cây mà làm ầm làm ĩ, mỗi người bọn họ đều sinh ra một loại cảm giác ưu việt khó hiểu, càng vui mừng vì mình được uống mà không cần phải chia cho ai.
Người muốn nếm rượu trái cây thấy không cướp được rượu trái cây liền trực tiếp đi tìm người hầu.
Nhưng tất cả người hầu đều nói một câu: Rượu trái cây rất quý giá, ngoại trừ chín mươi chín vị khách tới trước là có thể uống được một ly, thì những người khác chỉ có thể chờ khi bữa tiệc bắt đầu, xem thủ lĩnh và tư tế đại nhân sắp xếp như thế nào.
Mắt thấy giờ khai tiệc sắp tới, Đại Tư Tế Lưu Diễm của Hỏa Thành mới dẫn theo người của Hỏa Thành chậm rãi đi vào quảng trường.
Lúc này cũng là thời điểm có nhiều người tới nhất.
Lưu Diễm mang vẻ mặt khinh thường mà quan sát cách bài trí trong quảng trường, cảm thấy Cửu Nguyên cũng chỉ được có thế.
Nếu đổi thành Hỏa Thành bọn ông, bữa tiệc có quy mô và quy cách cao như vậy, nhất định sẽ làm một ít nghi thức hoan nghênh có thanh thế to lớn, chứ đâu giống Cửu Nguyên chỉ đơn giản bày trí một chút bên ngoài sảnh tiệc.
“Đại nhân, đám người đi phía trước chẳng phải là người của bộ lạc Đỉnh Việt sao?”
Lưu Diễm được thuộc hạ nhắc nhở mà nhìn về phía trước, không sai, nhìn vật trang sức, đúng là người Đỉnh Việt sử dụng kim loại.
Thuộc hạ kia lại nói: “Quái lạ, chẳng phải Đỉnh Việt bất hòa với Cửu Nguyên sao? Sao bọn họ cũng tới đây?”
Lưu Diễm hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói: “Không chỉ Đỉnh Việt, tộc Trùng Nhân cũng tới, còn là tộc trưởng và Đại Vu của bọn chúng đích thân đến!”
“Nghe nói tộc Người Khổng Lồ, tộc Hữu Sí cũng phái sứ giả có thân phận cao quý đến, về phần tộc Bạch Hi… nghe nói bọn họ đã sớm ở cùng người Cửu Nguyên.” Lại một chiến sĩ cấp cao của Hỏa Thành nói.
Tâm phúc của Lưu Diễm nói nhỏ: “Tôi thấy lúc trước Cửu Nguyên không phải là không muốn tổ chức tiệc, mà là muốn chờ cho tất cả các thế lực đến đông đủ rồi mới tổ chức. Bữa tiệc đêm nay, chỉ sợ bọn chúng sẽ lại nhắc tới chuyện liên minh đối phó với tộc Luyện Cốt. Đại nhân, nếu bọn chúng nhắc đến, vậy chúng ta…” Có nên gia nhập không?
“Không vội.” Lưu Diễm phất tay: “Tộc Luyện Cốt nào có dễ đối phó như vậy, chờ nhóm chi viện kế tiếp của bọn chúng đến, để xem Cửu Nguyên có thể kiên trì tới khi nào.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể mặc cho tộc Luyện Cốt làm càn trên đông đại lục của chúng ta chứ.” Một chiến sĩ Hỏa Thành nhịn không được nói.
“Đương nhiên không thể. Có điều, bây giờ vẫn chưa phải thời cơ để chúng ta ra tay.”
Chiến sĩ kia bày ra vẻ mặt khó hiểu, Lưu Diễm chỉ liếc hắn một cái rồi không giải thích nữa.
Tâm phúc của ông ta đi chậm lại một bước, thấy xung quanh không có người, lúc này mới thấp giọng nói với tên chiến sĩ nọ: “Cửu Đại Thượng Thành, còn có Cửu Nguyên, Đỉnh Việt mới xuất hiện, tộc Người Cá và tộc cây Trường Sinh, các anh không cảm thấy thế lực trên đông đại lục quá nhiều sao? Các anh thấy đó, mỗi khi có chuyện gì, mọi người muốn tập trung lại thảo luận đều khó.”
Các chiến sĩ cấp cao của Hỏa Thành như hiểu ra điều gì.
Tâm phúc kia lại nói: “Ý của thành chủ và nhóm tư tế là muốn mượn thanh đao tộc Luyện Cốt, trước hết thanh trừ một vài thế lực pha tạp trên đông đại lục chúng ta, chờ khi bọn chúng đánh xong, nếu cả hai không chết thì ít nhất cũng giảm bớt thực lực, đến lúc đó Hỏa Thành chúng ta lại liên hợp các thế lực hữu hảo với nhau…”
Các chiến sĩ Hỏa Thành đã hiểu. Kỳ thật không hiểu cũng chỉ có một vài người cá biệt mà thôi, người có thể đi theo Lưu Diễm tới Cửu Nguyên đàm phán phần lớn đều là tâm phúc của thành chủ Hỏa Thành, cơ bản biết rõ dã tâm cuồng vọng của thành chủ và tư tế nhà mình.
Tóm lại một câu, Hỏa Thành muốn trọng chấn và đoạt lại địa vị ngày xưa, thậm chí còn ôm ấp vọng tưởng thống nhất đông đại lục, mà lấy lực lượng của bản thân để đối kháng với tất cả các thế lực trên đông đại lục chắc chắn là không thể.
Rồi tộc Luyện Cốt xuất hiện, mồi lửa này vừa là nguy cơ vừa là kỳ ngộ!
Tộc Luyện Cốt muốn lợi dụng Hỏa Thành, Hỏa Thành sao lại không muốn lợi dụng tộc Luyện Cốt để triệt tiêu bớt thực lực của các thế lực khác trên đông đại lục?
Lưu Diễm đi ở giữa, tựa như tự nói với mình: “Đám ngu xuẩn đó! Đều xem tộc Luyện Cốt như đại địch, bọn chúng căn bản không rõ đại địch thật sự không phải tộc Luyện Cốt cách chúng ta một vùng biển rộng, mà là Cửu Nguyên có thể đào tạo chiến sĩ cấp mười và Đỉnh Việt có kim loại! Nếu mọi người liên hợp lại đánh lùi tộc Luyện Cốt, thì ai có thể ngăn cản hai bộ lạc kia tiếp tục phát triển? Đặc biệt là Cửu Nguyên còn có tộc Côn Bằng, tộc Người Cá và tộc cây Trường Sinh giúp đỡ! Ngay cả lão Vu Tượng hồ đồ và Phi Sơn cũng đứng về phía Cửu Nguyên, nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến hai mươi năm, thiên hạ sẽ chỉ biết đến Cửu Nguyên mà không biết đến Cửu Đại Thượng Thành!”