Tù Đồ Sở Hướng

Chương 23




Cảnh mộng lại thay đổi. Mạc Hiểu Linh đã trở lại nhà mình, trước mặt cô ta là ông bà nội đang nằm trên sàn nhà, chết không nhắm mắt.

Mạc Hiểu Linh thản nhiên nhìn hai cái xác, quay người nhấc máy gọi điện cho cảnh sát.

Không lâu sau cảnh sát đã có mặt. Thi thể được khiêng đi, còn Mạc Hiểu Linh được đưa đến đồn, nhưng chẳng bao lâu lại được thả ra.

Không ai chịu nhận nuôi Mạc Hiểu Linh.

Cảnh sát trước đó đã liên lạc với cô ruột của Mạc Hiểu Linh, nhưng bên kia khi nhận điện thoại, chỉ đề cập đến di sản, chứ không đả động gì đến vấn đề liên quan đến Mạc Hiểu Linh. Mà cho dù có xem trọng tài sản, thì bà ta cũng không chịu nhận Mạc Hiểu Linh về nhà mình.

Trước đó, cha của Mạc Hiểu Linh đã thay cô ta chuyển trường, vào học ở một ngôi trường nội trú. Mạc Hiểu Linh liền dứt khoát chuyển vào trường, không chịu về nhà. Nhưng các thầy cô và bè bạn trong trường, ít nhiều cũng tỏ ra xa lánh cô ta.

Miệng đời thật đáng sợ.

Dù Mạc Hiểu Linh chẳng làm gì cả, một đứa bé lâm vào cảnh người thân đều chết hết, nếu không khiến người ta xót xa đồng cảm, thì cũng cảm thấy nghi ngờ. Tính cách của Mạc Hiểu Linh đã khiến cô ta lâm vào trường hợp sau.

Chỉ có những lúc chơi chung với Vạn Quý Sinh thì cô ta mới nở nụ cười.

“Linh Linh, em phải cười nhiều vào.”

“Linh Linh, em đừng có suy nghĩ nhiều như thế nữa.”

“Hiểu Linh, em chọn được trường cấp 2 nào chưa?”

“Hiểu Linh, chúc em sinh nhật vui vẻ nhé.”

Sức khỏe của Vạn Quý Sinh luôn luôn không tốt, nhưng anh ta không nói cho Mạc Hiểu Linh biết. Trước mặt cô ta, anh ta cũng cố giấu đi, không biểu hiện ra bên ngoài.

Trong hai ba năm đầu tiên, Mạc Hiểu Linh vẫn chỉ hiểu biết lơ mơ năng lực của mình.

Cảnh mộng đã khẽ chậm lại bước chân, khiến tôi nhìn thấy “quái nhân” đầu tiên mà Mạc Hiểu Linh gặp được.

Người đó họ Tôn, thích phim kinh dị và các ngôi nhà ma. Ông ta thuê một gian nhà ma, muốn tìm hồn ma, tốt nhất là có thể chụp ảnh lại, tìm chứng cứ xác thực.

Mạc Hiểu Linh nghe các bạn học nói chuyện với nhau, mới biết được người này.

Ông Tôn là hàng xóm của một người bạn học của Mạc Hiểu Linh. Người bạn đó cảm thấy ông Tôn là một gã bệnh hoạn, suốt ngày cứ đi nghe ngóng các vụ án mạng trong ngôi nhà ma phát sinh như thế nào.

Mạc Hiểu Linh đã kể lại chuyện này cho Vạn Quý Sinh biết.

“Vậy tụi mình đến gặp ông Tôn đó đi! Em nhất định có thể hỗ trợ được cho ông ta, sau đó em cũng sẽ có thể giúp được cho người bị giết!” Vạn Quý Sinh vẫn đang trong lứa tuổi bồng bột, nghĩ đến những kịch bản trong phim thì vô cùng phấn khích.

Thế là, cuối tuần hai đứa trẻ đã đến gặp ông Tôn.

Mạc Hiểu Linh được mời vào trong nhà và đã nhìn thấy cảnh tượng tử vong.

Chủ nhân của căn hộ này là một người đàn ông, bị một con ma nữ ám, ép đến mức điên loạn, tự tay giết chết chính vợ và con mình. Ông ta băm vằm xác chết của họ, rồi dùng lửa thiêu rụi, tiêu hủy mọi thứ sạch sành sanh. Trong suốt quá trình đó, ma nữ luôn đứng bên cạnh mỉm cười một cách âm u quái đản.

Cả người Mạc Hiểu Linh đều toát mồ hôi, chịu không nổi cái cảnh tượng bạo lực máu me ấy, nôn mửa ngay lập tức.

Ông Tôn rất hiền lành và niềm nở, luống cuống bưng trà rót nước cho Mạc Hiểu Linh, rồi nhìn cô ta một cách đầy mong mỏi, hy vọng mình nhận được một đáp án. Còn Vạn Quý Sinh thì sợ hãi, tỏ ra khá hối hận khi xúi Mạc Hiểu Linh đi qua đây.

Mạc Hiểu Linh đã đưa tay ra, nhưng liền rụt lại.

“Cháu nhìn thấy rồi… nhưng mà, nếu để cho chú xem, có thể chú sẽ… Những người trước đây, vừa xem là đã sợ đến mất mạng. Hầu hết là đều sợ đến chết đó…” Mạc Hiểu Linh ngần ngại nói.

“Ước mơ cả cuộc đời chú là được nhìn thấy ma, tìm ra ma, chứng minh sự tồn tại của ma mà. Không sao đâu, cháu cho chú xem đi!” Giọng điệu ông Tôn cứ như đang vì nghĩa quên thân vậy.

Mạc Hiểu Linh liền đưa tay ra.

Tay cô ta được ông Tôn nắm lấy và cảnh tượng tử vong ngay lập tức ùa ra như thác đổ.

Hô hấp của ông Tôn liền trở nên nặng nề, nhịp tim đập loạn xạ, bàn tay còn lại ôm lấy ngực, thân thể rũ rượi, đổ nhào ra sàn nhà.

Hai đứa bé đều tỏ ra vô cùng hoảng hốt.

Ông Tôn vẫn chưa chết, xua xua tay. Ông ta thở rất vật vã, hít lấy hít để từng hơi dài, hai tay đè chặt lên người.

Thân thể Mạc Hiểu Linh cũng đang đau râm ran, tác dụng phụ của năng lực đang phát tác. Nhưng bây giờ sức chịu đựng của cô ta đã được nâng cao lên rất nhiều, không hề biểu hiện ra mặt.

Đột nhiên ông Tôn la to một tiếng, ôm lấy cổ họng mình, hơi thở càng trở nên nặng nề hơn.

Mạc Hiểu Linh tỏ ra khá hoảng loạn, co rút thân thể lại.

Vạn Quý Sinh lôi cô ta lùi ra sau.

Ông Tôn vẫn nằm trên nền nhà, hơi thở khi nhanh khi chậm, vẻ mặt hung ác, phải mất rất nhiều thời gian, ông ta mới cân bằng lại được trạng thái của mình.

Mạc Hiểu Linh sờ sờ lên da của mình, cảm giác đau như dao cắt đã biết mất. Hiện cô ta vẫn chưa hiểu tại sao.

“Giống như vừa chết một lần vậy… Phù… Siêu năng lực của cháu… quá chân thực… Chú tưởng mình chết đến nơi rồi chứ…” Ông Tôn nói: “Phù… hệt như vừa trải qua cái chết của hai người đó vậy.”

“Lần trước hình như cháu cũng giống vậy đấy… …” Vạn Quý Sinh lí nhí.

Mạc Hiểu Linh có vẻ đang đăm chiêu gì đó, dùng ngón tay sờ lên cổ tay mình.

Người đàn ông kia đã chặt đứt tay của con mình. Cảm giác đau đớn ấy, Mạc Hiểu Linh mới vừa nếm phải.

Ông Tôn lại rên lên một tiếng, cố gắng ngồi dậy, bật cười ha hả: “Trước giờ chú nghĩ sai rồi. Thì ra có một con ma khác, hai mẹ con ấy không biến thành ma.”

Tính tình của ông Tôn vốn rộng rãi, nhanh chóng quên đi cơn đau, mà chỉ chú tâm vào cảnh tượng tử vong mà mình vừa nhìn thấy.

Nhưng phân cảnh nãy đã nhanh chóng kết thúc sớm.

Tôi trông thấy ông Tôn mời hai đứa trẻ đến nhà hàng thức ăn nhanh. Ông ta chưa vội ăn, đẩy phần thức ăn của mình qua một bên, rút từ trong túi xách ra một tấm ảnh.

“… Đây chính là nam chủ nhân của căn nhà đó. Còn đây, là đồng nghiệp của anh ta.” Ông Tôn chỉ lên tấm ảnh tập thể có hai người ấy.

Một nam một nữ, đứng ở hai đầu của tấm ảnh.

“Chú đã thăm dò được, người đàn ông này đã sử dụng công quỹ của công ty, à… nghĩa là dùng tiền của công ty để chơi cổ phiếu, mua cổ phiếu cho chính mình. Đây là một hành vi phạm pháp, nếu bị phát hiện sẽ phải ở tù.” Ông Tôn giải thích với hai đứa trẻ.

Mạc Hiểu Linh thì ù ù cạc cạc, còn Vạn Quý Sinh thì có biết chút về những chuyện này, nên gật đầu lia lịa.

“Rồi người phụ nữ này, đã phát hiện ra. Cô ta không tố cáo, mà chỉ lưu lại chứng cứ để uy hiếp người đàn ông này để tống tiền, đòi mấy chục vạn. Thế là người đàn ông này bèn tìm cơ hội…” Ông Tôn đưa tay lên, làm động tác cứa ngang cổ một cái: “Ma nữ mà hôm đó cháu nhìn thấy chính là người phụ nữ này.”

Mạc Hiểu Linh gật đầu.

“Vậy là sự tình đã sáng tỏ rồi đấy.” Ông Tôn bật cười sảng khoái.

Vạn Quý Sinh bày tỏ ngưỡng mộ: “Chú Tôn thật là lợi hại, như vậy mà cũng tra ra được.”

“Chuyện nhỏ ấy mà. Do công ty đã phát giác người đàn ông này dùng công quỹ vào việc riêng, nên đã báo cảnh sát. Chú cũng có quen biết chút chút bên cảnh sát.” Ông Tôn lại bật cười ha hả, thu hồi tấm ảnh lại: “À đúng rồi, gần đây chú vừa kiếm được một ngôi nhà ma. Cháu có rảnh không? Đến lúc đó mình qua xem thử một chuyến. Chú còn có mấy người bạn cũng rất hứng thú với chuyện bắt ma. À… họ muốn bắt ma, không giống như chú, chỉ muốn xem thử, chứng minh, nghiên cứu cho biết. Có điều cũng na ná nhau thôi.”

Vạn Quý Sinh tỏ ra vô cùng hào hứng.

Tuy thấy chán ngắt, nhưng sau khi nhận thấy Vạn Quý Sinh như vậy, thì cô ta đã gật đầu nhận lời.

Có lẽ đây chính là cơ hội để Mạc Hiểu Linh tiếp xúc với giới ưa thích chuyện quái dị. Cô ta sẽ lợi dụng năng lực, để cho người ta nhìn thấy cảnh tượng tử vong. Sau khi có người san sẻ, thì tác dụng phụ của năng lực sẽ nằm trong tầm có thể chịu đựng được.

Vạn Quý Sinh cũng muốn nhìn thấy ma, thế nên lần này Mạc Hiểu Linh không hề từ chối.

Sự tình ngỡ như đang đi về hướng tốt đẹp, nụ cười đã nở trên môi Mạc Hiểu Linh nhiều hơn. Thế nhưng, hành vi này rốt cuộc đã dẫn đến hậu hoạn vô cùng vô tận.

Đi đêm nhiều rồi cũng có ngày gặp ma.

Năm lớp 7, Mạc Hiểu Linh đã đụng phải một con ác ma thứ thiệt.

Không còn là những hồn ma chết oan, quay lại sát hại kẻ thù. Mà lần này là ác nhân sau khi chết biến thành ác ma, giết người chỉ để mua vui.

Mà ác ma hùng mạnh đồng nghĩa với việc, tác dụng phụ của năng lực rất khủng khiếp.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng tử vong, Mạc Hiểu Linh liền rơi vào hôn mê, mất đi khả năng kiểm soát năng lực. Và rồi theo bản năng, cô ta trút hết qua cho cái người đầu tiên chạm vào thân thể cô ta.

Ông Tôn hầu như không đỡ nổi một giây, ngay lập tức thân thể giống như bị vật nặng đập vào, bị ép nát trước mặt mọi người, biến thành một đống máu thịt nhầy nhụa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.